Thẩm Khanh Khanh biết yêu cầu của cô là rất vô lý, nhưng khi cô bất lực như vậy, đại não của cô gần như không có cách nào để suy nghĩ một cách lý trí, vì vậy cô chỉ có thể làm theo bản năng của mình.
Cô ấy thực sự hy vọng rằng Trần Cẩn Ngôn có thể ở lại, chỉ cần ở nói chuyện với cô thôi cũng tốt .
Nói trắng ra, dù có cứng rắn và mạnh mẽ khi diễn xuất thế nào thì trong cuộc sống, cô vẫn là một cô gái nhỏ, khi bị đau ốm chịu uất ức luôn muốn có người ở bên cạnh mình, nếu người đó là cha mẹ hay anh trai thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu là Trần Cẩn Ngôn thì đó là tốt nhất.
Nghe vậy, vẻ mặt của Trần Cẩn Ngôn vẫn không chút dao động, anh bình tĩnh kéo ống tay áo ra khỏi tay Thẩm Khanh Khanh, giọng nói vẫn trầm ổn như cũ:
"Cô có biết mình đang nói về cái gì không?"
Trần Cẩn Ngôn thực sự không muốn nghĩ tới là cô sẽ chủ động hướng người đàn ông ám thị về phương diện kia.
Anh nhìn cô gái nhỏ nghẹn ngào trên khuôn mặt đẫm nước mắt, bàn tay tủi thân vẫy một chút trên không trung trong chốc lát lại rụt lại:"Em hẳn là, hẳn phải biết"
"Vậy cô có biết tôi là ai không?"
Loại thuốc này có tác dụng gây ảo giác, Trần Cẩn Ngôn cảm thấy mặc dù cô gái nhỏ trước mặt đang gọi một tiếng Trần Cẩn Ngôn, nhưng chỉ sợ trên thực tế cô thậm chí còn không biết ai đang đứng trước mặt mình.
"Anh là Trần Cẩn Ngôn nha" Thẩm Khanh Khanh từ lúc ra khỏi tiệm lẩu đối với ánh mắt của mình có chút không tin tưởng lắm, nói xong lại hỏi thêm một câu:"Không phải sao?"
Hiện tại thị giác sẽ đánh lừa chính mình, Thẩm Khanh Khanh sau khi bị anh hỏi một câu theo bản năng sinh ra hoài nghi với trực giác của mình, trong tình thế cấp bách muốn duỗi tay sờ để xác nhận lại, cuối cùng chật vật vất vả giãy dụa quỳ ở trên giường, còn không chạm được đến áo khoác người đàn ông thì chân đã mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Là mùi khói nhàn nhạt mà vừa rồi cô ngửi thấy, Thẩm Khanh Khanh yên lòng, cô không quan tâm dụi dụi cái mũi bị đau vì đυ.ng phải l*иg ngực rắn chắc của anh, hai cánh tay không kịp chờ đợi vòng qua ôm lấy eo người đàn ông.
Anh mặc áo khoác lông cừu rất tôn da, trên người vẫn còn lưu lại khí lạnh của mùa đông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Khanh Khanh nóng hổi, cọ qua cọ lại hai lần phát ra một tiếng than thoải mái:"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của anh.”
Cố chiếm tiện nghi anh?
Trần Cẩn Ngôn có chút buồn cười nhìn vào cô gái nhỏ đang ngoan ngoãn tựa vào ngưc mình, thật ra anh cũng không biết sự tin tưởng tuyệt đối của cô đến từ đâu.
Nhưng anh là một người đàn ông.
Mặc kệ ngày thường anh nhẹ nhàng điềm đạm thế nào, sâu trong xương tuỷ người đàn ông đều có tính xâm lược cùng tấn công, mà bây giờ hiển nhiên là cô gái nhỏ trong lòng không hiểu rõ điểu này.
"Thẩm Khanh Khanh."
Trần Cẩn Ngôn đột nhiên gọi cô, Thẩm Khanh Khanh ừ một tiếng ngoan ngoãn ngẩng đầu, nước mắt tụ lại trong hốc mắt, chỉ còn lại một màn sương mờ ảo.
