Lục Tự xuống xe, thích thú nhìn cô: “Anh làm phiền em cái gì nào?”
Câu nói mà anh ta hi vọng nghe được lại không phát ra từ miệng Lôi Vận Trình, cô gần như phát giác ra ý đồ của anh ta nên chỉ mỉm cười vẻ mỉa mai: “Làm phiền đến tâm trạng của tôi giờ phút này!”
- Ô, chỉ có thế thôi ư? Anh còn định xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của em cơ, giờ thì xem ra em không cho anh có cơ hội rồi!
- Anh cũng chẳng có cơ hội làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi đâu! – Lôi Vận Trình lừ mắt một cái rồi quay người định bỏ đi, cô không muốn lãng phí thời gian với con người này.
Lục Tự không đuổi theo cô, chỉ nói với theo: “Nhưng em đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh rồi, làm sao đây?”
Lôi Vận Trình nghe thấy vậy liền quay lại: “Anh tên là gì ấy nhỉ?”
- Lục Tự! – Lục Tự cố tình tỏ ra thờ ơ với việc cô cố tình tỏ vẻ không nhớ tên mình để làm mình mất mặt, thản nhiên nhắc cô.
- Lục Tự, anh nhìn cho rõ đi, tôi vẫn là học sinh đấy! –Lôi Vận Trình chỉ vào bộ đồng phục của mình: “Tôi phải đi học, phải thi đại học, không có thời gian chơi trò chơi tình cảm với anh đâu, tôi không phải là đối tượng thích hợp để anh gϊếŧ thời gian, làm phiền anh nương tay cho, đừng làm phiền tôi nữa có được không?”, cô nói rất thành khẩn, giọng điệu và ánh mắt rất nghiêm túc.
- Anh còn tưởng em mang Phong Ấn ra để từ chối anh chứ? Sao em không nói em đã có người mà em thích rồi?
- Tôi thích ai không quan trọng, quan trọng là tôi không thích anh! Lần đầu tiên gặp anh tôi đã không thích rồi, bây giờ không thích, sau này cũng không thích!
- Sao em dám chắc thế?
- Chút tự tin này thì tôi có, tôi còn phải phiền anh sau này đừng gửi hoa và quà đến trường tôi nữa, tôi không muốn trở thành người nổi tiếng bị mọi người bàn tán!
- Nếu không làm vậy thì bây giờ em đâu có chịu nói chuyện với anh, bọn họ bàn tán em thế nào? Yêu sớm? Vớ được đại gia?
Lục Tự là một người khó nắm bắt, kể cả lúc anh ta cười cũng vậy. Lôi Vận Trình từ trước đến giờ cực kì không thích loại người này.
- Nói chung là anh không tự biết thân biết phận mà dừng lại, tôi sẽ cho người xử lí anh! – Lôi Vận Trình thấy tội nghiệp sự nhẫn nại của anh ta, thế nên không nén được vẻ bực bội.
- Cưng à, em là xã hội đen đấy à? Cẩn thận không qua nổi vòng gửi xe của cuộc thi tuyển phi công nhé! – anh ta cúi xuống nhìn cô, ánh mắt ánh lên sự tinh quái: “Em không làm được phi công thì làm nào mà theo đuổi cậu ta được?”
Nửa câu đầu của anh ta là nói đùa, nửa câu sau đột nhiên chuyển sang vẻ hăm dọa, Lôi Vận Trình không khỏi lùi lại sau, trừng mắt đề phòng anh ta.
Lục Tự nhướn mày: “Hai người đã sáu năm không gặp phải không? Là bạn học kiêm huynh đệ tốt của nó, anh có thể nói cho em biết một chuyện. Bao nhiêu năm nay Phong Ấn chỉ nghiêm túc hẹn hò với một mình Hạ Viêm Lương, kể từ sau khi chia tay cô ta, cậu ta cứ cô đơn đến tận bây giờ.”
Đôi mắt của Lôi Vận Trình vẫn tĩnh lặng chẳng chút gợn sóng, Lục Tự tiếp tục nói: “Phong Ấn trước đây từng nói với anh nếu sau này hai người họ chia tay, tuyệt đối không phải là nó không cần cô ta nữa. Thằng đó thường ngày chơi bời thế, bất cần đời thế thôi chứ ngoài chuyện lái máy bay ra, chỉ có một mình Hạ Viêm Lương là có thể khiến cho nó nghiêm túc. Lần trước cái trò mà mọi người chơi ấy, bọn anh chơi nhiều lần rồi. Hạ Viêm Lương lúc đó cũng có mặt, tình huống cũng tương tự như hôm ấy, Phong Ấn đã nhận hết hình phạt dành cho cô ta về mình. Hạ Viêm Lương là người duy nhất vẫn “toàn mạng” sau cuộc chơi…
Vì vậy Phong Ấn không hề yêu em đâu.
Lục Tự im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra câu đó, anh ta tin chắc Lôi Vận Trình là một cô gái thông minh, chắc chắn cô sẽ hiểu ý của anh ta nói.
Anh ta vừa dứt lời, một giọt nước rơi trúng vào đầu Lôi Vận Trình, ngay sau đó là cơn mưa ào ào như trút nước, chẳng mấy chốc đã làm nhòa cả thế giới của hai người. Hai người đứng nguyên tư thế đó, đặc biệt là Lôi Vận Trình, vẫn hơi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc như đang lắng nghe.
