Chương 8: Chị ấy bởi anh mà khóc, anh lại vì em mà cười
Sau một đêm, Gia Hinh thay đổi rất nhiều.
Tôi không biết Tô Liệt đã nói gì với cô ấy, là thẳng thắn khuyên bảo hay nói lời đắng cay. Nhưng cũng không quan trọng nữa, quan trọng là... cuối cùng Gia Hinh cũng từ bỏ anh ta rồi.
Mọi người đều đoán được một chút, cũng rất phối hợp mà không hỏi điều gì, đối xử bình thường với cô ấy. Nhìn khuôn mặt trầm lặng đến khác thường của Gia Hinh, tôi cũng không thấy lo lắng. Thời gian vĩnh viễn là liều thuốc tốt nhất. Vết thương của chúng ta, nước mắt của chúng ta, đều sẽ theo dòng chảy của thời gian mà tan biến cả.
Mỗi khi nhớ lại bữa cơm năm lớp Tám mà La Duy mời chúng tôi kia, tôi đều vô cùng hối hận, nhưng cũng không thể không cảm thán về sự thần kỳ của vận mệnh. Nếu lần đó họ không vô tình gặp gỡ, nếu Tô Liệt chưa từng ghi lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Gia Hinh, hai người sẽ có thể gặp nhau thoáng qua như những người xa lạ, Gia Hinh cũng sẽ không tổn thương đến thế. Tôi từng chân thành cầu mong thời gian quay ngược, để tôi có thể ngăn mọi chuyện xảy ra. Đáng tiếc chuyện cũ cũng như nước sông, một đi không trở lại.
Từ lần tôi cúp máy trước đó, tôi và anh dường như bước vào giai đoạn chiến tranh lạnh. Anh không gọi về nữa, tôi đương nhiên cũng chẳng gọi đi. Đôi lúc anh gọi về điện thoại bàn ở nhà, thím sẽ bảo tôi đến nói với anh đôi câu, nhưng đến lúc tôi đi qua, bên kia đã gác máy rồi. Anh trai tôi đôi khi hay chấp vặt như vậy đấy.
Mặc dù có chút không quen, nhưng nghĩ lại, quan hệ chúng tôi vốn không tốt, như vậy cũng chỉ là quay lại như trước kia mà thôi, chẳng có gì lạ.
Một tháng sau đó anh nghỉ hè. Nhưng anh không về nhà, nói là muốn nhận một dự án với bạn học nên phải ở lại Bắc Kinh. Tôi tự an ủi, chắc không phải tại tôi đâu. Anh luôn không xem trọng tôi, ảnh hưởng của tôi với anh cũng không lớn như vậy. Lần này anh không về, chắc là có chuyện thật.
Bà ngoại vừa trách anh không hiếu thuận, vừa cảm thán với thím, “Thành Hề giờ trưởng thành rồi, đứa trẻ trước kia chỉ biết tiêu tiền, giờ đã có thể kiếm tiền cơ đấy.”
Ông ngoại hừ lạnh một tiếng. Ông vẫn đang bất mãn vì chuyện anh không nghe lời ông học trường quân đội, lại đi học ngành máy tính mà ông không hề hiểu biết. Tuy nhiên anh cũng chỉ còn một năm là tốt nghiệp, ván đã đóng thuyền, ông không vừa lòng cũng chẳng làm gì được. Nhưng kinh khủng nhất là ông ngoại lại chuyển mục tiêu sang tôi. Chỉ cần tôi đến nhà, ông nhất định sẽ tìm cơ hội để khuyến khích.
Ông ngoại có nhiều mối quan hệ, nếu muốn vào trường quân đội, về mặt điểm số chắc yêu cầu cũng không cao. Thế nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm nữ quân nhân. Tôi vốn không có chí lớn, so với việc làm nữ quân nhân, thà tôi học một đại học hạng hai, sau khi tốt nghiệp tìm một công việc bình thường, có thể nuôi sống bản thân là được. Nhưng tôi lại không dám phản bác ông ra mặt, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ậm ờ qua loa để kéo dài thời gian.
Năm đó, khi kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, tôi nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ.
Lưu Manh Manh muốn tới tìm tôi.
Chúng tôi vẫn thỉnh thoảng liên hệ với nhau, ban đầu là viết thư, về sau là gọi điện thoại. Thế nhưng mọi người đều dần trưởng thành, mỗi người đều có bạn bè của riêng mình, cũng ít chủ đề nói chuyện chung với nhau, dần dần càng ít liên lạc. Nhưng dù thế, chúng ta vẫn nên trân trọng những người bạn xưa.
Tôi cẩn thận đi hỏi ý chú thím xem Lưu Manh Manh có thể tới nhà ở mấy hôm được không, đương nhiên là được đồng ý. Chú còn sợ tôi thiếu tiền, làm thẻ phụ cho tôi, để tôi hào phóng một chút.
Vì phải tiết kiệm tiền nên Lưu Manh Manh ngồi xe lửa tới. Tôi gọi Gia Hinh đi cùng tôi đến trạm xe lửa đón cô ấy.
Bao nhiêu năm không gặp, tôi rất mong được nhìn xem, cô bé Lưu Manh Manh xinh xắn mặc váy hoa nhí trong ký ức của tôi lớn lên trông thế nào. Giữa dòng người lớn nhỏ đi ra ngoài, tôi cố gắng kiếm tìm bóng dáng cô ấy.
Tiếc là mắt tôi luôn không tốt. Vẫn là cô ấy nhìn thấy tôi trước, “Cậu... là Lương Mãn Nguyệt phải không?”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy. Người con gái trước mắt tôi rất đẹp, mi dày mắt to, ăn mặc chín chắn, khác xa so với Lưu Manh Manh trong trí nhớ, khiến tôi suýt nữa không nhận ra, “Là tớ đây. Cậu là Lưu Manh Manh?”
Cô ấy cười, “Ừ, là tớ.”
Nụ cười đó rất giống cô gái nhỏ trong ký ức của tôi. Tôi xúc động nắm lấy tay cô ấy, “Đúng là cậu rồi! Cậu thay đổi nhiều quá, suýt nữa tớ không nhận ra!”
