Em Chờ Anh

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Biên tập: Candy Tình yêu là gì? Với Lưu Minh Chân, một người phụ nữ mạnh mẽ, yêu là thập toàn thập mỹ, nếu cô đã yêu, dù người đó vô vàn thiếu sót vẫn được một trăm điểm tròn. Nhưng nếu không yêu, có  …
Xem Thêm

Chương 10: Hạnh phúc ngày sau [Lưu Minh Chân]
Lúc tôi về nhà, Trình Thanh đang vẽ ký họa. Tôi khẽ lên tiếng, cậu ấy nhìn thấy tôi, mỉm cười hỏi: “Sao lại về?”

Tôi cười: “Làm bạn cùng cậu chứ sao. Tớ thất nghiệp rồi, cậu có thể bắt đầu suy nghĩ về việc mở tiệm bánh với tớ.”

“Minh Chân.” Cậu ấy nhẹ nhàng gọi tôi.

“Ừ?”

“Trước mặt tớ, cậu vĩnh viễn không cần đóng kịch.” Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, cặp mắt hẹp dài xinh đẹp ngập tràn thấu hiểu và dịu dàng.

Tôi đi qua, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu ấy, gục đầu vào vai Trình Thanh khóc òa lên.

Tôi khóc rất lâu, Trình Thanh chỉ vỗ về lưng tôi, khóc xong rồi, tôi nói: “Tớ muốn đến đảo Hải Nam.” Nơi đó mới là nhà của tôi.

“Vừa lúc tớ cũng muốn đi.” Cậu ấy nói.

Tôi nghĩ, thế thì tốt. Vậy là chúng tôi bắt đầu thu xếp hành lý. Một ít quần áo của tôi còn ở chỗ Tống Lễ, nhưng chẳng sao, đến đó chỉ cần áo phông, quần ngố, thiếu cái gì đi mua thêm lúc nào chẳng được.

Sau đó tôi lên mạng tìm chuyến bay, mấy tiếng sau có một chuyến, khuyến mãi những bảy mươi phần trăm. Tôi lại kiểm tra tài khoản của mình, rất nhiều, không hiểu vì sao có hai khoản tiền gửi vào, một khoản mười lăm vạn, một khoản khác là hai mươi sáu vạn.

Tự nhiên có bốn mươi mốt vạn, số tiền không hề nhỏ với tôi, tôi có thể cân nhắc về chuyện thuê một căn phòng tốt khi đến nơi.

Trình Thanh ngồi trên taxi gọi điện cho Trình Nhiên, thông báo với anh ấy chúng tôi đi đảo Hải Nam.

Chúng tôi chọn hãng hàng không Tân Hoa, bay đến Tam Á – Hải Nam. Vừa lên máy bay, tôi đã bắt đầu chú ý đến việc liệu có phải các tiếp viên đều xinh đẹp như Thư Kỳ hay không.

Thật ra tôi không nên tùy hứng rủ Trình Thanh đi cùng. Luồng không khí bất ổn khiến máy bay chao đảo kịch liệt, tôi cứ ngồi ngẩn người, nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết suy nghĩ gì, chỉ ngẩn người. Cho đến khi cậu ấy gọi tôi, tôi mới phát hiện cậu ấy không ổn, mặt trắng bệch, tay ôm ngực, tôi vội lấy thuốc của cậu ấy ra, bảo cậu ấy nuốt xuống rồi dùng tay xoa ngực. Phải đến hai mươi phút sau cậu ấy mới trở lại bình thường, hô hấp đều đặn. Tôi đắp cho cậu ấy hai cái chăn, lau hết mồ hôi lạnh trên chán, yêu cầu tiếp viên hàng không lấy nước ấm cho cậu ấy uống. Trình Thanh trao cho tôi một ánh mắt dỗ dành rồi nhắm mắt lại.

Xuống máy bay, tôi muốn hỏi mượn xe lăn của sân bay, Trình Thanh cự tuyệt: “Đâu có trầm trọng đến thế?”

Tôi kiên trì khuyên nhủ: “Coi như giúp lòng mình thanh thản đi.”

