11.
Khi tôi trở lại trường học, bạn cùng phòng cũng đều đã từ bên ngoài trở về.
Các cô ấy đang rất nhiệt liệt thảo luận một cái gì đó.
"Tạ giáo thảo có phải là có bạn gái rồi không?"
"Tôi nghe nói hắn phát một bài viết trong vòng bạn bè, chính là đang tự tay chế tác son môi cho một cô gái"
"Đó hẳn phải là bạn gái của anh ấy, ôi khóc chết mất! Trái tim tôi tan nát rồi!"
Tôi nghĩ thầm trong thâm tâm: Hiện tại còn chưa phải là bạn gái, nhưng hẳn là cũng nhanh thôi, hắn nhất định có thể theo đuổi được cô gái ấy.
Tôi ngồi xuống bàn của mình vờ đọc sách, dỏng tai nghe bạn cùng phòng tiếp tục bát quái -
"Tôi quen biết một đàn anh chung phòng với Tạ giáo thảo, nghe hắn chính miệng nói Tạ đem lòng thích một nữ sinh trong trường chúng ta, đã tỏ tình nhưng thất bại."
"Cái gì? Nữ sinh nào mà lại dám phung phí của trời! Nếu không muốn thì đưa cho tôi!"
"Cho tôi cho tôi! Đầu tuần nay tôi mới đi xem Tạ giáo thảo thi đấu bóng rổ, gương mặt và dáng người đều đẹp trai chết tôi rồi!"
Tôi ở trong lòng yên lặng nghĩ: Quả nhiên, hắn không có gạt ta, nữ sinh kia đúng là đã từ chối qua hắn. Rốt cuộc cô gái kia là người thế nào vậy? Mà đến ngay cả nam thần chất lượng cao nhất như Tạ Hàm Vũ cũng phải yêu thích.
Trong lúc suy nghĩ miên man, thì điện thoại bất chợt rung lên.
Tạ Hàm Vũ: "Em đến phòng chưa?"
Tôi lễ phép trả lời: "Đến rồi, cám ơn anh đã chiếu cố."
Tạ Hàm Vũ: "Có một nhà hàng Nhật mới mở ở phía Đông trường chúng ta, em muốn đi ăn không?"
Ta từ chối nhã nhặn: "Không muốn, tôi không thích ăn ngoài."
Tạ Hàm Vũ giống như đã sớm biết tôi sẽ từ chối, ngay sau đó nhắn một hàng dài: "Thật ra tôi muốn mời em giúp tôi thử vị một chút. Tôi không biết nữ sinh các em có thích các món ăn từ nguyên liệu của Nhật Bản không. Tôi muốn xác định trước rồi sẽ mời người tôi thích đi ăn."
Tôi nhìn khung chat, tâm trạng bốc lên chua xót, nhưng vẫn nhanh tay trả lời: "Cũng được, nhưng tôi muốn chúng ta AA², tôi không thể cứ mãi chiếm tiện nghi của anh."
|²: cam-pu-chia, mỗi người chịu một nửa chi phí của buổi hẹn|
Trời dần trở tối.
Tôi đến Đông Môn chờ anh ấy.
Nơi này là một con đường ẩm thực, người qua kẻ lại tấp nập làm không khí rất náo nhiệt.
Tôi đứng tại một góc phố không người, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.
"Em gái!"
Cả người tôi liền đổ mồ hôi lạnh.
Là gã anh trai không cùng huyết thống.
Đứa con trai cha dượng mang theo khi tái hôn với mẹ tôi, Trần Tiêu.
"Em gái, một mình ngươi đứng ở chỗ này làm cái gì? Sẽ không phải là biết anh trai đang tới, cố ý đón ta đấy chứ?"
Trần Tiêu đi đến trước mặt tôi, hí hửng cười cợt.
Tôi im lặng, tay nắm chặt thành nắm đấm, quay đầu rời đi.
Trần Tiêu lập tức đuổi theo: "Mày chạy cái gì mà chạy? Tao ở rất xa tới đây tìm mày, mày cho rằng mình có thể chạy được?"
Hắn bỗng nhiên túm lấy cổ áo, ghìm tôi về sau hai bước.
Sự tức giận và sợ hãi đồng thời bùng lên, thân thể tôi căng cứng đến phát run, cắn răng nói: "Anh muốn làm cái gì?"
Trần Tiêu cười như không cười nhìn tôi, đáy mắt không thèm che đậy sự ác ý: "Tao biết mày bình thường viết bản thảo kiếm tiền, hiện tại ca ca không có tiền ăn cơm, mày cho tao một chút đi"
Tôi hất tay của hắn ra, tức giận hô to: "Ngươi đừng có mơ!"
