Chương 4: Bị phạt, trêu ghẹo

Như Ý ghét môn thuyết trình ngoại ngữ, trong những thứ bản thân không thể có kiên nhẫn thì môn đó là thứ có khả năng ru Như Ý ngủ rất tốt.

Như Ý thật sự đã ngủ trong giờ của một vị giáo sư nào đó.

Hậu quả là Như Ý bị phạt phải cầm một chồng sách đứng ngoài hành lang.

Hạ Minh Phát luôn rất nghiêm khắc với học viên của mình cho dù có là với cô cháu gái mình cưng như bảo bối cũng không thể biểu lộ sự ưu ái được.

"Cậu ra đây làm gì? Chả ai phạt học sinh mà cứ 1 phút lại ra cầm đem vào một quyển giống cậu đâu." Như Ý chu môi khinh bỉ.

Như Ý chính là cô cháu gái đang bị người cậu kiêm giảng viên phạt đứng ngoài hành lang đó.

Người cậu yêu thương cô nhất này luôn có những biểu hiện quái đản, yêu thương cô rất nhiều, nhưng đôi lúc lại rất nghiêm khắc với cô.

Như Ý nghĩ nhất định sẽ về nhà tố cáo với ông nội.

Hạ Minh Phát nhìn thấy ánh mắt Như Ý nhìn mình thì trong lòng cũng tự hiểu rằng tối nay mình về nhà nhất định sẽ chả yên thân nổi với cụ ông bao che khuyết điểm và coi Như Ý là ngọc trân bảo.

Hạ Minh Phát lắc đầu:

"Con đó, ngủ trong giờ của cậu còn mơ thấy vớ vẩn. Ta phải kêu con dậy vì con đạp cậu nhóc ngồi bàn trên chổng vó phải xuống phòng ý tế kìa, phạt con một chút đã muốn về tính sổ với ta, con có lương tâm không hả?"

Như Ý ồ một tiếng rõ to.

"Con đi học không lo học hành mà suốt ngày cứ vẽ vời đọc ba cái thứ vô bổ đó, làm sao gánh vác cả gia tộc nhà họ Hạ hả? Con muốn khiến ông nội con tức chết có phải không?" Hạ Minh Phát vẫn kiên trì thuyết giảng lý luận làm cô cháu gái ngoan cho Như Ý.

"Ông nội toàn bị cậu làm cho tức chết. Con không có. Cậu đừng có nói lung tung." Như Ý phủ định vô cùng chắc chắn.

"Cậu bị con gài bẫy mới khiến nội con tức giận. Con còn ở đây mà cãi." Người thầy chuẩn mực đứng cãi tay đôi với cô học trò nhỏ.

"Ồ."

Hạ Minh Phát nhìn Như Ý trong lòng đang tính toán ý định trả đũa mà lòng từng đợt co rút.

Cụ ông ở nhà đã gần 80 tuổi nhưng sức khoẻ quả thật là trai tráng theo không kịp.

Hạ Minh Phát không biết phải làm thế nào để cứu vãn tình thế thì bỗng Minh Thư cầm cuốn sách đi ngang qua Như Ý rồi khựng lại.

"Em chào giáo sư." Minh Thư đi tới rất lễ phép.

Hạ Minh Phát ho khụ một tiếng rồi chững chạc nói:

"Em đi họp với hội đấy à?"

Minh Thư nhẹ gật đầu rồi liếc qua Như Ý.

"Bị phạt?" Minh Thư nhướng mày.

"Nhìn là biết rồi còn hỏi." Như Ý phát cáu trợn mắt với Minh Thư.

Minh Thư cười khẽ, vươn tay lấy cuốn sách trên đầu Như Ý.

"Tại tôi chưa từng bị phạt nên hơi tò mò thôi."

"Tò mò không? Muốn thử không? Em không ngại đâu." Như Ý giọng đầy châm chọc.

Ngon tới đây!

Đứng vài tiếng cho biết mùi vị.

Minh Thư nhìn Như Ý rồi cúi đầu cười ôn nhuận.

Chả biết cái đầu nhỏ đó có suy nghĩ loạn thất bát tao gì nữa.

Chợt như nhớ ra vấn đề gì, Minh Thư liền hỏi.

