Mùa đông năm nay của thành phố rất lạnh, còn chưa đến tháng mười hai đã có hai trận tuyết lớn rơi.
Lần đầu tiên là một tuần trước và lần thứ hai là vào ngày hôm qua.
Như người ta đã nói, tuyết không lạnh tan thành tuyết lạnh, mặc dù hôm nay bầu trời quang đãng nhưng nhiệt độ lại còn thấp hơn ngày hôm qua khi tuyết rơi dày đặc. Trần Cẩm Ngôn xuống xe, dặn dò với tài xế nửa tiếng sau tới đón anh, liền tiến vào trong phim trường do đoàn phim dựng tạm.
Cảnh quay này rất lớn, gần như khôi phục lại toàn bộ đường phố của Trung Hoa Dân Quốc, có thể thấy đoàn làm phim quả thực rất giàu có và hùng hậu, họ đã bỏ rất nhiều công sức để gọt giũa từng chi tiết. Nhưng mà có lẽ do trời quá lạnh, Trần Cẩn Ngôn vốn muốn vào tìm người hỏi xem Lưu đạo đang ở lều nào, nhưng đi được một lúc thì chỉ thấy một cô gái quấn trong áo khoác lông ngồi xổm bên vệ đường.
Xin lỗi đã làm phiền, cô có biết Lưu đạo hiện đang ở đâu không?
Cô gái nhỏ còn đang cầm kịch bản trên tay, chắc cũng là một diễn viên. Nghe thấy giọng nói của Trần Cẩn Ngôn, cô gái nhỏ cúi đầu lau một chút nước mắt, cảm xúc dâng trào trong mắt cô lập tức tan biến, nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì hoàn toàn sững sờ.
Ở đằng kia.
Cô sững sờ gần mười giây mới ngơ ngác chớp mắt, chỉ hướng cho Trần Cẩn Ngôn, trên mắt vẫn còn vương một giọt nước mắt, đây là bằng chứng cho thấy vừa rồi cô đang nhập vai.
Trần Cẩn Ngôn nhìn về hướng cô chỉ, còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã thấy một người xuất hiện ở đó: Thẩm Khanh Khanh, mau đi chuẩn bị đi!
Thẩm Khanh Khanh nghe vậy lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, khi đi ngang qua Trần Cẩn Ngôn thì nhỏ giọng nói: Xin lỗi, cho tôi đi qua một chút.
Một cô gái nhỏ thật lễ phép. Trần Cẩn Ngôn nhường một bước liền thấy cô mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ nhảy vào lều bên cạnh như một tiểu con hồ ly màu đỏ. Người quản lý phim trường đã nhận ra Trần Cẩn Ngôn từ xa liền vui mừng kêu to: Trần ảnh đế! Ngài đến tham ban Lưu đạo sao?
Trần Cẩn Ngôn nhặt quyển sổ mà cô gái nhỏ vô tình đánh rơi trên mặt đất, nhìn người quản lý phim trường lịch sự mỉm cười: "Tôi đã không còn là ảnh đế nữa rồi, hôm nay tôi tình cờ ở gần đây, liền đến gặp ông ấy."
Trần Cẩn Ngôn vốn dĩ hôm nay đến gần đây nói chuyện công việc, trước khi đi nhớ tới người bạn cũ đã lâu không gặp của mình đang quay phim ở gần đây nên trực tiếp đến xem.
Vâng, vâng, anh đã khuất bóng trong nhiều năm rồi. Người quản lý phim trường ngay lập tức tươi cười bước ra chào đón: Bây giờ Trần tiên sinh là nhà đầu tư của chúng tôi rồi, xin mời ngài vào, vừa lúc Lưu đạo đang chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, vẫn chưa bắt đầu đâu.
Trần Cẩn Ngôn đi theo người quản lý phim trường vào. Bên trong, đúng như cậu ta nói, một nhóm diễn viên đã thay xong quần áo, phó đạo diễn đang nói với họ những gì phải làm sau đó.
Còn tiểu hồ ly đỏ vừa rồi đã cởi bỏ bộ lông màu đỏ, trên người chỉ còn lại một bộ đồng phục tù nhân rách rưới.
Bộ đồng phục tù nhân được đoàn đặc biệt làm, phần ngực bị xé ra một mảng lớn, mặc dù sau khi chuyên gia trang điểm đã hóa trang làm bẩn đi, một mảnh cảnh xuân trắng như tuyết đó vẫn đầy đặn dựng đứng như cũ khiến cho các diễn viên đứng núi này trông núi nọ làm cho phó đạo diễn đang đeo micrô cỡ nhỏ vẫn hét vỡ giọng, tức đến giậm chân.
