Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm được viết bởi tác giả Tâm Thường thuộc thể loại ngôn tình hiện đại, truyện đã đat được giải cao trong cuộc thi văn học đô thị. Đọc truyện ta có thê …
Xem Thêm

- Em thấy rồi đấy, bên trong đông người quá, sợ bất tiện nên không chào hỏi em được, xin lỗi nhé!

Hai người từng là một đôi tình nhân được chú ý nhất. Phong Ấn ở bên ngoài có đào hoa thế nào, có bao nhiêu cô gái ở bên cạnh, người khác thấy chỉ cười chứ không để tâm, còn nhắc đến Hạ Viêm Lương là không ai không biết đến, cô từng là một phần trong trái tim anh. Còn về chuyện vì sao cuối cùng hai người lại chia tay nhau thì chẳng mấy ai biết rõ.

Phong Ấn còn tưởng mình nhìn nhầm, trong đáy mắt cô hiện lên rõ nét buồn bã.

Hạ Viêm Lương đến trước mặt anh, những ngón tay mềm mại lướt nhẹ trên hàng khuy áo của anh, càng lúc cô càng sáp lại gần, đầu cô gần như gục hẳn vào l*иg ngực anh.

Hơi thở quen thuộc phảng phất khơi dậy kí ức của hai người, Phong Ấn khẽ nhếch môi, mắt nheo nheo nhìn cô, vẫn giữ nguyên tư thế hai tay đút túi quần, chẳng nói câu gì, cũng không hề từ chối. Hạ Viêm Lương đặt hai tay lên eo anh, chậm rãi ôm siết lấy cái eo gầy gầy của anh.

- Anh vẫn dùng loại sữa tắm ấy à? – cô hơi nhướn mày, dịu dàng nhìn anh, cái nhìn đầy mê hoặc.

Nhận ra ám hiệu của cô, Phong Ấn trầm ngâm giây lát, cố ý cúi xuống ghé sát vào tai cô thì thầm: “Con người của anh ấy mà, rất hoài cổ!”

Lôi Vận Trình ngồi trên gò đá, tay cầm cuốn sách tiếng Anh, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ở trước mặt, nói một cách chính xác là cô gái đang ôm chặt lấy chàng trai, còn chàng trai thì trông có vẻ rất hững hờ.

Một phút trước cô còn cảm thấy mừng thầm, chỉ một phút sau cô đã thấy cô gái kia bước lên xe của chàng trai. Cô nheo nheo mắt, nhanh nhẹn nhảy xuống, lộp cộp chạy về phía đó.

Chẳng biết một cái bóng từ đâu chạy ra chặn trước mũi xe anh, Phong Ấn giật nảy mình đạp phanh xe, lốp xe mài xuống mặt đường phát ra tiếng chói tai. Hạ Viêm Lương cũng bổ nhào về phía trước theo quán tính, cũng may là có thắt dây an toàn nên không bị đập đầu vào xe.

Phong Ấn ngẩng đầu lên nhìn người vừa lao ra trước mũi xe của mình, mặt chợt sầm xuống.

- Nhóc con, muốn chết phải không? Nhỡ anh đâm phải thì sao? Muốn chết cũng đừng mang anh ra làm bình phong chứ hả? – Phong Ấn vừa xuống khỏi xe đã nổi đóa lên, giơ tay định đánh cho cô một trận.

Lôi Vận Trình rụt cổ lại: “Chẳng phải anh vẫn chưa đâm phải em sao?”

- Nhỡ không may thì sao? Anh lại chẳng bị bố em lột da ra ấy chứ!

- Ai dà, không đâu, anh mà lái máy bay chiến đấu thì còn phải lo không đối phó nổi hay sao?

- Còn dám cãi hả? – Phong Ấn nghiến răng bẹo má cô: “Không được dọa anh như thế nữa đâu đấy!”