“Cậu chẳng thay đổi là bao, chỉ là đẹp hơn hồi bé nhiều.”
“Đâu có, cậu mới là người đẹp hơn đấy.” Tôi hơi ngượng, được mỹ nữ khen đẹp thật đúng là có chút thẹn thùng.
Tôi giới thiệu Gia Hinh với Lưu Manh Manh. Mọi người đều là con gái bằng tuổi nhau, chỉ trong chốc lát là thân quen rồi. Lưu Manh Manh thực sự thay đổi rất nhiều, cô ấy già dặn hơn hẳn so với tôi và Gia Hinh. Có lẽ là vì mệt nên mặt cô ấy hơi nhợt nhạt, mày hơi nhăn, nhưng vẫn lấy tinh thần để nói chuyện với tôi về cuộc sống trong mấy năm gần đây.
Nhìn cô ấy như thế, tôi cố gắng nén sự kích động của mình xuống, “Khoan hãy nói đã, để cậu nghỉ ngơi chút. Về sau có thời gian thì nói. Tớ đã bảo với chú thím rồi, khai giảng cậu hãy về cũng được.
Cô ấy cười, không đồng tình cũng không phản đối. Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng chắc lo tôi kích động nên lại thôi.
Tôi và Gia Hinh đã lên rất nhiều kế hoạch cho Lưu Manh Manh. Thực ra lần này tôi không chỉ muốn đưa Lưu Manh Manh đi chơi, mà còn muốn giúp Gia Hinh giải sầu một chút. Từ sau chuyện của Tô Liệt, tuy thoạt nhìn cô ấy có vẻ không sao, nhưng vẫn luôn khiến tôi cảm thấy có gì đó u buồn.
Chúng tôi ra khỏi nhà từ sáng sớm. Trong một ngày, ba người đã đi đủ mọi nơi, từ khu vui chơi, đi dạo phố đến đi ăn vặt. Đã lâu rồi mới thấy nụ cười thực lòng của Gia Hinh, tôi còn vui vẻ hơn việc đi dạo phố.
Lưu Manh Manh thoạt nhìn cũng rất vui, chỉ là tôi luôn cảm thấy cô ấy dường như có chút bất an, chỉ vừa không chú ý đến là cô ấy đã ngẩn người rồi. Cuối cùng, người chơi vui nhất lại không phải là khách, mà là tôi và Gia Hinh.
Những người bạn lúc nhỏ khác của tôi, nay cả tên tôi còn không nhớ rõ, chỉ còn mỗi người bạn này. Dù mỗi người đều đã có bạn bè mới, cũng không còn liên lạc nhiều như trước kia, nhưng tôi vẫn rất quý trọng cô ấy, mong cô ấy có thể chơi thật vui ở đây.
Tối hôm đó, tôi cắn răng mời Gia Hinh và Lưu Manh Manh đi nhà hàng Ý dùng cơm. Đó là nhà hàng mà trước đây thím từng đưa tôi đi. Thường thường thím rảnh rỗi vẫn ăn cùng bạn bè ở đây, đôi lúc sẽ đưa tôi theo cùng.
Xung quanh đều là người lớn quần áo chỉnh tề, ba nữ sinh như chúng tôi có vẻ không thích hợp. Gia Hinh và Lưu Manh Manh đều là lần đầu tiên tới nơi như thế này, dường như hơi căng thẳng, nhưng cũng rất tò mò. Tôi nghĩ, tôi không thể bình tĩnh tao nhã như thím được. Rõ ràng là mình tiêu tiền đàng hoàng, nhưng lúc chọn món ăn vẫn có chút mất tự nhiên.
Tôi cố gắng giới thiệu món ăn cho Lưu Manh Manh, chú ý phản ứng của cô ấy, muốn làm cô ấy vui. Nhưng khi món ăn được đưa lên, cô ấy tuy cố gắng bộc lộ vẻ hứng thú, mà dường như vẫn lộ vẻ miễn cưỡng.
Tôi và Gia Hinh liếc mắt với nhau. Gia Hinh vừa định nói gì đó, Lưu Manh Manh đã đứng lên, vội vã hỏi phục vụ nhà vệ sinh ở đâu rồi che miệng bước vội đi.
Tôi và Gia Hinh nghi hoặc, lấy bát canh cá pecca*1 trước mặt cô ấy ngửi thử, “Đâu có tanh!”
Gia Hinh nhún vai, “Chắc là cô ấy không quen. Sao tớ lại có cảm giác cậu đang nhiệt tình mà cô ấy chẳng thèm quan tâm nhỉ?”
“Không phải đâu, có lẽ tính cách cô ấy vốn đã như vậy.” Tôi giải thích thay Lưu Manh Manh.
Nhưng nói thực ra, trong lòng tôi cũng hơi mất vui, cũng có chút bất mãn với Lưu Manh Manh. Tôi nghĩ mình đã đủ nhiệt tình, nhưng cái cảm giác lòng nhiệt tình của mình không được đáp trảthực sự không tốt chút nào.
Tối đến, Lưu Manh Manh ngủ cùng với tôi. Hai người tắm xong đều leo lên giường tán gẫu. Bây giờ tôi lại thấy thoải mái, cảm giác thân thuộc này cuối cùng cũng trở về.
“Mãn Nguyệt, thực ra lần này tớ tới đây là có chuyện muốn nhờ cậu giúp.” Lưu Manh Manh bỗng mở miệng, nghiêm túc nói.
“Chuyện gì?”
Trong bóng tối, cô ấy hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay tôi đặt lên trên bụng mình, chậm rãi nói, “Mãn Nguyệt, tớ có thai rồi.”
“Cái gì?” Tôi nghẹn giọng, vội rút tay về, nhìn cô ấy một cách khó tin.
Cô ấy vẫn bình tĩnh nói tiếp, “Tớ không lừa cậu. Tớ thực sự mang thai. Ở bên ngoài quê mình tớ chỉ quen mỗi cậu, thế nên chỉ có thể đến tìm cậu.”
Tôi kinh hoảng, “Bố của đứa bé là ai? Anh ta đâu rồi?”