"Tôi cũng coi như cùng khoa với em. Sao em gọi tôi bằng chị hoài thế. Tôi rất già sao?"

Như Ý quay đầu đi chỗ khác.

Ta không thèm trả lời đấy!

"Hai trò biết nhau à?" Hạ Minh Phát nãy giờ mới lên tiếng.

Minh Thư gật đầu nhẹ rồi lại nói:

"Hơn cả biết, Như Ý làm em cảm thấy khá là đáng yêu."

Hạ Minh Phát như nghe chuyện kinh dị, nói:

"Nó mà đáng yêu cái gì, chỉ giỏi quậy phá."

"Ồ! Vậy hôm nay về nhà con sẽ quậy một trận." Như Ý giọng đầy hăm dọa.

Nói xong liền vươn tay giật lại cuốn sách bị Minh Thư lấy đi.

Hạ Minh Phát rùng mình nhìn Như Ý vội vã nói:

"Em được miễn phạt, vào trong ngồi học tiếp đi. Ngoan đi cậu sẽ cho quà."

Câu sau rất nhỏ nhưng Minh Thư trời sinh tai thính liền nghe thấy.

Như Ý lại làu bàu trong đầu.

Đừng hòng mua chuộc bổn tiểu thư.

Minh Thư bật cười, nghiêng đầu rồi đi lướt qua cô.

Như Ý không nhìn Minh Thư, cũng vội vàng xoay người muốn quay vào lớp thật nhanh để tránh tiếp xúc với Minh Thư.

Bỗng nhiên đầu Như Ý bị kéo mạnh, một lọn tóc nâu dài vướng vào tay áo sơ mi của ai đó.

Như Ý có cảm giác mình bị rách da đầu!

"Chị đứng lại." Mặt Như Ý nhăn nhó lớn tiếng gọi.

"..."

Minh Thư sững sờ, ngay lập tức dừng bước chân.

Như Ý như sắp khóc.

Đau chết cô rồi.

Đau!

Sau vụ hôn nhau đã không muốn đυ.ng mặt, nhưng cứ thế này thì quả thật không có cách nào.

Ta đúng là con nhóc số khổ.

Minh Thư chậm rãi quay đầu, thấy cảnh tượng phía sau, cảm thấy có chút buồn cười.

Như Ý nắm lấy tóc mình vừa kéo lấy kéo để, tay áo cô cứ vung lên theo đợt kéo của Như Ý nhưng lại không gỡ ra được.

Minh Thư bắt đắc dĩ đưa Hạ Minh Phát cuốn sổ rồi vươn tay ra chậm rãi gỡ từng sợi tóc trên cúc áo mình, những sợi tóc nâu hơi sáng mượt mà quấn chặt lấy cực kì cứng đầu.

Minh Thư hết sức kiên nhẫn gỡ nhẹ nhàng như sợ Như Ý đau.

Như Ý thấy những ngón tay người nào đó cực kì xinh đẹp, đang từng chút từng chút gỡ tóc rối, ngón tay mảnh dẻ và mềm mại, móng sạch sẽ cắt thật gọn gàng, đầu ngón tay hồng hào xinh đẹp, khớp xương tinh xảo rõ ràng, vô cùng cân xứng.

Như Ý sững người.

Tay! Lại là tay.

Ta thích! Muốn sờ! Muốn sờ!

Trong đầu Như Ý gào thét muốn vươn móng vuốt chụp lấy tay Minh Thư. Nhưng sau đó liền dùng tay còn lại nắm chặt bàn tay đang mất kiểm soát.

Như Ý cố gắng đọc thần chú tịnh tâm kiếm phổ mà cô tự nghĩ ra.

Nhịn xuống!

Nhịn cho ta!

Giữ hình tượng!

Minh Thư không biết người nào đó chả có tập trung cho chuyện gỡ tóc rối hay đau da đầu mà lúc này chỉ để ý đến từng cử động của ngón tay cô.

Khi từ tốn gỡ xong những sợi tóc còn dính lại, Như Ý được giải thoát trong sự ngỡ ngàng.

"Xong rồi. Có đau lắm không?" Minh Thư giọng quan tâm.