Tôi không thể mất đi Trình Thanh, bất luận dưới tình huống gì. Nếu Trình Thanh và Tống Lễ ngã xuống nước cùng một lúc, tôi sẽ lựa chọn cứu Trình Thanh. Người yêu có thể bỏ, tri kỷ thì không, soul mate như Trình Thanh là chuyện cả đời cả kiếp.

Chúng tôi đã đặt một khách sạn tốt ở trên mạng, Đại Đông Hải, vừa xây được hai năm, nằm ngay trên bờ biển. Đặt một gian phòng thượng hạng, bao gồm hai phòng ngủ và một phòng khách. Vừa xuống máy bay, nhìn thấy cây dừa cao vυ"t, cảm nhận được gió biển và nhịp sóng vỗ nhịp nhàng, tôi thấy thoải mái như về nhà.

Vốn định đi ăn cơm tối ở chợ đêm, nhưng cuối cùng lại thôi. Tôi trông Trình Thanh còn nằm giường, giúp cậu ấy chỉnh điều hòa, đắp chăn cẩn thận mới thoáng yên tâm.

Cậu ấy bảo: “Ngày mai mời cậu đi chợ đêm ăn hải sản.”

“Đương nhiên là cậu mời tớ rồi, ngủ ngon.” Tôi cố ý nói như vậy.

Có lẽ rèm cửa dày che sáng tốt, có lẽ do sự yên ổn như về nhà. Tôi vốn là người tỉnh lúc sáng sớm, hôm nay lại ngủ thẳng đến mười rưỡi, lề mề tới tận mười một giờ mới rời giường. Vừa đúng lúc Trình Thanh ngủ dậy. Thế này còn ăn sáng gì nữa, có mà ăn trưa.

Đi bộ năm phút là đến khu phố ẩm thực, có thể mua hải sản ở đó, nhờ người ta chế biến. Bởi vì bây giờ không phải mùa du lịch, trong phố rất ít người, chỉ có hai chúng tôi lượn lờ hết từ sạp hàng này sang sạp hàng khác. Tôi khoác tay Trình Thanh, thực ra đã là bạn từ lâu, kiểu bạn bè sống chết có nhau, nhưng trong mắt những người ở đây đều trở thành tình nhân.

Cơm nước xong, đi thêm năm phút nữa là hết phố, tùy ý đi dạo một chút rồi về khách sạn ngủ trưa. Buổi tối ra chợ đêm gần đó ăn hải sản, cháo, bún. Món nào tôi cũng ăn rất nhiều, lại được ăn cùng anh chàng đẹp trai Trình Thanh, sức ăn càng tăng.

Cứ như thế đến buổi tối ngày thứ ba, khi trở về chúng tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng bán dứa ven đường. Hai người đều mập mạp, có tướng vợ chồng, tình cảm rất tốt, bà vợ luôn miệng gọi ‘chồng ơi chồng ơi’, ông chồng thì ở bên cạnh gọt dứa cho chúng tôi. Tôi nghĩ đến Tống Lễ, có một buổi sáng trong phòng bếp hắn gọi bánh trứng chim tôi làm là bánh lão bà, nói rằng vì bánh do vợ hắn làm. Có lẽ cả đời này tôi cũng không có cơ hội gọi hắn là ‘chồng’.

Tôi kéo Trình Thanh, bà vợ kia hỏi: “Hai cháu đến hưởng tuần trăng mật hả?”

Hai chúng tôi nhìn nhau, lắc đầu cười cười. Đây vốn là nơi tôi quyết định sẽ hưởng tuần trăng mật, bất kể đối phương là ai.

Chầm chậm bước trở về, chợt nhìn thấy Lệ Dương, Lưu Hân Hân và một cô gái trong sảnh khách sạn. Lưu Hân Hân thấy tôi liền nhảy bổ ra: “Chân Chân!”. Cô ngắm nghía Trình Thanh đứng cạnh, gật đầu tán thưởng: “Người này đẹp trai hơn, chiều cao cũng xứng đôi với chị.”