Lôi Vận Trình đau suýt khóc, cô bưng mặt lẩm bẩm: “Anh sợ à? Sợ em xảy ra chuyện à?”

- Lắm lời! – Phong Ấn trừng mắt nhìn cô, lúc này mới phát hiện Lôi Vận Trình vẫn đang mặc đồng phục: “Mới tan học hả? Sao không về nhà mà lại chạy lung tung thế?”

Cô cười thầm nói: “Em đang trên đường về nhà, ai dè gặp anh ở đây!

- Từ đây về nhà em phải mất hai mươi phút là ít, em đi đường nào mà qua đây chứ hả? – Phong Ấn chẳng chút nể nang, bóc trần lời nói dối của cô.

- Em tận dụng thời gian tự học để luyện tập chạy bộ, nghe nói làm phi công đòi hỏi phải có thể lực rất tốt, em đã rèn luyện bao năm nay rồi đấy!”, cô dửng dưng đáp.

Bao năm nay rồi ư? Chẳng nhẽ con nhóc này đã sớm có kế hoạch thi vào trường không quân ư?

Phong Ấn còn chưa nói xong thì điện thoại trên tay cô đã đổ chuông, Lôi Vận Trình vội vàng nghe máy.

- Em lại đi đâu rồi? – Lôi Dật Thành vừa làm xong việc, về đến nhà đã hơn mười giờ, đói đến mờ cả mắt, lúc làm đồ ăn đêm vốn định hỏi cô xem có ăn không, nào ngờ không chỉ không thấy cô ngoan ngoãn ngồi học trong phòng mà thậm chí còn chẳng thấy bóng dáng cô đâu.

- Ờ… em đang học ở bên ngoài! – để tránh bị anh phát giác, chi bằng cứ thành thật khai báo.

- Chớ nói dối, mau bảo Phong Ấn giải quyết nhanh chóng mấy chuyện vớ vẩn của cậu ta rồi đưa em về nhà ngay đi, anh vừa hỏi Yến Kì rồi, ngày mai bọn em phải thi đấy! – Lôi Dật Thành dùng vai áp điện thoại vào tai, vừa bỏ mì vào nồi vừa hạ lệnh cho em gái.

Lôi Vận Trình ngạc nhiên há hốc mồm, nếu không phải di động của cô hiển thị số điện thoại bàn của nhà thì cô còn tưởng anh đang theo dõi cô cơ đấy.

- Sao anh biết bọn em đang đi cùng với nhau?

- Thật bất hạnh là bởi vì anh là anh trai của em! – Lôi Dật Thành liếc ra phòng khách, cố đè giọng xuống, nói thật khẽ: “Bố mẹ về rồi đấy!”

Mặt Lôi Vận Trình nhăn nhó như cái bánh bao: “Thái độ của bố thế nào?”

- Không nhìn ra được, chỉ có điều theo kinh nghiệm phán đoán của anh thì, bố đang tức giận!

Thấy bọn họ kẻ tung người hứng, Hạ Viêm Lương có vẻ cáu kỉnh: “Phong Ấn, hai người quen nhau à?”

Phong Ấn gật đầu nói” “Lôi Vận Trình!”

Hạ Viêm Lương ngạc nhiên nhướn mày: “Em gái của Dật Thành ư? Lớn thế này rồi cơ à? Cũng trở nên xinh đẹp hơn nhiều rồi, em nhớ lúc còn nhỏ con bé…”

- Phong Ấn! – Lôi Vận Trình vừa nói chuyện điện thoại xong liền dúi cặp sách của cô vào người anh: “Anh trai em nói anh mau xử lí… chuyện của anh rồi còn đưa em về nhà, ngày mai em phải thi rồi!”, cô nói xong liền chuyển sự chú ý sang Hạ Viêm Lương.