Đại ân nhân của chúng tôi cuối cùng cũng có thời gian đến gặp tôi - đạo diễn già cô đơn này? Lưu đạo đã sớm biết Trần Cẩn Ngôn đến qua trợ lý phim trường, ông ta vô cùng vui mừng, đứng dậy khỏi ghế đạo diễn nghênh đón, đến lúc nào? Sao không gọi trước cho tôi một tiếng, tôi bảo người đi đón cậu.
Không cần đâu, tài xế của tôi có đi theo, cũng không xa.
Bên cạnh ghế giám đốc, một chiếc ghế da được trợ lý phim trường có mắt nhìn thêm vào, Trần Cẩn Ngôn vừa ngồi xuống đã nhận được trà nóng mới pha từ trợ lý phim trường.
Tên nhóc này! Lưu đạo mỉm cười trừng mắt nhìn người trợ lý phim trường, vết chân chim ở khóe mắt ông ta cũng lộ ra, sau đó ông ta giả bộ ghen tị với Trần Cẩn Ngôn: Ước tính 80% người trong phim trường này trước kia đều là fan của cậu, nhìn xem đi theo làm tùy tùng như tay sai, cũng chưa từng đối tối với tôi như vậy.
Trần Cẩn Ngôn bật cười một tiếng và đưa cuốn sổ trên tay cho người bạn cũ: Cái này là của một cô bé đánh rơi, giúp tôi trả lại cho cô ấy đi.
Vốn Trần Cẩn Ngôn còn nghĩ rằng anh cần giải thích rõ đó là cô gái nhỏ nào, nhưng khi người bạn cũ của anh nhìn thấy cuốn sổ, ông ta dường như đã nhận ra người quen: Ồ, được rồi, đây là bảo bối của Thẩm Khanh Khanh, thật may là cậu đã nhặt được nó. .
Bảo bối? Trần Cẩn Ngôn có chút hứng thú.
Cậu có biết trong cuốn sổ này viết những gì không?
Lão nam nhân sáp đến bên tai Trần Cẩn Ngôn thần bí nói, như thể ông ta muốn nói điều gì không thể để người khác biết, nhưng khi ông ta mở cuốn sổ ra, bên trong được ghi tràn ngập tiểu sử của nhân vật.
Đây chắc là vai diễn của cô ấy, nói là em gái của nam chính, thực tế là bị gϊếŧ hại lúc đầu để thúc đẩy cảm xúc của nam chính và cốt truyện của bộ Chú rồng nhỏ. Cậu xem người viết tiểu sử của nhân vật này là cô gái đó, Lưu đạo chỉ về hướng Thẩm Khanh Khanh, người đang run lên vì lạnh đang hà hơi trong lòng bàn tay, sau này khẳng định có tiền đồ.
Viết một tiểu sử ngắn liền là có tiền đồ?
Trình Cần Ngôn ngoài miệng chế nhạo lời khẳng định của người bạn cũ, nhưng lại bất giác liếc mắt nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh bên kia, dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm mặt mày đầy bụi đất đang ở trong phòng giam.
Hai mắt cô đỏ hoe thất thần nhìn sàn nhà trước mặt, vành mắt vẫn còn dấu vết khóc vừa rồi, loại dấu vết thực sự này làm giảm đi rất nhiều cảm giác diễn, đến nỗi Trần Cẩn Ngôn vừa nhìn một cái đã bị thu hút bởi ánh mắt u buồn của cô.
Hóa ra vừa rồi cô khóc ở bên ngoài là vì việc này.
Nếu không thì còn có ai có thể viết tiểu sử cho nhân vật, trong hơn 20 năm sự nghiệp của tôi ngoại trừ cậu tôi cũng chỉ gặp một người nữa là cô ấy. Mọi thứ đã đâu vào đấy, Lưu đạo không nhịn được nói một câu trước cảnh quay: Nghiêm túc mà nói, trước khi cô ấy nói ra họ tên của mình là Thẩm Khanh Khanh, tôi đã nghĩ cô ấy ít nhiều cũng có họ hàng với cậu, ui, quá giống nhau, cái tính bướng bỉnh đó.
“Cũng không nhất định phải như vậy.