Tôi bật cười, nhưng cũng không nói gì thêm. Gặp được bọn họ, tôi cảm thấy rất vui. Lệ Dương tiến lên bắt tay với Trình Thanh, giới thiệu cô gái kia: “Đây là em gái tôi, Lệ Cẩn, em ấy học chuyên tu y tá ở Canada, sau đó ở lại làm việc. Bây giờ về du lịch.”

Duyên phận giữa người và người thật kỳ diệu, từ ánh mắt đầu tiên giữa Lệ Cẩn và Trình Thanh, tôi đã tin tưởng, hai người bọn họ hấp dẫn lẫn nhau.

Lệ Dương không gọi tôi là chị ba, đổi thành Chân Chân. Tôi hỏi: “Vì sao mọi người lại đến đây?”

“Đi máy bay đến.”[1]

Lưu Hân Hân đứng bên chế giễu: “Nói hay thật, chả lẽ anh bơi đến đây chắc, anh cũng chẳng phải Micheal Phelps nhé.”

Hai người bọn họ đứng bên nhau đúng là tuyệt phối, vỏ quýt dày có móng tay nhọn chính là thế này.

Lệ Cẩn và Lệ Dương rất giống nhau, cho nên cô cũng là một người phụ nữ đẹp, tóc dài, mày rậm mắt to. Cô nói: “Bọn em ở một biệt thự trên bờ biển, là nhà của bạn anh Lệ Dương, anh chị có muốn đến ở chung không? Còn hai căn phòng.”

Lưu Hân Hân hoan hô: “Đúng rồi, mọi người ở chung mới vui.”

Lệ Dương bảo: “Hai người ngày mai qua xem đi rồi quyết định.”

Trình Thanh không nói gì thêm, chúng tôi cứ đi ngủ như thường. Tôi biết, chắc chắn đây là sắp xếp của Tống Lễ, hắn sẽ không dễ dàng buông tay. Chẳng biết hắn đã lấy cặp nhẫn kia về chưa.

Hơn mười một giờ, chúng tôi xuống tầng ăn trưa. Ba người bọn họ đang chờ, vì thế cùng nhau ăn. Lệ Dương trả tiền, hay thật, phỏng chừng hóa đơn cuối cùng sẽ giao cho Tống Lễ trả.

Cậu ta thuê một chiếc Buick bảy chỗ, đưa chúng tôi đến biệt thự trên bờ biển của ‘bạn cậu ta’. Tôi thích ngay lập tức, rất đẹp, quả thực giống hệt căn nhà trong mơ của tôi, hai màu hồng trắng, trước sau đều có sân. Một bể bơi nho nhỏ, một cây dừa. Bốn gian phòng ngủ, cách chợ không quá xa.

Trình Thanh cũng không phản đối. Mặc kệ là nhà của ai, chúng tôi cứ đến ở.

Chúng tôi thay phiên nhau nấu bữa sáng. Ngày đầu tiên là Lệ Cẩn. Mười một giờ tôi xuống lầu, đã thấy Trình Thanh đang nói chuyện phiếm và dùng bữa sáng với Lệ Cẩn ở trong phòng bếp mở. Đề tài chung của bọn họ tất nhiên phong phú, hơn nữa tiếng Pháp của Lệ Cẩn cực kỳ tốt.

Rốt cuộc mọi người đã ăn sáng xong, Lệ Dương đề nghị đi tắm nước nóng. Lưu Hân Hân lập tức bảo: “Vậy mau đi mua đồ ăn vặt đi, vừa tắm nước nóng vừa ăn mới thích.”

“Hơn nữa cũng đề phòng ai đó ngất xỉu.” Lệ Dương nói. Lưu Hân Hân có bệnh huyết áp thấp, sáng sớm phải ăn ít bánh ngọt mới thức dậy được.

Lệ Cẩn sợ buổi chiều nắng rát, tôi biết thật ra cô ấy lo cho Trình Thanh.

Lệ Dương giễu cô nhà quê, bảo là sân sau của từng phòng đều có hồ ngâm nước nóng riêng, đầy đủ các loại ô che nắng, ăn vặt, đồ uống.

