13.
Trần Tiêu lăn lộn bò dậy chạy đi.
Đám đông vây quanh không rời, trong số đó có một vài người là học sinh cùng lớp cấp ba của tôi còn đang xì xào bàn tán về chuyện gia đình tôi.
Tôi đã quá quen thuộc với những cái nhìn này rồi.
Cũng đúng thôi, từ tiểu học đến trung học, tôi đều đã sống dưới ánh mắt của họ rồi mà.
"Đi nào"
Tạ Hàn Vũ không quan tâm đến những người ấy, anh đưa tay ra rất tự nhiên nắm lấy tôi và đẩy đám đông qua một bên.
Sau đó chúng tôi im lặng suốt quãng đường đi.
Khi đến một nơi không có người nữa thì Tạ Hàn Vũ đột nhiên dừng lại.
"Nhìn anh đi, Khúc Du Du"
Anh nhìn thẳng vào tôi với giọng điệu nghiêm túc khác thường:
"Mặc kệ xuất thân của em là gì, đó đều không phải lỗi của em"
"Đừng tự ti"
Tôi mím môi, theo thói quen muốn cúi đầu xuống.
Nhưng anh không cho phép tôi tránh mặt đi, anh véo nhẹ vào cằm và bắt tôi phải ngẩng mặt lên.
"Đừng trốn."
"Em không biết đâu, có rất nhiều người thích em."
"Em rất đẹp."
Đôi mắt anh sâu thẳm và nóng bỏng khiến tôi cảm thấy như bị thiêu đốt.
Người khác thích tôi thì sao chứ.
Cũng không phải anh ấy thích tôi.
14.
Trận đánh nhau của Tạ Hàn Vũ và Trần Tiêu đã được lan truyền khắp trường.
Tôi đi đâu cũng có những người thì thầm sau lưng.
"Chà, nhìn kìa, là cô ấy đó"
"Tạ Hàn Vũ thích cô ấy? Cô ấy có vẻ tốt, nhưng tôi nghe nói gia đình cô ấy rất hỗn loạn"
"Người anh trai cay nghiệt của cô ấy thật khủng khϊếp. Tạ Hàn Vũ có thể bảo vệ cô ấy bao nhiêu lần? Loại người tồi tệ này sẽ gây nhiễu thêm vài lần nữa"
Tôi vờ như không nghe, cắm mặt đi về phía trước.
Tay soạn tin nhắn gửi cho Tạ Hàn Vũ: "Hình như sự việc hôm đó đã gây ra hiểu nhần gì rồi. Tôi có cần ra mặt giải thích không?"
Nếu làm cô gái anh ấy thích hiểu lầm thì sẽ tệ lắm.
Tạ Hàn Vũ rất nhanh đã trả lời: "Em giải thích gì cơ?"
Tôi: "Tôi biết anh hôm đó làm vậy vì thấy bất bình, nhưng hiện tại có rất nhiều tin đồn trong trường."
Tạ Hàn Vũ: "Bây giờ anh đang ở sân bóng rổ, hay là tan học em đến đây đi? Chúng ta nói chuyện trực tiếp."
Tôi suy nghĩ chút, trả lời: "Được"
Các sân bóng rổ nằm ở phía đông của trường học. Khi tôi đến, người xem cũng còn tập trung khá nhiều.
Các cô gái đang đưa nước cho các chàng trai của đội bóng rổ.
Ở nơi có rất nhiều người như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là quay đi.
"Đợi đã!"
Tạ Hàn vũ bước ra khỏi đám đông, chạy đến bên tôi.
Anh ta mặc một bộ đồ bóng rổ, mái tóc đen ngắn ướt đẫm mồ hôi, và lông mày đẹp trai đầy sức sống.
Trái tim tôi lặng lẽ đập nhanh hơn
Tôi thực sự thích anh ta mất rồi.
Nhưng tiếc là chúng tôi giống như người ở hai thế giới.
Anh ấy là mặt trời, còn tôi là một cái bóng ẩn trong màn đêm tăm tối.
"Đến đây."
Tạ Hàn Vũ chạy đến trước mặt tôi, nắm cổ tay tôi một cách vô lý, kéo tôi đến chỗ đồng đội anh ấy.
"Giới thiệu với các cậu, cô bé này là cô gái trong việc hôm qua mà các cậu muốn xem."
Tạ Hàn Vũ vừa cười vừa nói với các đồng đội.
Những chàng trai đó rất thiện chí, thậm chí còn vỗ tay.
"Ôi trời! Em gái thật xinh đẹp nha!"
"Cậu bị n.g.u à, bạn gái của anh ấy thì phải gọi là chị dâu!"
"Anh trai của chúng tôi ơi, cuối cùng cũng có được một cô bạn gái rồi, cảm ơn chị dâu đã chấp nhận anh ấy!"
Tôi đỏ tai, vội vàng giải thích: "Không không, tôi không phải là bạn gái của anh ấy... người anh ấy thích không phải là tôi."
Tạ Hàn Vũ nãy giờ vẫn nắm chặt tay tôi không buông.
Anh ấy lên tiếng: "Người tôi thích là em."
Tôi nghi ngờ rằng tai mình bị lãng, nhìn anh một cách n.g.u ngơ
Tạ Hàn Vũ nhẹ nhàng mỉm cười: "Anh thích em, Khúc Du Du"
Tôi:"???"
Tạ Hàn Vũ: "Anh theo đuổi lâu như thế mà em vẫn chưa nhận ra sao?"
Tôi: "???"
Anh ấy theo đuổi tôi khi nào?