Cô ấy trầm xuống, “Chúng tớ đã không còn quan hệ rồi, anh ấy sẽ không thừa nhận đâu.”
Tôi ngồi xuống, đầu óc hỗn loạn, không biết nên nói gì. Trách cô ấy, chỉ trích cô ấy sao? Người khó chịu nhất hẳn phải là Lưu Manh Manh, tôi sao có thể cứa thêm vào vết thương của cô ấy.
Nghĩ đến buổi sáng cô ấy còn đi khu vui chơi với chúng tôi, tôi hít vào một hơi, “Vậy tại sao sáng nay cậu còn chơi trò thuyền hải tặc*2 với chúng tớ?”
Cô ấy không nói gì. Tôi bỗng hiểu, cô ấy muốn nhân cơ hội bỏ đứa bé. Tôi toát cả mồ hôi lạnh, nghĩ mà thấy sợ, “Như vậy nguy hiểm biết bao, sao cậu có thể làm thế?”
“Tớ hết cách rồi. Mãn Nguyệt, tớ xin lỗi. Nhưng tớ thực sự không thể giữ đứa bé này, cũng không dám để bố mẹ biết. Giờ chỉ có cậu giúp được tớ thôi.” Cô ấy nhẹ giọng cầu xin tôi.
Tôi cố gắng trấn tĩnh lại, “Cậu muốn tớ giúp cậu thế nào?”
“Cho tớ mượn ít tiền, để tớ đi bỏ đứa bé này.” Trong bóng tối, đôi mắt cô ấy nhìn tôi dường như lấp lánh nước mắt.
Đúng vậy, còn có thể làm gì được? Chúng tôi vẫn là trẻ con, sao có thể gánh vác một đứa bé?
Tôi lại đặt tay lên bụng Lưu Manh Manh. Nơi đó vô cùng bằng phẳng, nhưng tôi biết, ở trong này có một đứa trẻ đang lặng lẽ thành hình. Bé có thể là con trai, cũng có thể là con gái. Nếu bé lớn lên, có lẽ cũng sẽ giống mẹ, mi dày mắt to, xinh xắn đẹp đẽ. Thế nhưng dù có là bé trai hay bé gái, thì cũng đã định trước không thể đến với thế giới này.
Tôi không biết quyết định của mình là đúng hay sai, nhưng vẫn thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tớ đồng ý. Giờ ngủ đi đã.”
Tôi lại nằm xuống, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm trần nhà, tâm tư hỗn loạn. Tôi đã học lớp Mười một, thực ra cũng không phải còn nhỏ, những chuyện phức tạp trong trường học lan truyền còn nhanh hơn trong xã hội. Tôi từng nghe nói chuyện nữ sinh mang thai, cũng từng bàn luận với Gia Hinh và Tiết Doanh, nói những nữ sinh kia bừa bãi, không biết tự trọng. Nhưng tôi vẫn cho rằng loại chuyện này cách tôi rất xa. Bây giờ người bạn tốt bỗng nhiên đến tìm tôi, bảo với tôi cô ấy mang thai, cần tôi giúp đỡ. Cho dù khó tiếp nhận thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Tuy Lưu Manh Manh nói tùy tiện tìm một phòng khám là được, nhưng tôi sợ xảy ra chuyện gì, vẫn đưa cô ấy đến một bệnh viện chính quy cỡ vừa.
Hai chúng tôi đều rất căng thẳng. Tay Lưu Manh Manh không ngừng run rẩy, mồ hôi đầm đìa. Tôi nắm chặt tay cô ấy, không dám ngẩng đầu. Nếu gặp phải người quen của chú thím ở đây, tôi thực sự không muốn sống nữa.
Bác sĩ có chút trầm mặc, nhìn xuống số tuổi của Lưu Manh Manh, lắc đầu không nói. Cô ấy mang thai đã hơn hai tháng, không thể dùng thuốc, chỉ có thể nạo thai. Chúng tôi không hiểu gì cả, chỉ có thể nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, đóng tiền, kiểm tra, ký tên rồi giải phẫu.
Trong lúc Lưu Manh Manh làm phẫu thuật, tôi ở ngoài cửa đứng ngồi không yên, trong đầu không ngừng nghĩ đến những chuyện ngoài ý muốn như giải phẫu thất bại, chảy máu nhiều... Vừa sợ lại vừa hối hận. Lỡ như cô ấy thực sự có chuyện gì, tôi đúng là không gánh nổi.
Rất may, khoảng nửa tiếng sau thì làm xong giải phẫu. Lưu Manh Manh được đỡ ra với khuôn mặt tái nhợt, nước mắt đầm đìa. Tôi nghe y tá nhỏ giọng nói một câu, “Lúc trước làm thì vui, giờ đã biết đau rồi đấy.”
Lưu Manh Manh nghiêng đầu, nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn.
Tôi biết, dù trách cứ thế nào cũng không có tác dụng. Thời khắc này, trong lòng cô ấy nhất định đau đớn hơn bất cứ ai. Tôi thở dài một hơi, nhẹ giọng an ủi cô ấy.
Chúng tôi ngồi trong bệnh viện rất lâu. Lưu Manh Manh vẫn dựa vào tôi, nước mắt của cô ấy thấm xuyên qua áo tôi. Mãi về sau tôi vẫn nhớ được sự ấm nóng của nước mắt ngày hôm đó.
Tôi không biết bố đứa bé kia rốt cuộc là ai, nhưng giờ phút này, tôi cực kỳ ghét anh ta. Đương nhiên là Lưu Manh Manh có lỗi, nhưng cô ấy đã phải trả giá đắt cho sai lầm của mình, ít nhất còn có dũng khí để giải quyết chuyện này. Mà người con trai kia, anh ta thậm chí còn không dám đối diện, không dám chịu trách nhiệm.
Lưu Manh Manh ở thêm một tuần mới về. Tôi muốn giữ cô ấy lại để cô ấy nghĩ ngơi thêm vài ngày nữa, cô ấy lại từ chối, “Nếu còn không về, bố mẹ tớ nhất định sẽ lo.”
