Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm

3.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Em Chờ Anh Ở Nơi Sâu Thẳm được viết bởi tác giả Tâm Thường thuộc thể loại ngôn tình hiện đại, truyện đã đat được giải cao trong cuộc thi văn học đô thị. Đọc truyện ta có thê …
Xem Thêm

- Em…

Phong Ấn giữ chặt lấy môi cô: “Tạm thời đừng trả lời vội, hôm nay anh nhận lời đưa em đi chơi, chơi đã rồi chúng ta sẽ bàn về chuyện này. Phải chơi hết mình, nhớ chưa?”

Lôi Vận Trình gật đầu, Phong Ấn bẹo má cô vẻ yêu thương: “Ngoan lắm!”
Chương 2: Em yêu anh hơn bất cứ ai
Cố gắng xem đến hết bộ phim, Phong Ấn không có hành động gì quá đà với cô nữa. Lôi Vận Trình không hiểu tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, trong lòng vừa rối bời vừa xấu hổ, còn có một chút cảm giác không nói thành lời được. Không phải là khó chịu với sự động chạm của anh, chỉ cảm thấy có gì đó rất ngại ngùng.

Lôi Vận Trình theo Phong Ấn đến một quán bar, đây là lần đầu tiên cô đến những nơi như thế này, tiếng nhạc chát chúa, ánh đèn nhập nhòe cùng với những cơ thể lắc lư theo tiếng nhạc điên cuồng, đủ loại thanh niên nam nữ đều thả mình trong không khí náo nhiệt mà cô chưa từng nhìn thấy. Nơi đây đối với cô là một thế giới khác, tràn đầy mới mẻ và cám dỗ.

Phong Ấn dẫn cô đi thẳng lên tầng, rẽ trái rẽ phải rồi dừng lại ở trước một phòng Vip: “Bên trong toàn là người lớn hơn anh, nhưng đã đến đây rồi thì chẳng ai để tâm đến tuổi tác của em hết, chỉ có sự phân biệt đàn ông và đàn bà thôi, em hiểu ý anh chứ?”

Lôi Vận Trình định mở miệng nói gì đó nhưng đúng lúc này cánh cửa phòng mở ra từ bên trong, một người đàn ông xuất hiện trước mặt hai người.

Nụ cười trên mặt Lục Tự như đông cứng lại khi nhìn thấy Phong Ấn, ngay lập tức anh ta bẻ các khớp tay răng rắc rồi chỉ một giây sau đã vun nắm đấm về phía Phong Ấn. Phong Ấn dường như đã biết trước rồi nên chỉ giật lùi ra sau đồng thời giơ chân tung cước vào mặt Lục Tự. Anh ta không buồn né tránh mà với tay kéo Lôi Vận Trình đứng bên cạnh đang căng thẳng quan sát ra trước mặt, che chắn cho anh ta.

- Bỉ ổi quá đấy! – vừa thu chân lại vừa mắng một câu, Lục Tự chẳng hề nghĩ vậy, thô lỗ đẩy Lôi Vận Trình ra, tiến lên trước ôm lấy Phong Ấn.

- Thằng ranh thối tha, gặp mày khó như lên trời ấy!

- Thôi đừng có như đàn bà thế, chẳng phải gặp rồi đây sao?

Phong Ấn vung tay cho anh ta một đấm, còn kéo Lôi Vận Trình vẫn chưa kịp hoàn hồn vào lòng: “Nhớ cho kĩ người này, anh ta tên là Lục Tự, là người mà anh ghét nhất học viện hàng không đấy!”

Lúc này Lục Tự mới chú ý đến kẻ mà anh ta vừa dùng làm bia đỡ đạn, ánh mắt sắc bén lướt từ đầu đến chân cô, hết nhìn sang Phong Ấn lại nhìn sang Lôi Vận Trình, khóe môi cong lên vẻ trêu cợt, phản ánh vẻ bất cần: “Ban nãy có làm em sợ không?”

Lôi Vận Trình thực ra rất bực mình, chỉ có điều vì nể mặt Phong Ấn mới cố gắng chịu đựng: “Vẫn ổn, sợ thì không có sợ, chỉ có điều em muốn biết là bởi vì không đánh lại Phong Ấn nên mới lợi dụng em phải không?”

Lục Tự cười tinh quái, nhướn mày với Phong Ấn: “Cô bé này đanh đá gớm nhỉ, gái của mày đấy à?”

- Liên quan quái gì đến mày! – Phong Ấn nới tay quàng qua vai Lôi Vận Trình, trong khoảnh khắc, cái tham vọng chiếm hữu bỗng hiện ra ngoài.

- Nếu không phải người của mày tao nghĩ chắc mày không để bụng chuyện tao chốt hạ đâu nhỉ? – Lục Tự thản nhiên nói, chẳng hề để tâm đến chuyện nói như vậy có gì không ổn.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Phong Ấn nhổ bọt vẻ mỉa mai rồi quàng vai Lôi Vận Trình đi vào bên trong: “Thế thì phải xem mày có cái bản lĩnh ấy không đã!”

Lôi Vận Trình không khỏi nhíu mày, ngoảnh đầu lại nhìn Lục Tự đang nheo nheo mắt, nụ cười nhếch mép của hắn ta khiến cho Lôi Vận Trình cảm thấy có chút bất an.

Tất cả những người trong phòng đều rất thân với Phong Ấn, trong đó có một người đàn ông tên lại Chu An Đạt, là ông chủ của nơi này. Lúc Phong Ấn giới thiệu Lôi Vận Trình với mọi người, anh ta là người huýt sáo to nhất: “Được lắm Phong Ấn, đây là thiên kim nhà họ Lôi, cậu lừa được cô bé mà không sợ bố cô ấy bằm nhuyễn cậu ra à?”