Tôi cười, đương nhiên cô ấy không sành sỏi như Lệ Dương, hơn nữa ở Canada đâu có chỗ nào tốt như thế này.

Ngâm nước nóng, ăn kem, bim bim, chân gà, bàn luận tin tức của mấy ngôi sao, nghe Lệ Dương và Lưu Hân Hân đấu võ mồm, cuộc sống không thể đẹp hơn, kể cả khi không có Tống Lễ.

Hắn đang làm gì nhỉ? Hắn cùng với phu nhân xinh đẹp của hắn đang làm gì?

Tôi cũng không ngâm lâu quá, một lát đã lên, ngồi ghế dưới hiên, uống trà nghỉ ngơi. Lệ Cẩn chốc sau cũng lên, ngồi xuống cạnh tôi nói: “Lệ Dương bảo em đảo Hải Nam là nơi chị thích nhất, thật là tinh mắt.”

Tôi chỉ cười, Lệ Cẩn là một người có giáo dục, cũng là cô gái thẳng tính, tôi rất quý cô ấy.

Cô ấy lại hỏi: “Chân Chân, em có thể hỏi chị một chuyện không?”

“Còn phải xem là chuyện gì đã.” Tôi đoán là có liên quan đến Trình Thanh.

Cô cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Em rất thích Trình Thanh, không biết anh ấy có phải bạn trai chị không?”

“Nếu đúng thì sao?”

“Em sẽ không làm gì quá phận.” Cô ấy đáp: “Nhưng sẽ hơi tiếc.”

Tôi cười: “Bọn chị chỉ là bạn tốt.”

“Em cảm ơn.” Cô ấy cười rồi lại xuống ngâm nước, đến bên cạnh Trình Thanh.

Tôi thấy vui thay bọn họ, Lệ Cẩn là người con gái tốt, hơn nữa còn có nguyên tắc, không cướp bạn trai người khác. Nhưng tôi đã biết Tống Lễ có vợ, lại vẫn hết sức mong ngóng hắn, có phải nhân phẩm tôi có vấn đề không?

Chúng tôi thỏa mãn trở về Tam Á. Đi ngang qua một nhà hàng nổi danh về hải sản để ăn tối. Vì ngâm nước nóng, mọi người vừa thoải mái vừa mệt lử. Lệ Dương nhận điện thoại, ậm ừ vài tiếng. Đột nhiên bảo muốn ăn dứa, rủ mọi người đi một vòng chợ mua dứa rồi mới về.

Ai nấy tự về phòng nghỉ ngơi. Tôi vừa vào cửa, trực giác đã cho biết trong phòng có người. Giơ tay định bật đèn thì bị một bàn tay che miệng, tay kia nhanh chóng quấn quanh người tôi. Tôi đi giày bata, có giẫm chân hắn cũng vô dụng. Người kia thì thầm bên tai tôi: “Đừng gọi, là anh.”

Tôi bình tĩnh lại, rốt cuộc hắn đã tìm đến nơi. Tôi biết ngay từ đầu rằng Lệ Dương sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, chắc chắn do hắn sai đi.

Tôi bật đèn, nhìn hắn, hình như gầy đi một chút, sắc mặt hơi tái. Tóc vẫn ướt, chắc vừa tắm ở đây.

Hắn ngồi trên giường giơ tay vẫy tôi, tôi không động đậy, hỏi hắn: “Anh giải quyết hết mọi chuyện rồi à?”

Hôm trước hắn nói cho hắn hai tuần, hắn sẽ giải quyết xong mọi chuyện, sau đó tới tìm tôi. Giờ mới được một tuần hắn đã xuất hiện, thế là sao?

Hắn gật đầu.

Tôi không chịu bỏ qua dễ dàng: “Không phải anh bảo cần hai tuần sao? Hơn nữa anh định nghĩa thế nào là ‘giải quyết’? Đừng để sau này có người cầm giấy kết hôn đến đập vào mặt em.”

Hắn nhíu mày: “Có chuyện ngoài ý muốn cho nên nhanh hơn. Lưu Minh Chân, em đừng dài dòng, mau lại đây!”