“Tớ có thể giúp cậu gọi điện thoại nói với họ một tiếng. Cậu bây giờ vẫn còn yếu, nếu về sẽ bị họ nhìn ra mất.”
Cô ấy lắc đầu, “Tớ không thể gây thêm phiền phức cho cậu. Không sao, tớ sẽ không để họ phát hiện. Còn nữa, tớ sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho cậu.”
Tôi vội xua tay, “Cậu không phải vội, dù sao tớ cũng không cần gấp.”
Cô ấy chăm chú nhìn tôi, thành khẩn nói, “Mãn Nguyệt, thực sự rất cảm ơn cậu.”
Tôi gượng cười, tôi cảm thấy mình cũng không làm chuyện gì đáng để được cảm ơn.
Lúc tiễn Lưu Manh Manh về, cô ấy lại cảm ơn tôi lần nữa.
Tôi nhìn khuôn mặt vẫn còn yếu ớt và đôi mắt xinh đẹp đó, kéo tay cô ấy, “Đừng nói nữa. Chúng ta là bạn tốt mà.”
Mắt cô ấy chợt đỏ lên, không nói gì thêm, cầm lấy hành lý xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng đó rời đi, trong đầu tôi đột nhiên hình ảnh năm xưa tôi gục vào lòng cô ấy khóc. Khi đó, cô ấy đã nói với tôi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.
“Lưu Manh Manh!” Tôi lớn tiếng gọi cô ấy, “Chúng ta mãi mãi là bạn tốt!”
Cô ấy dừng lại, nghiêng người qua, rơi nước mắt gật mạnh đầu.
-
*Chú thích:
*1. Cá pecca: một loại cá thuộc bộ cá vược, rất thơm ngon và nhiều dinh dưỡng, giá thành khá đắt.
*2. Trò thuyền hải tặc: một trò chơi mà tất cả người chơi ngồi trên một chiếc thuyền lớn được treo cao giữa không trung, sau đó khởi động thì chiếc thuyền sẽ nhào rất mạnh từ bên trái sang bên phải rồi ngược lại. Đây là một trò chơi cảm giác mạnh, không thua gì trò tàu lượn siêu tốc (nhận xét của bản thân, đã từng chơi trò này một lần xong xuống đầu váng vất như đang lơ lửng giữa vũ trụ đầy sao T_____T )
Hết một nửa kỳ nghỉ hè anh vẫn không về nhà. Thím và bà ngoại không yên tâm, nhất là bà ngoại cứ luôn nhắc anh, cuối cùng quyết định đi Bắc Kinh thăm anh ấy. Là một thành viên nữ trong nhà, tôi cũng bị hai người kéo đi cùng.
Tuy tôi không chắc chắn anh có muốn gặp tôi không, nhưng thím và bà ngoại đều đã nói, tôi ở nhà cũng không có việc gì, cứ nghĩ đơn giản là đi Bắc Kinh du lịch một chuyến đi.
Thím và bà ngoại rất quen thuộc Bắc Kinh. Trước kia thím đi Bắc Kinh công tác cũng từng ghé qua nhà trọ của anh. Lần này sở dĩ không thông báo trước là vì muốn cho anh một ngạc nhiên thú vị.
Nhà trọ của anh ở ngay bên cạnh trường đại học. Chúng tôi về khách sạn cất xong đồ rồi đi thẳng sang đó. Nhấn chuông cả ngày, thím gần như sắp phải gọi điện thoại thì cánh cửa mới mở.
Người trước mắt tôi trông rất tuềnh toàng, có vẻ ngái ngủ, tóc rối như tổ chim, râu cũng không cạo, nhìn qua vừa lôi thôi vừa chán đời. Anh ngáp một cái, trông thấy chúng tôi thì ngây ngẩn. Không chỉ có anh ngơ ngác, mà bà ngoại, thím và tôi, tất cả đều sững sờ. Người trước mắt tôi rõ ràng là anh, mà lại nhếch nhác chẳng giống anh chút nào.
“Bà ngoại, mẹ, sao mọi người đến đây?” Anh lại nhìn sang tôi, “Còn cả em nữa?”
Thím và bà ngoại lập tức khí thế như đi đánh trận, lôi anh vào trong nhà dọn dẹp. Trong nhà trọ phải nói là rất bừa bộn, khắp nơi toàn vỏ hộp thức ăn đã hết, trên bàn dưới đất là tạp chí vứt lung tung, đống quần áo vứt trên sofa cũng không biết là đã giặt chưa. Bà ngoại vừa thở dài vừa bắt đầu thu dọn, tôi theo ở phía sau giúp xếp quần áo.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng kêu của anh, “Mẹ, nhẹ thôi, nhẹ thôi! Xà phòng vào mắt rồi!”
“Nói ít thôi. Đừng động đậy!”
Một tiếng sau, chúng tôi mới dọn dẹp xong. Anh đã tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề đứng ở một bên. Anh không tham gia dọn dẹp được, chỉ có thể đứng cằn nhằn, “Mọi người dọn cái gì chứ, lát nữa người quét dọn theo giờ đến sẽ làm mà.”
“Lại còn người quét dọn theo giờ. Bừa bộn ra như thế, thật không chịu nổi mà.” Bà ngoại hừ lạnh, “Sớm biết như vậy, ban đầu nên cho ông ngoại cháu tống cháu vào trường quân đội mới đúng.”
Anh cười, ngồi xuống dỗ bà, “Bà ngoại tốt của cháu ơi, cháu biết bà thương cháu nhất mà, sao có thể nhẫn tâm đưa cháu vào trường quân đội. Do gần đây cháu bận quá nên chưa kịp dọn dẹp đấy thôi, chứ bình thường cháu đều sạch đến mức không dính hạt bụi nào mà.”
“Cháu đó! Lại còn không dính hạt bụi!” Bà ngoại không tin, “Cháu thế nào bà còn không biết sao.”
“Đó, đúng là cháu không lừa được bà mà. Trên đời này người hiểu cháu nhất chỉ có bà ngoại thôi.” Anh vẫn không biết xấu hổ mà làm nũng với bà ngoại. Anh đã hơn hai mươi tuổi, gặp bà vẫn chẳng khác gì đứa trẻ con.
