Chương 9

17.

Cả trường nghe đồn đại Tạ Hàn Vũ sẽ tỏ tình ở bãi cỏ sau trường liền đổ xô đến.

Một số người nói lớn chúc mừng, một số người thậm chí còn hát.

"Họ thật xứng đôi, giống như đang được xem phim ngôn tình thần tượng ngoài đời vậy!"

"Hehe, tôi nghĩ rằng họ có thể sẽ chia tay sau vài ngày."

"Họ chắc chắn không chia tay trong một học kỳ tới."

Tôi không quan tâm đến những tin đồn này lắm.

Bởi vì người con trai như mặt trời tỏa sáng ấy đã thành công làm rạng rỡ trái tim tôi.

Mặc dù vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng vì anh ấy tôi đã dần sẵn sàng bước ra ngoài ánh sáng.

Tôi sẽ đi xem anh ấy chơi bóng rổ và đi tập thể dục với anh ấy.

Anh ấy và một vài người bạn tốt đã bắt đầu kinh doanh trong lĩnh vực thể thao. Còn tôi đã bắt đầu viết lách và thành công ra mắt bài báo đầu tiên của mình.

Cuộc hẹn hò của chúng tôi trông qua có vẻ hơi nhàm chán, nhưng tôi lại rất thích nó.

Tôi biết rằng anh ấy đang đưa tôi ra khỏi ngục tù mà tôi đã tự giam mình.

"Chúng ta đến phố cổ lần nữa đi"

Vào cuối tuần, tôi nằm lười trong phòng ngủ thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tạ Hàn Vũ.

Tôi: "Tại sao anh tự dưng muốn đi lại?"

Tạ Hàn Vũ: "Anh muốn đưa cô gái anh thích đi chơi ở đó một lần"

Hmm, có vẻ hợp lý nhỉ. Lần trước tôi chỉ là một người qua đường "đã giúp anh ấy chọn quà tặng cho cô gái anh thích"

"Được thôi, đợi em nửa tiếng."

Tôi đứng dậy soạn đồ và đóng gói.

Tạ Hàn Vũ đã đặt căn phòng còn lại cuối cùng của nhà trọ.

Thật trùng hợp, đó vẫn là căn phòng kia.

Khi tôi đến, nội tâm không ngăn được muốn nghịch ngợm, tôi thì thầm vào tai anh ấy: "Lần này anh còn cần giúp quay một video thể hình không?"

Tạ Hàn Vũ ngân nga: "Em vẫn muốn làm ướt quần anh?"

Khuôn mặt tôi nóng bừng, giả vờ không biết: "Anh nói gì ấy nhỉ, em không nhớ lắm"

"Hay là anh giúp em nhớ lại nhé?"

Tạ Hàn Vũ giúp tôi đưa ba lô vào phòng.

Tôi cười anh và chạy quanh anh.

Ngay khi tôi đang tung tăng, anh ấy giơ tay ra ôm trọn tôi vào lòng.

Tôi khẽ đóng băng.

Đã bên nhau đươc một thời gian, nhưng những đυ.ng chạm thân mật của chúng tôi chỉ dừng lại trong nắm tay, và hầu hết anh ấy sẽ hôn lên trán tôi.

"Can đảm lúc nãy đi đâu hết rồi?"

Tạ Hàn Vũ nhìn tôi.

Đôi mắt của anh như mọi khi tràn đầy tình cảm.

"Ai nói vậy?" Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, "Em còn chưa chạm vào cơ bụng đó nha"

"Được rồi, đều cho em thoải mái tàn sát."

Tạ Hàn Vũ tiến tới nằm ngửa lên giường. Vừa cười đểu vừa đưa tay kéo áo lên.

Má ôi, nó thực sự là cơ bụng tám múi, y hệt như trong video.

"Thành thật chút, em đã theo dõi anh rất lâu rồi sao?"

Tôi có thể nhận ra trong giọng anh ấy rằng anh đang giả vờ.

Tôi chạm vào cơ bụng của anh ấy và tự thú nhận một cách trung thực: "Đúng vậy, hơn nữa lần nào xem em cũng đều muốn sờ thử"

Anh đang bị tôi chọc nghe xong liền vươn tay ra bắt lấy cổ tay tôi.

"Nếu đó là một video của một người khác, có phải em cũng muốn đυ.ng chạm người ta?"