- Con gái đến tuổi mười tám thay đổi đến chóng mặt, em quên mất là chị từ xưa đến giờ vẫn luôn là một người đẹp, bao nhiêu năm rồi mà trông chỉ chẳng khác chút nào, giữ gìn tốt thật!

Hạ Viêm Lương nhìn thấy Lôi Vận Trình tự nhiên ngồi thẳng vào trong xe, lại còn là ghế lái phụ liền trợn tròn mắt, ngoảnh lại nhìn Phong Ấn: “Thật đúng là một con nhóc giỏi miệng lưỡi, mỉa mai mà khéo léo vô cùng!”, con bé úp mở muốn chê Hạ Viêm Lương đã già đây mà.

- Nó còn nhỏ, chớ để bụng! – Phong Ấn tỏ vẻ rất phong độ: “Anh phải đưa con bé về nhà, để hôm khác nhé!”

Hạ Viêm Lương vốn định đưa ra ý kiến bắt taxi cho Lôi Vận Trình về nhà, nhưng lời vừa ra đến miệng đành phải nuốt lại trong, đành nhún vai đầy ái ngại, rồi trước khi đi còn viết số điện thoại của mình vào một mảnh giấy, nhét vào trong túi áo anh.

Trên đường về nhà, khóe miệng của Phong Ấn cứ cong lên. Lôi Vận Trình bĩu môi nói: “Tâm trạng anh có vẻ tốt nhỉ?”

- Cũng tàm tạm! – anh một tay nắm lấy vô lăng, một tay chống cằm: “Nguyên văn lời Lôi Dật Thành nói cái gì?”

- Hả? À, anh ấy bảo anh mau xử lí mấy chuyện vớ vẩn của anh đi! – Lôi Vận Trình thành thật đáp, đồng thời còn nhấn mạnh từ “vớ vẩn”. Dù nhỏ nhưng cô cũng hiểu phải giữ thể diện cho đàn ông trước mặt người khác.

Anh khẽ cười, đây mới là phong cách nói chuyện của Lôi Dật Thành.

- Tâm trạng của anh vui vẻ là vì được gặp lại tình cũ à? – Lôi Vận Trình thăm dò: “Chẳng phải hai người đã chia tay từ lâu rồi sao?”

Phong Ấn nhìn cô qua gương chiếu hậu: “Em cũng biết không ít về anh nhỉ?”

- Có một chuyện em không biết, anh thích mẫu con gái như thế nào? – nói xong câu này, Lôi Vận Trình thấy nụ cười trên khóe môi anh lập tức biến mất. Cô vội nói: “Thôi coi như em chưa hỏi gì cả!”

Bất luận hiện giờ anh thích loại con gái như thế nào, mục tiêu của cô vẫn là cưa đổ anh, khiến cho cái tên của mình biến thành đáp án của anh.

Phong Ấn cắn chặt môi, nhớ lại nụ hôn tối hôm ấy: “Cái đó… Thật sự là nụ hôn đầu ư?”

- Thế anh nghĩ là thế nào?

- Em biết nghe lời thật đấy nhỉ, nói để dành cho anh là để dành thật, từng có bạn trai chưa? Chưa từng bị hôn à?

- Ai lăng nhăng như anh chứ, em rất chung tình nhé!

- Nói bậy! – Phong Ấn nghiêm nghị gõ đầu cô một cái, lông mày bỗng nhíu chặt lại.

Chẳng mấy chốc đã đưa cô về đến nhà. Trước khi Lôi Vận Trình xuống xe, Phong Ấn ném ra một câu: “Trình Trình, nghe lời anh đi, đừng đăng kí làm phi công, em không chịu được nỗi khổ ấy đâu. Còn nữa, em nhỏ quá!”, Lôi Vận Trình đang định mở miệng cãi lại đã bị anh chẹn họng: “Tuổi tác và bộ ngực đều không đạt yêu cầu của anh, con gái đừng nên mạnh mẽ quá, không có lợi đâu!”

Thêm Bình Luận