Lục Tự kéo cô vào trong xe tránh mưa, tìm một cái khăn bông đưa cho cô: “Lau đi, đừng để sinh bệnh! Bị loại ngay từ vòng kiểm tra sức khỏe tuyển phi công thì nhục cái mặt!”
Lôi Vận Trình không nói gì, im lặng tháo búi tóc buộc sau gáy ra, dùng khăn mặt lau tóc, động tác cứng nhắc… Lục Tự khẽ nhoẻn miệng cười, lấy ra một cái khăn khác lau tóc cho cô: “Anh nói những chuyện này không phải để làm em sốc, anh chỉ muốn em nhìn nhận sự thật, đừng phí công vô ích nữa!”
Cô kéo tóc mình ra khỏi tay anh ta, đổi sang lau bên khác: “Tôi không hiểu ý anh, nếu đã như thế sao anh còn khuyên tôi tiếp tục thi tuyển phi công?”
Khóe mắt Lục Tự lấp lánh ánh cười: “Em quên là anh cũng là phi công ư? Biết đâu chúng ta lại có nhiều cơ hội gặp gỡ!”
Anh ta khởi động xe, nhìn cô chẳng chút thiện chí: “Nhà anh ở gần đây, qua nhà anh hay là…”
- Về nhà tôi! – Lôi Vận Trình trừng mắt rồi nói địa chỉ nhà cô cho anh ta.
Về đến nhà, Lôi Vận Trình móc một tờ giấy bạc, ném vào tay anh ta: “Từ trường tôi mà về nhà, bắt taxi mất sáu mươi tệ, không cần trả lại tiền thừa, cũng không cần đến tìm tôi nữa, cám ơn anh! Ngoài ra!”, Lôi Vận Trình lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh đừng phí công vô ích với tôi nữa, tôi ghét nhất là loại đàn ông tự cho mình là giỏi, cứ tưởng rằng anh có hứng thú với người ta là người ta phải cảm kích anh không bằng! Tạm biệt!”
Cô đội cặp sách lên đầu rồi biến mất trong cơn mưa, chẳng cho anh ta có cơ hội nói gì. Lục Tự búng búng tờ tiền một trăm tệ, khóe môi không khỏi nhếch lên, con bé cũng hào phóng ghê, anh cũng kiếm được chút chút rồi!
Lôi Vận Trình chân trước về đến nhà thì Lôi Khải chân sau về đến. Lôi Vận Trình đang vắt nước trên váy áo. Lôi Khải liếc nhìn cô rồi nói: “Ban nãy ai đưa con về đấy?”
- Bạn của Phong Ấn ạ, tình cờ gặp trên đường thôi! – Lôi Vận Trình ngắn gọn đáp, Lôi Khải không nói gì mà thay giày đi vào nhà. Thương Tiểu Thuyền từ trên lầu đi xuống vẻ hơi gấp gáp, mấy bậc cầu thang cuối gần như là nhảy xuống, suýt chút nửa thì ngã. Lôi Khải cảm thấy hơi buồn cười, giữ bà lại bảo: “Em vội vã gì chứ?”
Thương Tiểu Thuyền đương nhiên không nói là lo lắng hai bố con lại cãi nhau nên mới vội vàng thế, chỉ nhón chân hôn lần má chồng: “Nhớ anh mà!”
Lôi Khải mà không nhìn ra tâm sự của vợ mới là lạ: “Em đi nấu ít nước gừng đi!”
Nước gừng nấu đương nhiên không phải cho Lôi Khải uống. Thương Tiểu Thuyền đang lúi húi cắt gừng ở trong bếp thì Lôi Dật Thành về đến. Cả người bị ướt như chuột lột, lúc đi ngang qua nhà bếp anh nhìn vào thấy mẹ liền cười: “Mẹ thật là chu đáo!”
- Nấu cho Quả cam nhỏ đấy, bố con đâu đến nỗi yếu ớt như vậy chứ!
Lôi Dật Thành gãi gãi chóp mũi: “Nó chưa bao giờ làm cho mẹ một bữa ăn đêm nhỉ? Bố cũng chưa, sao ở trong nhà này chỉ có con là nhân dân lao động, hay là vì con là người không có địa vị nhất?”
- Qua bên Tử Du mà tìm địa vị nhé!
Tử Du? Sang bên Tử Du thì anh triệt để biến thành tầng lớp lao động rồi.
Lôi Vận Trình tắm xong đi ra liền nhìn thấy Lôi Khải vào phòng xem vở bài tập của cô: “Bố, có chuyện gì à?”
Ông đang giở cuốn vở bài tập, đến trang cuối cùng chợt nhìn thấy tờ giấy đăng kí, Lôi Vận Trình chẳng buồn sấy tóc, giả bộ thu dọn bàn học rồi vội vàng cướp lấy cuốn vở bài tập trên tay Lôi Khải.
- Tắm xong rồi thì mau xuống ăn cơm đi! – Lôi Khải biết cô đang giấu giếm cái gì, nhưng không thèm nói ra.
Lôi Vận Trình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lôi Khải bình thường vô cùng bận rộn, có lúc cả tháng không nhìn thấy mặt ông cũng là chuyện bình thường chứ đừng nói đến chuyện quan tâm đến chuyện học hành của cô. Vì vậy bữa cơm tối hôm nay vô cùng áp lực. Lôi Dật Thành gắp cho cô hai miếng đùi gà, miếng thịt gà mỡ ngậy khiến Lôi Vận Trình nhìn đã thấy ngán, vội vàng và vài miếng cơm rồi đặt đũa xong: “Con ăn no rồi ạ!”