Tôi cười thầm, ngoài mặt vẫn giả vờ: "Chà, cái này..."

Tạ Hàn Vũ khó chịu rồi, đẩy tôi xuống giường, cúi xuống nhìn chằm chằm vào tôi: "Nói đi, em chỉ muốn nhìn của tôi."

Tôi giả vờ do dự: "Nhưng có rất nhiều blogger có số liệu tốt. Kể từ khi em theo dõi anh, thuật toán douyin đã hiện lên rất nhiều người đàn ông tập thể dục."

Tạ Hàn Vũ cười: "Vậy em có thích họ không?"

Tôi chớp mắt trả lời: "Có."

Anh ấy cúi đầu đột ngột và hôn lên môi tôi!

"Được thôi!"

Tôi cố gắng vùng ra.

Nhưng nhịp tim lại trở nên nhanh hơn, và mặt tôi dường như đã đỏ bừng.

Rồi tôi cảm thấy rằng anh ấy cũng đang rất nóng.

Giống như khi bình thường anh ấy tập thể hình, đổ mồ hôi và còn thở nhanh.

18.

Hóa ra thích một người là cảm giác thế này.

Trời trở tối hẳn, tôi như bị mắc kẹt trên chiếc giường mềm mại, nằm ườn không muốn di chuyển.

"Bảo bối, em đói chưa?"

Giọng nói khàn khàn của Tạ Hàn Vũ vang lên bên tai.

"Chà, cũng hơi đói..."

Tôi nhẹ nhàng trả lời.

"Anh sẽ xuống lầu mua thức ăn cho em, em nghỉ ngơi đi."

Anh đứng dậy và mặc quần áo, bước ra cửa định đi nhưng rồi anh ngoảnh lại.

"Có chuyện gì sao? Anh quên cầm điện thoại theo hả?" Tôi hỏi.

"Không có gì, anh chỉ không cầm lòng được thôi"

Anh đứng cạnh giường, cúi xuống, hôn lên trán tôi và hôn lên môi tôi một cách luyến tiếc.

Một lúc lâu sau mới sẵn sàng rời đi.

Tôi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại.

Đêm đông mờ ảo và lạnh giá, nhưng trái tim tôi lại ấm áp như nắng sớm buổi ban mai.



【Phiên ngoại】

Sau khi tốt nghiệp, Tạ Hàn Vũ mở một công ty công nghệ.

Anh ấy ban đầu là một nhân vật có tiếng trong trường. Nên ngay cả khi đã tốt nghiệp thì vẫn có nhiều người chú ý đến anh.

"Người ta nói rằng tốt nghiệp tương đương với chia tay. Học trưởng của chúng ta và Khúc Du Du liệu có khác không nhỉ?"

"Cậu thấy đó bây giờ Tạ học trưởng toàn tâm toàn ý cho công việc, làm sao có thời gian để yêu đương?"

"Cô ấy đáng thương thật đó"

Không may khi những cô gái này đang bàn chuyện phiếm thì tôi cũng cách đó không xa.

Một cậu chàng đẹp trai tiến tới chỗ tôi, ngại ngùng nói: "Khúc Du Du, tớ rất thích cậu, xin cậu hãy nhận hoa hồng của tớ"

Một bó hồng đỏ rực rỡ được đưa tới trước mặt.

Nhưng trước cả khi tôi kịp từ chối, bó hoa đã bị đẩy lùi lại.

"Hậu bối này, cô ấy có bạn trai rồi, nhóc không biết sao?"

Tôi quay mặt lại, thấy một chàng trai đẹp trai, cao lớn đang miệng cười mắt liếc với cậu học sinh kia.

"Anh đến rồi" Tôi nói khẽ.

"Mới không đến vài ngày mà đám nhóc con đã chuẩn bị đào tường nhà anh rồi" Tạ Hàn Vũ ra vẻ tức giận giơ tay lên khẽ bóp mặt tôi.

Cậu trai kia vẫn cầm bó hoa ngỡ ngàng nói: "Tạ Hàn Vũ? Tôi, tôi còn tưởng hai người đã chia tay, mọi người đều nói là..."

Tạ Hàn Vũ đan tay tôi vào tay anh như thể tuyên bố chủ quyền, cười lạnh rồi dắt tôi đi.

Nhưng cuối cùng vẫn là nhịn không được quay lại nói:

"Chia không được, cả đời này cũng không thể chia"

(Hoàn)