Bà ngoại không nhịn được cười, “Cháu chỉ biết nói suông thôi.”
“Đâu phải chỉ biết nói suông. Gần đây cháu kinh doanh lãi được ít tiền. Ngày mai cháu đưa mọi người đi dạo phố, muốn mua gì cháu sẽ thanh toán.”
“Buôn bán lãi được ít tiền, chưa đáng để đắc ý thế đâu.” Thím nói, “ Chút tiền này con cứ giữ đi.”
“Sao mẹ biết là ít?” Mặt anh trông rất ngạo nghễ, nhưng không nói ra là bao nhiêu, “Dù sao cũng đủ để mọi người tiêu. Món tiền đầu tiên mà con kiếm được, đương nhiên sẽ dùng để trả hiếu mẹ và bà.”
“Con đừng quên em gái con. Viên Viên ở nhà rất hay nhắc đến con, con lại chẳng có chút dáng dấp anh trai gì cả, còn để em gái đến dọn nhà giúp.”
Anh nhìn tôi, rõ ràng là không tin, nhưng cũng không nói gì. Tôi ngượng ngùng. Thím đúng là đã nói tốt cho tôi. Tôi là vì muốn thím và bà vui lòng mới thỉnh thoảng nhắc đến anh thôi.
Bà ngoại và thím đang nói chuyện vui vẻ với anh thì chuông cửa vang lên. Anh làm như vô tình liếc tôi một cái. Tôi thở dài, tự giác đứng lên đi mở cửa.
Một mỹ nữ thon thả tóc dài đứng ngoài cửa, thấy người mở cửa là tôi thì rất ngạc nhiên, “Em là ai?”
“Em... Em là em gái của anh Lưu Thành Hề. Chị là...?”
Chị ấy lập tức nở nụ cười xinh đẹp, đưa tay ra với tôi, “Chị là Lộ Văn Kỳ, là bạn gái của anh trai em.”
Bạn gái! Giờ tới phiên tôi kinh ngạc. Trước đây trong điện thoại anh cũng kể một chút chuyện của mình, nhưng không hề nói tới người bạn gái này. Chẳng lẽ là gần đây mới hẹn hò?
Mặc dù kinh ngạc, tôi vẫn bắt tay, mời chị ấy vào trong.
Anh vừa nhìn thấy chị thì cau mày, “Em đến làm gì?”
“Đến gọi anh đi ăn.” Chị ấy cười nhẹ nói, thấy bà ngoại và thím ngồi bên cạnh thì hỏi, “Đây là...?”
“Mẹ và bà ngoại anh.” Anh giới thiệu ngắn gọn.
Chị ấy cười thật tươi, lập tức tự giới thiệu với thím và bà ngoại: “Chào bà ngoại, chào cô. Cháu là Lộ Văn Kỳ bạn học của Thành Hề, cũng là bạn gái anh ấy.”
Bà ngoại và thím nhìn nhau. Thím khách sáo cười, quan sát chị ấy một chút, “Bạn gái Thành Hề? Chưa nghe nó nói bao giờ. Cháu ngồi đi.”
Chị không hề căng thẳng, mọi cử động đều rất tự nhiên, có vẻ tự tin vô cùng. Tôi trộm nhìn anh, thấy trong mắt anh có vẻ không vui, hẳn là cũng không hoan nghênh Lộ Văn Kỳ đến, nhưng cũng không phủ nhận quan hệ của bọn họ.
“Thành Hề còn đứng ngây ra đó làm gì? Rót nước cho bạn cháu đi.” Bà ngoại nói với anh.
Lộ Văn Kỳ liền cười nói: “Không cần đâu ạ. Thành Hề luôn không xem cháu là khách, những chuyện thế này toàn là cháu tự làm. Với lại cháu cũng không khát.”
“Ừ, vậy bà cũng không khách sáo với cháu nữa. Cháu tìm Thành Hề có việc à?” Bà ngoại hỏi.
Chị ấy liếc anh, “Cũng không có việc gì ạ. Cháu đến gọi Thành Hề đi ăn. Anh ấy chẳng chịu ăn đúng bữa, có ăn cũng toàn ăn đồ hộp, rất không tốt cho cơ thể. Thế nên mỗi ngày đến giờ cơm cháu đều đến đây gọi anh ấy đi ăn.”
“Cô phải cảm ơn cháu rồi. Chúng ta không ở cạnh Thành Hề, không có ai lo cho nó. Thằng bé này từ nhỏ cũng không biết tự chăm sóc bản thân.” Thím tiếp lời.
“Có gì đâu, cô đừng khách khí với cháu. Được rồi, chắc mọi người vẫn chưa ăn cơm? Để cháu mời mọi người nhé.”
“Sao để cháu mời được? Mọi người cũng đang định ra ngoài ăn, cháu đi cùng đi. Viên Viên chắc cũng đói rồi? Đi nào, chúng ta cùng đi ăn.”
Tôi gật đầu đứng lên. Lộ Văn Kỳ nhiệt tình nắm tay tôi, “Em là em gái Thành Hề, vậy chị cũng là chị của em rồi. Em gái nhỏ, em tên gì?”
Tôi tuy không quen với việc quá thân thiết với người lạ, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Em là Lương Mãn Nguyệt, chào chị ạ.”
“Ơ, sao anh em hai người lại không cùng họ?” Chị ấy thấy lạ.
Tôi đang định giải thích thì anh đã nói, “Em hỏi nhiều vậy làm gì? Anh theo họ mẹ.”
Lộ Văn Kỳ cười cười, không hỏi tiếp nữa.
Chị Lộ Văn Kỳ này thực sự rất biết cư xử, người như vậy làm việc gì trong cuộc sống cũng dễ dàng hơn. Chị ấy bảo tôi ngồi cùng xe, dọc đường đi luôn nắm tay tôi, đối đãi cực kỳ thân thiết, liên tục giới thiệu những nơi mà chúng tôi đi qua. Tôi mặc dù hơi không tự nhiên, nhưng vẫn cười, ra vẻ vô cùng hứng thú.