“Không!”

“Em còn dám nói không à!”

Tôi không hề di chuyển, tôi muốn giữ một khoảng cách để nhìn hắn cho kỹ, ở gần quá lại không thấy rõ, nhìn không ra.

Thấy tôi thật sự không nhúc nhích, hắn đành bất đắc dĩ bảo: “Anh hơi mệt, em đến gần đây cho anh nhìn xem nào.”

Lúc này tôi mới chầm chậm đi qua, ngồi xuống đùi hắn, hình như hắn mím môi lại vì đau, nhưng cũng chỉ ngả đầu vào ngực tôi, hai tay vòng qua thắt lưng tôi, không nói gì.

Một lát sau, hắn nói: “Bán Nguyệt, không có em, anh luôn cảm thấy khuyết thiếu thứ gì đó, anh bối rối không biết làm sao nữa.” Thế nên tôi mới bảo, người đàn ông này trước nay không biết buông lời đường mật, ngay cả câu ‘anh nhớ em’ cũng không nói nổi. Nhưng chung quy lời lẽ của hắn vẫn chân thật nhất, nhớ một người chính là cảm thấy khuyết thiếu thứ gì đó.

Tôi ôm hắn, thiên ngôn vạn ngữ như nghẹn trong cuống họng, không nói nên lời. Cũng không cần phải nói, hắn đến đây, tức là có thể ở bên tôi.

Cơ thể hắn rất nóng, tôi tưởng hắn có phản ứng sinh lý, vì thế bảo: “Em đi đánh răng.”

Hắn buông tôi ra, có phần quyến luyến nói: “Anh nói rồi, chân trời góc biển anh cũng tìm được em.”

Tôi nghĩ, tôi có đi đến ‘chân trời góc biển’ đâu.

Thật xin lỗi mọi người, hai ngày nay nhìn thấy Lệ Dương và Lưu Hân Hân, Trình Thanh và Lệ Cẩn bên cạnh, tôi cảm thấy rất âu sầu mất mát. Mà giờ chúng tôi gặp nhau, ngay cả nụ hôn cơ bản nhất cũng không có, tôi định nếu còn chuyện gì thì về sau khi có thời gian sẽ nói. Tối nay cứ tiêu dao một chút trước đã, cho nên tôi vừa đánh răng vừa tưởng tượng những cảnh tượng hương diễm, ai biết lúc tôi đi ra, gọi hắn hai tiếng không nghe thấy đáp lại, hắn đã ngủ xừ mất, đúng là quá mệt mỏi. Hình như tôi thấy trán mình trong gương viết chữ ‘sắc’ rất to, không nhịn được bật cười.

Nằm xuống bên cạnh hắn, chạm vào tay hắn, rất ấm áp, nắm vào rồi mới thấy trong lòng kiên định.

Nửa đêm tỉnh dậy vào WC, đột nhiên thấy áo ngủ của mình dính vết máu. Kinh nguyệt của tôi vừa dứt được một tuần, không thể nào. Hơn nữa cũng không phải từ lúc ra ngoài đường, vì áo này tôi mới thay trước khi ngủ, cảm thấy rất khó hiểu. Đầu óc lơ mơ đang ngái ngủ không rõ ràng lắm, không nghĩ ra nguyên do.

Trở về phòng, thấy một người khác trên giường, tôi lập tức nghĩ ra điều gì, lật chăn lên, phần chăn phía hắn nằm cũng dính máu, có điều hắn mặc áo sơ-mi đen, tôi không phát hiện ra! Ngực như bị đá đè, tôi cởϊ áσ sơ-mi của hắn, cẩn thận vạch ra, quả nhiên bên hông quấn băng gạc màu trắng, miệng vết thương ở bụng phải đã chảy máu.

Cái tên đáng chết! Chắc chắn mới bị thương hôm nay, thế mà đã ngồi máy bay phi thẳng đến đây. Chẳng trách mệt mỏi như vậy, do mất máu mà nên.