Trần Tiêu không kiên nhẫn nheo mắt: "Mày dám không cho? Vậy cũng đừng trách tao mỗi ngày đến trường học chặn cổng, để tất cả mọi người đều biết mày là cái loại có gia đình với một tên như tao, xem xem còn ai nguyện ý cùng mày làm bạn."
Lời hắn nói làm sự tức giận bùng phát đến cực điểm, nhưng ngược lại giúp tôi có thể tỉnh táo thêm đôi chút.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Tiêu chính là dùng chỉ một chiêu này để đối phó với tôi.
Hắn để tôi mất sạch thanh danh ở trường học, để bạn học đều biết mẹ tôi trước kia mở cửa hàng rửa chân, cha dượng cũng là khách của mẹ.
Và cái người mà tôi gọi hai tiếng ca ca, lại là một tên du côn vô lại chính hiệu.
Ai đến gần tôi đều sẽ liền không may bị hắn dây dưa gây khó dễ.
Thời gian trôi đi, xung quanh tôi không còn một ai chịu làm bạn nữa.
Chứng bệnh sợ xã hội cũng từ đó mà ra.
12.
"Tôi sẽ không cho anh dù chỉ là một xu"
Tôi lấy lại bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao tay chân vẫn lạnh buốt, chắc bởi vì cái lạnh ấy là đang xuất phát từ trái tim.
Tôi chậm rãi nói: "Anh cứ việc đi khắp nơi lan truyền, cứ việc khiến cho tôi không có bạn bè, tôi không quan tâm nữa"
Trần Tiêu sửng sốt, hắn không nghĩ tới tôi lại có cái phản ứng này.
Trong mắt của hắn bốc sự hung tợn: "Mày không cho tao tiền, có tin hay không tao liền đánh người?"
Hắn thật sự đã vung nắm đấm về phía tôi.
Tôi nắm chặt hai tay trong phút chốc định phản kháng, nhưng rồi biết mình đánh không lại liền liều mạng hô cứu!
Tôi không muốn lại sợ sệt một kẻ như hắn!
"Được lắm Khúc Du Du, mày cho rằng thi lên đại học liền cứng cáp rồi? Tao hiện tại sẽ đánh cho đến khi mày khóc lóc xin tha!"
Trần Tiêu nổi giận, hắn tiếp tục lấy sức vung nắm đấm.
Tôi kéo căng toàn thân, chuẩn bị chịu trận.
Ngay giây tiếp theo trong không gian vang lên một tiếng bốp, âm thanh nắm đấm va chạm vào da thịt quả thật rất đáng sợ, khiến người nghe không khỏi rùng mình!
Nhưng người ngã xuống là Trần Tiêu.
Tôi ngạc nhiên, mở mắt ra liền thấy Tạ Hàm Vũ đang áp chế Trần Tiêu trên mặt đất, nắm đấm của anh đặt trên đỉnh đầu hắn.
Tạ Hàm Vũ nói bằng một chất giọng lạnh lùng đến lạ lẫm: "Ra tay đánh một cô gái sao? Đến cả thú vật cũng không bằng"
Bốp!
Lại một âm thanh ầm ĩ phát lên.
Tạ Hãm Vũ hạ nắm đấm đánh vào mặt Trần Tiêu mạnh đến mức hắn lập tức kêu lên.
"Tránh Khúc Du Du xa ra một chút, hiểu chưa?"
"Nếu như không phải tao có tìm hiểu qua một chút, thật không tưởng tượng nổi cô ấy đã phải sống khổ sở như thế nào."
"Loại người s.ú.c s.i.nh như mày, tao gặp một lần liền đánh một lần!"
Tạ Hàm Vũ nói một câu - đánh một quyền.
Anh ta hình như rất biết đánh nhau, chuyên chọn những chỗ hiểm ra tay, Trần Tiêu ban đầu còn giãy dụa phản kháng, sau khi bị đánh liền như chó cụp đuôi nằm thẳng cẳng.
Xung quanh dần dần có đông người hơn tiến lại xem.
Tôi bước đến nhẹ nhàng nắm vào góc áo Tạ Hàm Vũ, thấp giọng nói: "Đủ rồi đó"
Tạ Hàm Vũ ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn thấy tôi liền trở nên sáng rực, cổ họng anh có chút khàn khàn: "Xin lỗi em, đều là do tôi tới trễ"