Tôi biết, chị ấy thân thiết với tôi như vậy, hẳn không phải vì tôi đáng yêu khiến chị vừa gặp đã thích. Tuy chị ấy không nói, nhưng điều đó tự tôi cũng hiểu được. Chắc chắn là chị thích anh lắm nên mới đối với tôi như vậy. Bà ngoại và thím đều không quá nhiệt tình với chị ấy, cũng không tỏ vẻ quá thích thú gì, chị ấy đương nhiên phải lôi kéo tôi.
Nếu có thể, tôi rất muốn cho chị ấy biết, tôi đối với anh không quan trọng đến vậy. Trên thực tế, buổi sáng anh muốn ăn sủi cảo hay bánh bao tôi còn không rõ.
Trên bàn cơm, thím luôn mỉm cười, khách khí hỏi han về gia đình của chị Lộ. Chị ấy trả lời rất khéo, thỉnh thoảng lại cười ngọt ngào với anh. Anh lại không đáp lại, nét mặt bình thường. Bà ngoại chỉ lo hỏi han và gắp thức ăn cho anh. Không ai để ý tôi, tôi thấy rất thoải mái, vừa ăn vừa nghe thím và chị Lộ nói chuyện.
Thì ra chị ấy là con gái của thầy giáo anh, học cùng trường với anh nhưng không cùng khoa. Bố chị ấy không chỉ là thầy của anh mà còn là thầy hướng dẫn thạc sĩ tiến sĩ của trường, mẹ lại là phó giáo sư của một trường đại học khác. Thực sự là một gia đình trí thức danh giá.
Tôi liếc nhìn anh. Thì ra là con gái của thầy.
Lúc đó phim Tiếu Ngạo Giang Hồ đang hot, tôi cũng đi thư viện mượn tiểu thuyết nguyên tác của Kim Dung về xem. Chi tiết tôi để ý đầu tiên là chuyện giữa đại sư huynh và tiểu sư muội. Chỉ là giữa hai người, tiểu sư muội rõ ràng nhiệt tình chủ động hơn một chút. Tôi thầm thở dài. Xin lỗi anh chứ, anh không làm Lệnh Hồ Xung được đâu. Anh chỉ có thể là Lâm Bình Chi thôi.
Nghe nói chị hẹn hò với anh đã gần một năm rồi, thím liền không vui nhìn anh, “Đây là do con không đúng nhé. Thời gian lâu như vậy cũng không nói với mẹ, hại mẹ và bà chẳng chuẩn bị gì cả.”
Anh nhún vai, “Mẹ có hỏi đâu.”
Chị Lộ vội nói sang chuyện khác, liên tục khen anh tài giỏi, ở trường có biết bao giảng viên yêu mến. Dù vậy thím cũng không nghe, tiếp tục trách cứ anh.
“Bố cháu rất quý Thành Hề. Lúc ở nhà thường khen anh ấy là một trong những sinh viên thông minh nhất mà bố từng dạy, nhanh nhẹn nhạy bén, rất có tương lai.”
“Bố cháu quá khen rồi.” Thím mỉm cười, “Ông ấy đã dạy bao nhiêu là học sinh, chút thông minh nhỏ của Thành Hề có gì đáng nói.”
“Không phải đâu, bố cháu thực sự rất xem trọng Thành Hề. Bố có rất nhiều người quen và học sinh cũ làm việc trong ngành IT. Chưa tới một năm nữa là Thành Hề tốt nghiệp rồi, bố cháu có nói, tới khi đó nếu anh ấy lập công ty ở Bắc Kinh, bố nhất định sẽ giúp một tay.”
“Vậy cháu thay cô cảm ơn ý tốt của bố cháu nhé.” Thím thản nhiên nói, “Nhưng cô và bố Thành Hề đã quyết rồi, tương lai nó tốt nghiệp, nếu không đi du học để nghiên cứu chuyên sâu thì phải về quê. Khi đó muốn thừa kế sự nghiệp của bố hay tự thành lập công ty đều được.”
Sắc mặt chị Lộ thoáng chốc thay đổi, sững sờ nhìn anh. Nhưng chị khôi phục vẻ mặt rất nhanh, cười vài tiếng rồi không nói đến chủ đề này nữa. Chỉ là từ lúc đó chị ấy ít nói hơn hẳn, dường như còn mất tập trung, rõ ràng là ăn không vào.
Ăn xong cơm, thím bảo anh đưa chị Lộ về nhà, “Nhân tiện dẫn theo Viên Viên đi dạo phố một vòng. Con bé là lần đầu tiên đến đây. Mẹ với bà về khách sạn trước, con nhớ đừng đưa con bé về muộn quá.”
Tôi gượng cười. Thím ơi, thím không thích người ta thì thôi, lại còn khiến cháu trở thành kỳ đà cản mũi nữa.
Sau khi thím và bà ngoại đi, chị Lộ trầm mặc hẳn. Chị ấy vẫn nắm tay tôi, trò chuyện vài câu vụn vặt. Nhưng tôi cảm giác rất rõ sự thấp thỏm của chị. Chị luôn nhìn anh, dường như đang đợi anh nói điều gì đó với chị. Thế nhưng anh vẫn yên lặng đi bên cạnh, mãi vẫn không nói gì.
Khi đi qua một quán nước giải khát, chị ấy bỗng nói, “Mãn Nguyệt, em có khát không? Chị mời em ăn kem nhé.”
Tôi đang định bảo thôi, nhưng nhìn vẻ mặt chị ấy xong vẫn gật đầu, “Vâng, cảm ơn chị.”
Chị ấy dẫn tôi vào trong, mua kem cho tôi, “Em ngồi đây từ từ ăn. Chị ra ngoài nói chuyện với anh trai em một lát.”
Hai người không đi đâu xa mà đứng ngay ở cửa. Tôi có thể nhìn thấy họ xuyên qua lớp kính trong suốt.
Chị Lộ rõ ràng hơi kích động, anh lại vẫn thản nhiên như không, mặc kệ cho chị ấy nói. Dáng vẻ này, trước kia tôi đã từng thấy ở Tô Liệt.