Nhưng không thể không nói, cô đúng là rất đáng yêu.
Đáng yêu, đơn thuần, làm người ta thương tiếc, giống như ánh mắt bây giờ vậy, có thể dễ dàng khơi dậy khát vọng che chở cùng huỷ diệt trong xương máu của một người đàn ông.
"Cô xác định biết hậu quả để tôi ở lại là những gì cô hy vọng sao?"
Thẩm Khanh Khanh chớp chớp mắt, lúc này mới ý thức được chính mình vừa rồi giữ anh lại đại biểu cho cái gì.
Nhưng dù vậy, trong đầu cô vẫn không có ý định rút lui.
"Ừ, tôi biết"
Trần Cẩn Ngôn tự nhận mình chỉ là một người đàn ông bình thường, từ trước tới giờ cũng không cảm thấy thất tình lục dục là chủ đề cần phải tránh, giống như lúc nãy khi anh nhìn thấy áo len ướt sũng của cô, trong đầu loé lên những hình ảnh không thích hợp ở trường quay một thân hình đẹp đẽ trắng như tuyết. Anh cụp mắt xuống, nhìn chăm chú lên hai mắt ươn ướt của cô gái nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiền và tài nguyên đều tuỳ cô muốn, sau này ngoan ngoãn ở bên tôi, được không?
Anh không muốn bạc đãi cô, vừa quyết định liền đưa ra điều kiện tốt nhất.
Thẩm Thanh Thanh cảm giác có thể được ôm nam thần cọ cọ như một con gấu túi giống như trong mơ vậy, nghe được nửa câu sau liền ném nửa câu trước lên tận chín tầng mây đi, trong đầu bắt đầu nổ ra pháo hoa mơ mộng rồi, nhưng bên ngoài vẫn là sửng sốt vài giây mới đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng gật đầu hai cái.
Trần Cẩn Ngôn nhìn thấy khuôn mặt vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, dứt khoát dùng tay phải nâng lấy mặt cô, hôn thẳng xuống.
Khác với sự chủ động của Thẩm Khanh Khanh bên cạnh chiếc xe vừa rồi, đó đơn giản chỉ là va chạm giữa hai đôi môi, hơn nữa bởi vì Thẩm Thanh Thanh quá dùng sức mà không cẩn thận đập vào răng cửa, lần này là do Trẩn Cẩn Ngôn hoàn toàn chủ đạo, một nụ hôn tràn ngập du͙© vọиɠ giữa người trưởng thành.
Sau sự cọ xát ngắn ngủi giữa hai cánh môi qua đi, người đàn ông quen thuộc cạy hàm răng của cô gái nhỏ, một bên thành thạo xâm lược tấn công một bên hưởng thụ sự đáp lại vô cùng ngây ngô của cô.
Thẩm Thanh Thanh chỉ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô không nhớ con người vẫn cần không khí để tồn tại, cô chỉ nhớ rõ dùng hai tay gắt gao nắm lấy chiếc áo khoác của Trần Cẩn Ngôn, giống như một đứa trẻ vừa mới bắt đầu khám phá thế giới bắt chước người đàn ông dùng đầu lưỡi chạm vào anh.
Đầu lưỡi của họ lưu luyến triền miên trong miệng nhau, Thẩm Thanh Thanh nếm được mùi khói nhẹ trong miệng anh, môi Trần Cẩn Ngôn mềm mại và ấm áp hơn cô tưởng tượng, dây dưa với đầu lưỡi linh hoạt của anh cô cảm nhận được sự vụng về của mình.
Trần Cẩn Ngôn tính toán trước khi cô gái nhỏ bị sốc do thiếu dưỡng khí liền buông cô ra.
Ngay lúc Thẩm Khanh Khanh đang choáng váng vì nụ hôn, cô nghe thấy nụ cười trầm thấp của người đàn ông bên tai: "Chưa từng có bạn trai?"
Bây giờ anh đã biết tại sao mọi người trong đoàn phim đều quan tâm gọi cô là bạn nhỏ rồi.
*
Lão nam nhân thật tốt