Chương 15.1: Tới tìm cô

Loại người mới nhỏ bé như Thẩm Khanh Khanh rất ít việc, quay xong bộ này, bộ tiếp theo không biết bao giờ mới có. Cô và Chung Lôi tạm biệt nhau ở cửa tàu điện ngầm trong nội thành, nhìn cô đi lên tàu điện ngầm, sau đó đi lên xe của ba ba.

“Bảo bảo, con đã trở lại rồi. Mấy ngày nay, ba, mẹ con và anh con sợ con ăn không ngon mặc không đủ ấm, quá mệt dẫn đến cảm sốt!”

“Ba, ba đang nghĩ cái gì vậy, con chỉ chụp có ba phút diễn, sao có thể mệt bị cảm được!”

Hai vợ chồng nhà họ Thẩm rất thích con gái, lúc mang thai con trai cả Thẩm Thanh Hòa đã mua rất nhiều đồ dùng bé gái, thề muốn cưng chiều cô gái nhỏ thành công chúa nhỏ đáng yêu nhất thế giới. Kết quả sinh ra là con trai, tinh thần của hai vợ chồng sa sút nhiều năm mới có thể vực dậy, bắt đầu kế hoạch tạo người lần thứ hai.

“Nhưng chắc chắn điều kiện của đoàn phim rất kém, mẹ con chỉ nghĩ đến việc mỗi ngày con phải ăn cơm hộp, tinh thần rất không vui vẻ. Đêm qua mang dì và anh con đi siêu thị mua sắm. Đúng rồi, anh trai con còn mua rất nhiều cherry, chờ hôm nay con trở về ăn.”

“Ha ha, anh trai thật tốt.”

“Vậy ba ba không tốt sao?” Ngồi trên ghế điều khiển, người đàn ông nào đó đã qua năm mươi, lập tức ghen tị.

“Ba ba cũng rất tốt.”

Lúc ba Thẩm dẫn con gái nhỏ về đến nhà, mẹ Thẩm đang chuẩn bị cơm trưa trong bếp. Thẩm Khanh Khanh vừa vào cửa đã ngửi được mùi hương thơm ngon, lập tức chui vào bếp: “Mẹ đang làm đồ ăn ngon gì vậy!”

“Bữa trưa hôm nay nấu cà ri thịt bò và vài món xào khác.” Mẹ Thẩm vừa nhìn thấy con gái, biểu tình rạng rỡ hẳn lên. Bước hai ba bước mở tủ lạnh, lấy từ trong ra một bát nhỏ bọc màng bọc giữ tươi, đưa cho Thẩm Khanh Khanh xem: “Đây là tương dừa dì nầu ngày hôm qua, rất thơm.”

Bị sủng từ nhỏ đến lớn, Thẩm Khanh Khanh rất kén ăn, giống như món để vị tương dừa cần phải nhà làm, hương vị hơi chút không đúng sẽ ăn ít nửa bát cơm.

“Oa, mẹ tốt nhất trên đời!”

Thẩm Khanh Khanh nhìn đến thịt trâu nấu, vui vẻ đến mức ôm chầm lấy mẹ Thẩm, sau đó quay đầu nhìn thầy ba ba, lại nhào qua ôm một chút: “Ba ba cũng rất tốt, đứng vị trí thứ nhất giống mẹ!”

Đến, vị trí thứ hai không cần nói cũng biết là ai, chính là vị anh trai nào đó vẫn luôn uốn nắn tính cách và thế giới quan của Thẩm Khanh Khanh, tuyệt đối không để cô đi sai đường dưới sự cưng chiều toàn lực của ba mẹ, Thẩm Thanh Hòa.

Trước bữa cơm trưa, xếp hạng thứ hai Thẩm Thanh Hòa về đến nhà, vừa đẩy cửa đã nhìn đến Thẩm Khanh Khanh ngồi trên sô pha vui vẻ giống như chuột túi nhỏ, lập tức bật cười: “Ba, mẹ, hôm nay nấu món ngon gì mà con bé vui vẻ đến vậy?”

“Cà ri thịt bò!” Thẩm Khanh Khanh nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như trân châu, sau đó lại nhào vào trong ngực anh trai, gào to: “Chuyện quan trọng là em lại có việc làm rồi, lần này em diễn nữ! Số! Hai!”

Vừa rồi cô còn đang hứng thú bừng bừng kể với ba Thẩm chuyện nghe nhìn thấy ở đoàn phim, đột nhiên nhận được điện thoại của Chung lôi gọi đến, thông báo tin vui thử kính thành công, vui vẻ đến mức không thể ngồi yên một chỗ.

“Nữ số hai, không tệ.” Thanh Thanh Hòa kéo con chuột túi nhỏ đang bám trên người mình xuống, gương mặt đẹp trai hiện lên ý cười trêu ghẹo: “Là loại nhân vật có lời kịch hả?”

“Tất nhiên rồi!” Thẩm Khanh Khanh rất không vui vì bị anh trai xem thường: “Em cố rất rất nhiều lời kịch, còn có đoạn diễn tình cảm với hôn nữa đó! Anh cứ chờ đến lúc đó đi!”

Thẩm Thanh Hòa nghe đến có đoạn hôn diễn, biểu tình hơi cứng đờ, sau đó dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Thẩm Khanh Khanh: “Cũng không biết là ai đáng thương phải chụp hôn diễn với em.”