Tôi thoáng hiểu ra chút gì, không nhìn hai người nữa, cắm cúi ăn kem.
Thực ra tôi khá thích chị Lộ. Tính cách tôi bẩm sinh đã vậy, chỉ cần có người đối tốt với tôi, bất kể họ có mục đích gì, tôi đều sẽ thấy vô cùng vui vẻ. Cô gái như chị ấy, thông minh, xinh đẹp, tự tin, tự biết mình muốn gì mà cố gắng giành lấy, trong cuộc sống hẳn có rất có nhiều người thương yêu, nâng niu chị ấy trong lòng bàn tay. Vậy mà khi đứng trước mặt anh, chị ấy lại luôn hạ mình, từ đó có thể thấy chị ấy thích anh biết bao. Nhưng có lẽ anh lại không thích sự chủ động quá mức của chị ấy.
Lúc sắp ăn xong kem thì anh đi vào. Vẻ mặt anh không nhìn rõ là vui hay giận, gọi tôi, “Đi.”
Tôi ngoan ngoãn đứng lên đi theo anh.
Lúc ra khỏi cửa, tôi bỗng thấy chị Lộ đang ngồi khóc ở bên đường.
Người xung quanh đều nhìn chị ấy, nhưng chị ấy dường như không biết, vẫn vùi mặt vào đầu gối, lưng không ngừng run rẩy.
Tôi không đành lòng kéo vạt áo anh, chỉ vào chị, “Anh ơi...”
Vậy mà anh lại cười lạnh, “Kệ cô ấy, đi thôi.”
Tôi lưỡng lự một chút, cuối cùng không đi theo anh mà chạy đến chỗ chị Lộ, nhẹ giọng an ủi chị ấy, khuyên chị đứng lên, đừng khóc nữa.
Chị ấy không thèm ngẩng đầu, mặc kệ tôi, tiếp tục khóc.
Ánh mắt của người xung quanh khiến tôi hơi xấu hổ. Thật chẳng ngờ chị ấy lại khóc đến mức không màng tất cả thế này.
“Gọi em thì em đi đi,” anh kéo tay tôi, rồi nói với chị Lộ, “Lộ Văn Kỳ, lần nào cũng chỉ có một chiêu này, cô không chán thì tôi cũng phát ngấy rồi.”
Thân mình chị ấy sững lại, ngẩng đầu lên, yểu điệu yếu đuối nhìn anh, đôi mắt hơi đỏ, tôi nhìn cũng thấy xót thương.
Nhưng anh vẫn không mềm lòng, kéo tay tôi đi mà không quay đầu lại.
Đã kiêu căng lại còn xấu tính, đã xấu tính lại còn nham hiểm, đã nham hiểm lại còn nhẫn tâm. Tôi bị anh lôi đi, không làm gì được, chỉ có thể mắng thầm trong lòng, nhưng không dám thể hiện ra ngoài mặt. Tôi không quen đường sá ở đây. Lỡ như anh tức lên mà bỏ mặc tôi, thế chẳng phải tôi sẽ được diễn vai thiếu nữ vượt ngàn dặm tìm người thân sao?
Anh không đưa tôi đi bắt xe mà tiếp tục yên lặng thả bộ. Chân tay anh dài, tốc độ bước đi cũng nhanh, tôi ở phía sau suýt nữa còn phải chạy mới đuổi kịp.
Đây là ý gì chứ? Chẳng lẽ là hình phạt mới?
Anh bỗng dừng lại. Tôi không kịp đề phòng, đâm sầm vào sau lưng anh.
“A, đau quá!” Tôi vuốt mũi, đau khổ kêu nhỏ.
Anh cười, “Ngốc.”
Tuy tôi rất muốn quát vào mặt anh, rằng cười trên nỗi đau của người khác là điều vô cùng sai trái, nhưng nghĩ đến địa vị không ngang hàng của chúng tôi, tôi quyết định tự nhận mình xui xẻo, để mặc cho anh cười nhạo.
Thấy tâm trạng của anh có vẻ đã tốt hơn, tôi nhân cơ hội nói, “Anh, em xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì?”
“Lần trước em không nên cúp điện thoại của anh. Em biết anh là muốn tốt cho em. Em sai rồi.” Tôi cố gắng tỏ vẻ thành khẩn.
“Anh trách em khi nào?”
“Anh... Sau đó anh không gọi điện cho em nữa.”
Anh nhìn tôi một lượt, “Vậy em cũng không gọi cho anh?”
Tôi cười, “Em sợ chọc giận anh mà.”
Anh hừ một tiếng, hỏi, “Người bạn kia của em ra sao rồi?”
“Chia tay ạ.”
“Không trách em?”
Tôi nhất thời có chút đắc ý, “Không hề, chúng em vẫn là bạn tốt.”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi bỗng đưa tay vò rối mái tóc tôi, “Em ngốc như vậy, sau này phải làm sao đây?”
“Gia Hinh và em là bạn tốt nhiều năm như vậy rồi, em không nhìn lầm người đâu.”
“Anh không nói chuyện đó. Thôi được rồi, đi thôi.”
Anh nói xong tiếp tục đi về phía trước, nhưng đã đi chậm hơn một chút.
“Anh, chị Lộ hình như rất thích anh.” Tôi đi theo phía sau, thận trọng nói.
“Em thì biết cái gì.”
“Em không thông minh nhưng cũng không quá ngốc mà.” Tôi cãi.
Anh bật cười, “Em là giả ngốc. Mà cũng chẳng khác kẻ ngốc thật là bao. Người khác cho em chút lợi lộc, em liền muốn bán mạng cho người ta rồi.”
Tôi nhìn nụ cười đẹp đẽ của anh, cuối cùng không nói tiếp nữa. Thực ra tôi định nói với anh, dù sự nhiệt tình của chị ấy đối với em là chân thành hay ý tứ, dù nước mắt của chị ấy là thật tình hay giả tạo, thì tấm lòng của chị đối với anh, nhất định không phải là giả. Nếu chị ấy không thích anh, sao có thể làm nhiều chuyện vì anh như thế.
