Kỳ lạ, sao cô bạn nhỏ đi wc lâu vậy. Hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, lầm bầm lầu bầu đi về phía Lưu đạo: “Lưu đạo, mọi người đi về trước đi, tôi đi vào xem xem cô ấy có xảy ra chuyện gì không. Sau đó chúng tôi sẽ lái xe trở về, trợ lý của cô ấy còn đang giúp cô ấy thu dọn đồ đạc ở đoàn phim.”
Diễn viên trẻ tuổi có kỹ thuật diễn rất tốt, không có dấu vết biểu diễn, đáng giá khen ngợi. Nhưng sinh hoạt không giống như phim truyền hình, người có kinh nghiệm chỉ cần hơi quan sát có thể phát hiện ra tâm tư xấu xa của bọn họ.
Trần Cẩn Ngôn nghĩ một lúc, sau đó nói: “Như vậy đi, mọi người đi về trước, tôi ở chỗ này đợi cô ấy. Vừa lúc tôi cũng có xe, có thể đưa cô ấy về.”
Biểu tình của Tôn Hạo Hãn cứng đờ trong nháy mắt, nhanh chóng lấy lại phản ứng, gật gật đầu: “Nếu không chậm trễ chuyến bay của anh, vậy làm phiền anh.”
Dù sao vẫn còn nhiệm vụ đêm diễn, tất nhiên Lưu đạo không thể lãng phí thời gian vì một người mới đã đóng máy. Nói một câu làm phiền vất vả với Trần Cẩn Ngôn, sau đó mang theo một đám diễn viên dọn dẹp trở về nhà.
Ở bên kia, Thẩm Khanh Khanh gặp phải một rắc rối nhỏ.
Cô cảm thấu đầu hơi choáng, chân hơi mềm, những những dấu hiệu đó rất nhỏ nên không phải vấn đề lớn. Điều làm cô thấy hoang mang, hình như cô xuất hiện ảo giác, nhìn ai càng xem càng thấy giống Trần Cẩn Ngôn.
Người phục vụ ven đường là Trần Cẩn Ngôn, khách ăn xa lạ cũng là Trần Cẩn Ngôn, nhân viên ở quầy thu tiền cũng là Trần Cẩn Ngôn.
Thẩm Khanh Khanh nhìn cả thế giới xung quanh đều là Trần Cẩn Ngôn, khó khăn đỡ tường đi xuống tầng một, dưới chân hơi lảo đảo, may mắn được người đỡ: “Khách hàng, cô không sao chứ?”
Là giọng nói của người phục vụ, Thẩm Khanh Khanh không biết mình đã xảy ra chuyện gì, ngốc ngốc lắc đầu. Có lẽ người phục vụ thấy bộ dáng không thích hợp của cô, đỡ cô ra đến cửa.
Tài xế của Trần Cẩn Ngôn đã lái xe đến, anh đứng hút thuốc bên cạnh xe chờ đợi, không bao lâu thấy Thẩm Khanh Khanh bị người phục vụ đỡ đi ra.
“Quý khách, bạn của anh hình như không thoải mái.” Người phục vụ thấy khuôn mặt quen thuộc kia, giống như được cứu mạng, nhanh chóng nâng Thẩm Khanh Khanh đến trước Trần Cẩn Ngôn.
“Trần Cẩn Ngôn.”
Không mấy ngạc nhiên trước trạng thái này của Thẩm Khanh Khanh. Anh duỗi tay đỡ cánh tay của cô, hướng người phục vụ nói: “Cảm ơn.”
Tay của Thẩm Khanh Khanh bám vào cánh tay của Trần Cẩn Ngôn, khó khăn lắm mới đứng vững được. Ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nỗ lực chớp mắt, muốn nhìn rõ hơn một chút.
Lần này có thật là Trần Cẩn Ngôn không?
Cô không rõ lắm, chỉ là không tự giác bị mùi thuốc nhàn nhạt của người đàn ông này hấp dẫn, bị giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh hấp dẫn, mỗi động tác của anh đủ khiến trái tim cô đập loạn, quân lính tan rã.
Đó là một loại trực giác hơn hẳn thị giác, cho dù trong tình huống như vậy, Thẩm Khanh Khanh cũng có thể nhận ra người đàn ông này không phải người khác, chính là Trần Cẩn Ngôn.
“Nào, lên xe trước.” Trần Cẩn Ngôn cố gắng không tiếp xúc da thịt quá nhiều với cô. Anh dùng một bàn tay đỡ cô cách lớp quần áo, một tay khác mở cửa xe, muốn đỡ cô ngồi vào ghế sau.
Cửa xe mở ra, Thẩm Khanh Khanh bị anh che chở đỡ vào. Trước khi vào xe, cô duỗi tay ôm cổ người đàn ông, dâng đôi môi hồng nộn dán chặt vào môi của anh.
“Trần Cẩn Ngôn.”
“Tôi rất thích anh nha.”