Bàn tay khẽ đưa lêи đỉиɦ đầu Như Ý.

Như Ý vội né tránh như tránh ôn dịch. Ánh mắt dõi theo từng cử động của Minh Thư.

"Cảm ơn chị." Như Ý ánh mắt như có như không lại nhìn bàn tay ai đó.

Muốn chặt nó xuống làm của riêng!!!

Như Ý bị suy nghĩ đó làm cho kinh sợ. Vội vã hết lời chửi bới bản thân vô sỉ tàn bạo!!!

Minh Thư lễ phép xin lại cuốn sổ rồi cười nhẹ quay lưng đi.

Hạ Minh Phát nhìn cô gái nhỏ đang ngẩn người nhìn theo thì khó hiểu.

"Con đừng nói với cậu là con tương tư người ta rồi nhé, ta biết con thích con gái nhưng người đó là hoa có chủ rồi đấy."

Như Ý đang ngẩn ngơ thì được người cậu tốt bụng cảnh tỉnh bản thân.

Ta là thích tay!!! Tay đó! Hiểu không hả???

Như Ý hừ lạnh quay lưng vào lớp và bỏ lại một câu:

"Tối nay cậu chuẩn bị ăn đòn với ông đi là vừa."

Chỉ tội nghiệp người đàn ông đáng thương không hiểu lý do lại đắc tội thêm cô cháu gái hay mang thù này.

Minh Thư đi dọc dãy hành lang với muôn vàn ánh mắt dõi theo cô, cô không quan tâm mà chỉ chăm chú nhìn vào tay mình.

Lúc nãy Như Ý nhìn tay cô.

Còn nhìn đến không dứt ra nổi.

Minh Thư cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó, đưa bàn tay vừa chạm vào tóc Như Ý lên cao, nhớ lại xúc cảm từng sợi tóc mềm mại và thơm thoang thoảng mùi quế, tóc thật dài, giống như một thác nước huyền ảo, nhưng độ dài không khiến người nhìn vào cảm thấy phiền phức, mà như vốn dĩ tóc Như Ý nó phải dài như vậy.

Như Ý rất đẹp, trên người nổi bật nhất chính là mái tóc đó, nó uốn lượn xoăn nhẹ ở đuôi vô cùng phù hợp với giương mặt như một búp bê phương Tây, chúng nổi bật làn da trắng sứ như ngọc thạch, làm Như Ý trở nên đầy bí ẩn, giống như một tiểu yêu tinh.

Bóng dáng nữ nhân lạnh nhạt đó khiến Minh Thư vương vấn đến nỗi mỗi đêm đều nhớ đến.

Trong giấc mơ Minh Thư không biết đã hôn Như Ý bao nhiêu lần, triền triền miên miên, còn làm những chuyện vô cùng quá phận.

Chưa bao giờ trong tâm trí Minh Thư lại kêu gào muốn chiếm hữu một người mạnh mẽ đến như thế.

Mỗi ngày vừa qua với Minh Thư như một sự tra tấn, khao khát điên cuồng đó khiến Minh Thư phải thống khổ cực lực ẩn nhẫn khắc chế bản thân.

Minh Thư không tin nổi có một ngày, mình vì một người con gái gặp mặt đối thoại vài lần mà nảy sinh ham muốn du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt như vậy.

Minh Thư bỗng thấp giọng cười khẽ.

Kể từ hôm Như Ý hôn cô, Như Ý không còn đến căn tin nữa, ngày ngày chỉ ngồi trong lớp.

Minh Thư đủ thông minh để biết Như Ý đang trốn tránh mình.

Hôm nay gặp cảnh Như Ý bị phạt, Minh Thư là cố ý xuất hiện muốn Hạ Nhi chú ý.

"Minh Thư! Mấy nay cậu lạ lắm. Tại sao không nói chuyện với tớ nữa thế?"

Giọng nói vang lên phía sau.

Minh Thư khẽ quay đầu, nhìn thấy Minh Tiền, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Minh Thư nhớ đến lúc ba mẹ bảo quen Minh Tiền, cô chưa bao giờ đồng ý với một cuộc hôn nhân được sắp xếp từ nhỏ.