Tôi đắp lại chăn cho hắn, lập tức chạy ra gõ cửa phòng Lệ Cẩn. Cô ấy mặc áo ngủ ra mở cửa, chỉ mở he hé. Tôi lo lắng nói: “Lệ Cẩn, có người bị thương chảy máu, em đi xem ngay cho chị với.”

Cô ấy gật đầu, hình như nhỏ giọng nói với người ở trong vài câu. Sau đó cầm túi sơ cứu đơn giản đi ra. Cô ấy cũng không cảm thấy thắc mắc vì sao trong phòng tôi có một người đàn ông xa lạ, chỉ để cho tôi gọi Tống Lễ dậy, cô ấy ở bên chuyên nghiệp cắt băng gạc, xem xét miệng vết thương.

Tôi đau lòng vỗ vỗ mặt hắn, gọi hắn. Hắn khó khăn tỉnh lại, nhưng lập tức vì động tác của Lệ Cẩn mà nhíu mày kêu đau. Hắn tỉnh táo hơn, thấy rõ mặt tôi còn an ủi: “Không sao đâu, không nghiêm trọng, đã xử lý tốt rồi.”

Nếu là bình thường, sự quan tâm của tôi sẽ biểu hiện bằng cách mắng hắn, nhưng lúc này tôi chỉ nhỏ nhẹ nói: “Em biết, anh cố chịu một chút, để y tá kiểm tra cho em yên tâm.”

“Ừ.” Hắn đồng ý, nắm tay tôi đặt lên ngực.

“Tôi nhìn Lệ Cẩn đổi băng gạc cho hắn, hỏi: “Sao rồi?”

Cô ấy đáp: “Vấn đề không lớn, vết thương do dao, vốn đã khâu lại nhưng chắc vì hoạt động mạnh, không chú ý nên chảy máu. Em đã sát trùng và băng bó lại lần nữa rồi. Nếu sáng mai còn chưa hạ sốt thì đi bệnh viện.”

May quá, tôi cảm ơn Lệ Cẩn, cô ấy về phòng. Tôi tìm hai viên thuốc giảm đau mình hay uống, nhét cho hắn. Hắn uống xong, trước khi ngủ lại thì thào: “Bán Nguyệt, anh yêu em.”

Trước đây trong hí kịch, phụ nữ gọi người đàn ông mình vừa yêu vừa hận là ‘oan gia’, quả nhiên không sai chút nào. Hắn cầu hôn tôi liền tạo ra một vụ đen đủi, khiến tôi vừa yêu vừa hận, giờ không biết làm sao lại bị thương, thế mà chạy tới tìm tôi ngay lập tức, chỉ bảo rằng có chuyện ngoài ý muốn chứ không nói một câu về chuyện bị thương. Đúng là oan gia!

Cũng may hắn dần dần hạ sốt. Tôi cũng tranh thủ ngủ một lát. Hôm nay đến lượt tôi làm bữa sáng, hôm qua vốn đã bàn nhau đến Hưng Long chơi.

Hắn ngủ rất say, phỏng chừng vì mất máu nên ngủ nhiều hơn bình thường.

Chín rưỡi sáng tôi đi xuống nhà. Phòng bếp ở đây là dạng quầy bar, bày trí theo phong cách mở, một người nấu ở bên trong, những người khác ngồi một vòng bên ngoài ăn.

Tôi xay đậu thành sữa đậu nành rồi đun lên. Nướng bánh mỳ, rán trứng, rửa hoa quả, nấu cháo. Sau đó cắt dưa hấu để ăn.

Chắc Lệ Dương có dụng ý xấu, thế nên là người đầu tiên đi xuống. Tôi nhìn cậu ta, cười lạnh một tiếng: “Tối qua sống chết muốn mua dứa, sao giờ không ăn?”

Cậu ta nhìn tôi, hả hê đắc ý: “Sao vậy chị, mới ngủ dậy mà cáu kỉnh, hôm qua biểu hiện của anh ba không tốt ạ?”