Tuy nhiên với sự thông minh của anh, tôi nghĩ, anh hẳn là có hiểu. Anh ấy muốn thế nào, tôi làm sao mà lo được.
Hôm sau, anh đến khách sạn đón chúng tôi.
“Sao không thấy bạn gái cháu đâu? Cháu không đưa con bé đi mua sắm với nhà ta à?” Bà ngoại hỏi.
“Đưa cô ấy theo làm gì, cô ấy có quen với mọi người đâu.” Anh ôm lấy bà ngoại, “Hôm nay gia đình chúng ta đi dạo phố, bà muốn gì cứ nói một tiếng, cháu sẽ theo hầu bà.”
Bà ngoại cười, đánh yêu anh, “Thằng nhóc thối này, hầu cái gì mà hầu.”
Anh dẫn chúng tôi đi khắp nơi. Thím rất quen thuộc với nơi này, vô cùng hứng khởi, vốn không cần anh chỉ đường, rất thành thạo mà đi mọi chốn tiêu tiền. Anh làm thay nhiệm vụ của chú. Dù thím nói không cần, anh vẫn tích cực chủ động đi thanh toán.
Có thể thấy, thím ngoài miệng cự tuyệt, nhưng trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt đầy tự hào.
Anh cũng không bỏ mặc tôi, không chỉ trả tiền quần áo của tôi, còn mua cho tôi một chiếc điện thoại mới.
Chúng tôi ở Bắc Kinh ba ngày, sau đó anh cũng về cùng. Chỉ là mãi cho đến khi chúng tôi đi, chị Lộ kia không xuất hiện nữa. Bà ngoại và thím có lẽ đã biết một chút, hai người không hỏi, tôi đương nhiên cũng sẽ không hỏi.
Ngồi trên máy bay, tôi mừng thầm trong lòng. Thật may là tôi và anh đã làm hòa, nếu không dù anh không xử lý tôi ở Bắc Kinh, thì về đến nhà tôi cũng sẽ gặp xui xẻo.
“Lương Mãn Nguyệt, mày thật thông minh.” Tôi tự nói với bản thân mình.
“Em bảo gì?” Anh quay đầu nhìn tôi.
Tôi lập tức mỉm cười, “Không có gì, không có gì. Em nói, anh về nhà rồi, thật vui quá.”
“Đồ nịnh bợ.” Anh nhăn mày khinh thường, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
-
Năm lớp Mười hai này, thực ra không quá căng thẳng.
Từ lớp Mười một, lớp chúng tôi đã được đổi thành ban khoa học xã hội. Trừ Vương Khải chuyển sang ban khoa học tự nhiên, thì những người bạn chơi cùng chúng tôi đều ở lại.
Trải qua sự huấn luyện trước kia của anh, tôi đã khá quen thuộc với đề thi lớp Mười hai, nhất là đề Ngữ văn. Xem ra việc tra tự điển điên cuồng khi xưa cũng có tác dụng tốt.
Ban khoa học xã hội thoải mái hơn ban khoa học tự nhiên một chút. Mỗi buổi trưa khi mọi người cùng ăn cơm, Vương Khải đều oán hận mà kể chuyện đề Vật lý khó đến sứt đầu mẻ trán, lại còn sự dã man của giáo viên chủ nhiệm. Thế nhưng Tống Kỳ Phong cũng ở ban khoa học tự nhiên còn bận ngọt ngào với Tiết Doanh, không thèm phụ họa với cậu ấy, những người khác cũng chẳng thương xót, chỉ an ủi mấy câu cho qua chuyện. La Duy còn tỏ vẻ hả hê. Vương Khải nổi điên lên, lại không thể ra tay với đám con gái chúng tôi, chỉ có thể gây sự với La Duy. Mọi người trông thấy thế đều bật cười.
Khi đó tôi rất lười biếng. Chỗ tôi ngồi ngay cạnh cửa sổ, vào những ngày đẹp trời, ánh nắng sẽ xuyên qua cửa chiếu vào, vô cùng ấm áp. Thế nên tôi thường nằm bò ra bàn, cầm sách lịch sử hoặc sách chính trị trong tay, nhưng chẳng qua là để yên tâm chứ chưa chắc đã đọc. Đôi khi đọc một lát đã ngơ ngẩn, hoặc ngây người, hoặc yên lặng nhìn những hạt bụi li ti lơ lửng trong không khí, cứ nhìn như vậy một lúc là mơ hồ cảm thấy buồn ngủ. Ngồi cạnh tôi là một bạn nữ trầm tĩnh. Chúng tôi dù không nói chuyện nhiều, nhưng cô ấy cũng rất tốt với tôi. Mỗi khi thầy đi xuống, cô ấy sẽ đánh thức tôi mà trên mặt vẫn cực kỳ bình thản.
Nếu có thể, tôi chỉ muốn cả ngày được nằm bò ra bàn, hưởng thụ ánh nắng ấm áp. La Duy nói tôi cứ thế sẽ bị thoái hóa xương, nhất định không để yên, chỉ cần rảnh ra là sẽ lôi tôi ra ngoài vận động. Khi đó đã có giờ tự học buổi tối. Buổi chiều tan học, khi mọi người đi ăn cơm với nhau, cậu ấy sẽ dẫn tôi đến sân tập thể thao xem cậu ấy đá cầu. Tôi xem thực sự chẳng hiểu gì cả, không thể làm gì hơn ngoài việc kéo Gia Hinh theo cùng, ngồi nói chuyện ở cạnh sân.
Cuộc sống khi ấy thật bình yên phẳng lặng, mọi người đều ước ao về tương lai, mơ mộng đến cuộc sống sinh viên sắp tới, nhưng lại không phát hiện, những ngày tươi đẹp nhất chính là những ngày đang trôi qua.
Rất nhiều năm sau, tôi vẫn còn nhớ bầu trời xanh, mùi tươi mới của cỏ non, ánh nắng chiều vàng óng êm dịu chiếu sáng sân tập thể thao khi ấy. Ở đó có người con trai tập đến đổ mồ hôi, và một thiếu nữ ngồi bên sân mỉm cười...
Hết chương 08