Nhưng lại không từ chối vì cảm thấy phiền phức. Có một người ở bên cạnh để tránh những ai muốn tiếp cận cô cũng tốt.

Nhưng một ý nghĩ kiên định khiến cô không thể im lặng nữa.

"Chúng ta chỉ nên làm bạn. Tớ cảm thấy mình không có tình cảm đó với cậu. Cơ hội tớ cho cậu một năm đã hết rồi." Minh Thư nghiêm túc lãnh đạm nói.

Minh Tiền chấn kinh, hốt hoảng đến mức run giọng:

"Minh Thư, cậu đang đùa đấy à."

"À! Tớ không." Minh Thư quả quyết gật đầu.

Cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều đêm mới cho ra một quyết định như thế, vì cô biết mình không có tình cảm với Minh Tiền, đó là sự thật không chối cãi được. Không thể cứ tiếp tục kéo dài mối quan hệ mà cô luôn cảm thấy không thoải mái.

Minh Tiền bàng hoàng, rồi ngay lập tức đưa tay ra nắm lấy tay Khương Tình.

"Tớ không muốn." Giọng Minh Tiền mang chút khẩn cầu.

"Cậu bình tĩnh đi. Cậu biết tớ không có suy nghĩ khác với cậu ngoài bạn bè mà." Minh Thư nhẫn nại nhẹ giọng.

"Tớ làm gì sai chứ? Cậu nói đi! Cậu đang đùa có phải không? Nếu tớ sai điều gì cậu có thể nói với tớ, tớ có thể sửa." Minh Tiền nài nỉ run rẩy lớn tiếng, đôi mắt hiện lên thần sắc khổ sở suy sụp.

Minh Thư vươn tay gỡ tay Minh Tiền ra, nhìn Minh Tiền vô cùng lạnh lùng, nhàn nhạt mở miệng:

"Chỉ là lúc đó ba mẹ chúng ta cứ ép buộc nên tớ mới ra quyết định sẽ thử suy nghĩ, nhưng chưa từng đồng ý sẽ làm bạn gái cậu, và quả thật tớ không có cảm giác thích cậu, điều này cậu cũng biết mà, tại sao phải cố gắng ép người như thế để làm gì."

Minh Tiền sắc mặt tái nhợt, đôi tay run rẩy vì cảm xúc không vững, nhỏ nhẹ đau lòng cực hạn nói:

"Cậu biết tớ thích cậu từ rất lâu rồi, tại sao cậu không có chút cảm động nào vậy? Chuyện cậu không thích tớ, tớ biết, nhưng cậu đã cho tớ cơ hội không phải sao? Tại sao bây giờ lại không muốn cho nữa."

"Tớ nói với gia đình mình là sẽ cố gắng thử thích cậu, nếu không được thì không được ép nữa. Tớ chưa từng nhận là bạn gái cậu. Chính cậu là người đi nói cho toàn trường và mọi người hai chúng ta quen nhau. Tớ không phản đối cũng không thừa nhận. Đó là giữ thể diện cho cậu." Minh Thư vô cùng thản nhiên lãnh khốc nói.

"Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn không thể có chút tình cảm nào với tớ sao?". Minh Tiền giọng đầy bất bắc dĩ.

Minh Thư gật nhẹ đầu, giọng ôn nhuận nhưng ý lạnh lan toả như băng tuyết:

"Chưa từng! Tớ thật sự chỉ xem cậu là bạn, là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên tớ."

Minh Thư im lặng không nói.

Hắn biết Minh Thư rất cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì phải suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định.

Minh Thư xoay người bỏ đi.

Cô không phải dạng người máu lạnh vô tình, nhưng thật sự cô đã nói với Minh Tiền là mình cho Minh Tiền một cơ hội, nhưng sau một năm mà bản thân vẫn không có cảm giác rung động yêu thích gì với Minh Tiền.

Nhưng Minh Tiền cố chấp biến mọi thứ xung quanh cô thành lẽ hiển hiên rằng cô phải là bạn gái hắn.

Cô chỉ thấy phiền hà nên im lặng.

Nếu không phải lỗi của Minh Tiền thì có lẽ tại bản thân cô không có tình cảm đó, vậy nên để Minh Tiền tự do tìm một đối tượng khác thì tốt hơn.