- Vì thế nên làm phiền các vị giữ bí mật cho em, nếu không em toi mạng thật đấy! – Phong Ấn nửa đùa nửa thật, Lôi Vận Trình hiểu rõ anh nói vậy chẳng qua là để cho cô một thân phận thích hợp trước mặt mọi người mà thôi.

Lôi Vận Trình không hiểu tại sao ở một nơi tối tăm như thế này mà Chu An Đạt còn đeo kính râm. Phong Ấn quay sang nói với cô: “Thói quen của anh ta ấy mà, cho nó oách!”

Thật không ngờ lại nghe được đáp án này, cô phì cười, vô tình bắt gặp một ánh mắt “rừng rực như lửa” từ phía đối diện.

Lục Tự tay cầm cốc rượu, thư thái dựa vào ghế sô pha, thích thú ngắm nhìn cô, lúc ánh mắt chạm phải ánh mắt của cô, hắn ta liền nhìn đi chỗ khác: “Phong Ấn đến rồi, chúng ta đâu thể cứ ngồi nói chuyện không thế này, chơi trò gì kí©h thí©ɧ chút đi!”

Câu này vừa cất lên, cả phòng đã phấn chấn hưởng ứng, Phong Ấn cũng nhếch môi nói: “Được thôi, tôi chơi đến cùng!”

Lục Tự đặt cốc rượu xuống, hơi ngả người vế phía trước: “Cô em cũng phải chơi cùng đấy!”

Phong Ấn choàng qua vai Lôi Vận Trình, mỉm cười càng rạng rỡ: “Không thành vấn đề!”

Nói là kí©h thí©ɧ chứ trò chơi rất tẻ nhạt. Mỗi vòng sẽ chọn ra một hoàng tử hoặc công chúa, bị bịt mắt và bốc số, ai bị bốc trúng sẽ được người ngồi bên tay phải của mình đưa ra hai câu hỏi, trả lời không được hoặc từ chối trả lời hoặc đáp án không được tán thành sẽ bị phạt. Mỗi câu hỏi sẽ có hai cơ hội trả lời, lần thứ hai mà qua ải thì không ai bị phạt, nếu vẫn không thể qua ải thì cả hai cùng phải chịu phạt.

Lôi Vận Trình nhìn bọn họ chơi mấy vòng, càng lúc càng cảm thấy kinh ngạc. Chu An Đạt là thảm nhất, bị hoàng tử bốc phải đến mấy lần là bị phạt ngần ấy lần, đến cuối cùng ngay cả cái quần cũng chuẩn bị bị lột ra. Anh ta bức xúc đến mức ném luôn cái kính xuống rồi lại cúi xuống quay vòng vòng. Nhìn thấy Lôi Vận Trình đang ngây người ra, anh ta liền nói: “Đến lượt em đấy Lôi tiểu thư!”

Lôi Vận Trình bị kéo lên cái ghế sô pha ở chính giữa, bịt mắt lại, Chu An Đạt đưa ra cái hộp đựng lá thăm đến trước tay cô: “Em rút đi, xem xem kẻ nào xui xẻo!”

Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay ra đảo các lá thăm lên.

Những người ngồi bên dưới sau mỗi vòng đều đổi chỗ ngồi để tránh bị ăn gian. Lần này Lục Tự ngồi ở ngay bên cạnh Phong Ấn: “Hạ Viêm Lương về rồi, có biết chưa?”

- Gặp mặt rồi! – Phong Ấn hỏi vặn lại: “Thế còn vị kia của nhà mày thì sao?”

- Mày nói ai? Giải tán từ sớm rồi, lần này về nhà tao lại sắp xếp cho tao đi xem mắt chứ, mày đến mức đó chưa? – Lục Tự liếc mắt nhìn Lôi Vận Trình, nói: “Cô bé này cũng không tồi, chỉ có điều hơi non, trông thì ngoan ngoãn nhưng có vẻ ghê gớm, cái miệng chua ngoa ra phết!”

Phong Ấn đắc chí nghịch bộ bài trong tay: “Đúng là không tồi!”

Lục Tự cười đểu cáng hỏi: “Hai người đến mức độ nào rồi?”

- Động vào cô ấy là bị bố với anh cô ấy gϊếŧ chết đấy, tao thà bị rơi từ trên máy bay xuống còn hơn chết trong tay hai cha con nhà ấy!

Lục Tự cũng có loáng thoáng hay biết ân oán của hai nhà: “Mày có thích con bé không?”

Phong Ấn nhếch môi, đôi mắt phảng phất vẻ lạnh lùng tàn khốc: “Tao có đem người mà tao thích đến những nơi thế này không?”

Lúc này Lôi Vận Trình đã chọn được lá thăm: “Em chọn cái này!”

Nhìn rõ lá thăm rồi, Phong Ấn liền mở lá thăm ra, ném ra trước mặt bàn, đám thanh niên trước mắt đều ồ lên cười. Lục Tự lập tức vui mừng vỗ tay, thì thầm nói: “Vậy tao chốt hạ con bé này!”

Phong Ấn không nói gì, Lục Tự đương nhiên coi là anh ta thầm mặc nhận, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, mỉm cười tuyên bố với Lôi Vận Trình: “Xin lỗi nhé cô em, em rơi vào tay anh rồi!”

Nghe thấy giọng nói là Lôi Vận Trình nhận ngay ra là Lục Tự. Lôi Vận Trình bất mãn bĩu môi: “Vậy thì mong anh nương tay cho!”, cô không được tháo bịt mắt nên không biết người cô bốc trúng là ai, chỉ hi vọng có thể thuận lợi trả lời hết hai câu hỏi, không để liên lụy đến người vô tội.

Thêm Bình Luận