Tôi tức giận đến mức muốn đánh cậu ta, lúc này giọng nói ôn hòa của Trình Thanh vang lên bên tai, cậu ấy và Lệ Cẩn cùng nhau xuất hiện. Đột nhiên tôi nhớ ra tối qua cửa phòng Lệ Cẩn chỉ mở hé, hơn nữa còn nói chuyện với người bên trong, chắc là Trình Thanh rồi, duyên phận đúng là thứ kỳ diệu. Phát triển nhanh thế chứ, mới có hai ngày thôi mà.

Lưu Hân Hân cũng xuống, ngồi lên ghế cầm dứa ăn, tấm tắc khen ngọt. Cô nói: “Nghe đồn cuộc sống về đêm của Hưng Long rất nhộn nhịp, chúng ta qua đêm ở đó đi.”

Lệ Dương nhức đầu nhìn cô: “Đó là chuyện đàn ông, em nhiệt tình thế để làm gì?”

“Suy nghĩ cho anh thôi.” Cô trừng cậu ta: “Với lại, còn có gay cơ mà, phụ nữ lúc nào cũng ít.”

Tôi nói: “Khi nào đi dạo ở vườn thực vật thì mua hộ chị một gói trà hoa lan nhé.”

Lưu Hân Hân hỏi: “Ơ, Chân Chân, chị không đi à?”

Tôi đáp: “Chị đi rồi.”

Cô ấy còn chưa chịu thôi: “Tam Á chị còn đi tận bốn lần.”

Lệ Dương vừa định đấu võ mồm với Lưu Hân Hân, Tống Lễ đại nhân liền đi vào, trông hắn có vẻ khá hơn. Có nhiều người ở đây nên tôi không để ý đến hắn, Trình Thanh chào hắn một câu, hắn gật đầu. Lệ Dương hỏi: “Anh ba, tối qua thuận lợi chứ.” Hắn nhìn Lệ Cẩn, gật đầu nói cảm ơn. Lưu Hân Hân “A” một tiếng, nói: “Hóa ra vì anh ấy đến đây, nhưng thật ra anh ấy có thể đi với chúng ta mà.” Cô ấy vẫn không xem trọng Tống Lễ lắm.

“Đi đâu?” Tống Lễ cũng ngồi xuống quầy bar hỏi.

“Đi Hưng Long ấy, hôm qua mọi người đã bàn rồi.” Hắn nhìn tôi, tôi rất tự nhiên đặt tay lên trán hắn, không bị sốt, tôi an tâm, đưa hắn một cốc sữa đậu nhành.

“Đương nhiên cùng đi.” Hắn hơi bất mãn nhìn tôi, chắc cho rằng tôi muốn đi cùng bọn họ.

Tôi chẳng phản ứng gì, chỉ đưa bữa sáng cho hắn: “Được rồi, mọi người đi đi, mua trà cho chị là được.”

Hắn nắm lấy tay tôi trong tiếng tiếc nuối của mọi người, nói: “Bao giờ em mới chịu dịu dàng một chút với anh. Nói chuyện với anh thì cãi nhau, lúc nào cũng có thể bỏ đi, bây giờ còn học được cách trêu chọc anh.”

Nhìn hắn thế này, tôi cũng hiểu lời lẽ của hắn có vài phần đạo lý, quả thực tôi không dịu dàng ngoan ngoãn thuận theo lời hắn. Nhưng có nhiều phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn đó, ai bảo hắn cố tình thích kiểu như tôi cơ.

Những người khác đều đi hết, chúng tôi ngồi trên ghế ở bể bơi sau nhà. Tôi hỏi: “Anh mua căn nhà này từ bao giờ?”

“Từ khi em dùng vẻ mặt chảy nước miếng kể về ước mơ Hải Nam của mình.”

Trong lòng tôi rất vui vẻ, nhưng vẫn hỏi: “Ước mơ Hải Nam của em có liên quan gì đến anh?”

“Em là vợ anh mà, em có mơ ước gì anh sẽ giúp em thực hiện!” Hắn nói nhẹ bẫng, rất hiển nhiên.

Tôi nghiêng đầu qua, chúng tôi trao nhau một nụ hôn sâu dưới tán dừa.

Thêm Bình Luận