Khi Thẩm Lệ Nghiêu quay lại, sắc mặt cậu ta xuất hiện vẻ lạnh lùng xưa nay chưa từng có.
Việt Đằng cùng phòng cậu ta đang lôi kéo Diệp Bách và hai người khác ăn thịt nướng trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa, mấy người ngẩng đầu lên, lập tức thấy Thẩm Lệ Nghiêu không nói tiếng nào mà đóng cửa lại, cởϊ áσ khoác ra, đổi giày, bóng đen buông xuống trên người khiến cậu ta hiện ra vẻ lặng ngắt như tờ.
Cậu ta không nói tiếng nào, đi vào toilet.
Những người khác trong phòng đều sững sờ, cuộc nói chuyện cũng không khỏi dừng đột ngột.
Vòi nước bị vặn ra, tiếng nước lạnh lẽo từ phòng tắm truyền đến.
Việt Đằng chú ý tới hộp bánh sinh nhật bên chân Thẩm Lệ Nghiêu đầu tiên —— hôm qua lúc Thẩm Lệ Nghiêu chọn bánh kem còn hỏi bọn họ, sau khi trưng cầu ý kiến của một đám người, Thẩm Lệ Nghiêu đã phân tích dữ liệu và cuối cùng lựa chọn kiểu dáng này.
Nhưng giờ hộp bánh vẫn cứng đờ ở đó, còn chưa cả mở ra.
Trừ cái này ra, hộp thủy tinh trong suốt ở bên cạnh đựng đầy những huy chương vàng với dây đeo màu xanh đỏ tựa như bộ sưu tập tem từ nhỏ đến lớn của Thẩm Lệ Nghiêu, cũng không được lấy ra.
Bầu không khí im lặng trong năm phút.
Sau khi dần phản ứng lại những gì đã xảy ra.
Mấy người trong phòng đều vô cùng khϊếp sợ, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi.
Việt Đằng che miệng nói nhỏ: “Nghiêu Thần bị từ chối hả? Sao có thể? Hay là trên đường cậu ấy có việc nên không đi tìm Triệu Minh Khê?”
Diệp Bách vội vàng dùng khuỷu tay đẩy cậu một cái: “Nhỏ tiếng chút!”
Tâm trạng Thẩm Lệ Nghiêu hiển nhiên rất thấp, sắc mặt thậm chí có thể gọi là tối tăm.
Nhìn phản ứng này, có vẻ đúng là bị Triệu Minh Khê từ chối rồi.
Mấy người trố mắt nhìn nhau, hoàn toàn không thể tin được, chỉ cảm thấy chuyện này có thể liệt vào danh sách chuyện khó tin nhất năm nay.
Diệp Bách hoàn toàn không ngờ rằng dự đoán của mình lại sai lầm, không ai có thể ngờ được thay đổi này! Thẩm Lệ Nghiêu bị Triệu Minh Khê đột nhiên buông bỏ cũng thôi đi, thế nhưng khi quyết định chủ động tới gần cô, còn bị cô từ chối liên tục?!
Diệp Bách khẩn trương nuốt nước miếng, vội vàng lau tay, đứng dậy và đi vào phòng tắm.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không, không gặp được Triệu Minh Khê hay là……”
“Gặp rồi.” Giọng Thẩm Lệ Nghiêu trầm khàn, hai tay cậu chống lên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, trên cằm còn vương bọt nước.
Không có gì để phủ nhận.
Lòng tự trọng đã sớm bị đánh nát lúc Triệu Minh Khê kéo Phó Dương Hi đi.
Ánh mắt Thẩm Lệ Nghiêu thậm chí còn mang chút mờ mịt.
……
Diệp Bách sửng sốt, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như hoàn toàn mất khống chế và có phần tỉnh ngộ của Thẩm Lệ Nghiêu.
Diệp Bách lập tức nôn nóng: “Thế sao lại như vậy? Có phải có hiểu lầm gì không? Cậu cũng chủ động vậy rồi, chẳng lẽ Triệu Minh Khê vẫn tức giận sao? Thế này là phản khoa học đó!”
Diệp Bách liếc mắt nhìn những thứ trên mặt đất bị mang về nguyên si, phân tích: “Nhóm Khổng Giai Trạch cũng tập huấn ở ngay khách sạn bên cạnh, có phải hôm qua Khổng Giai Trạch tới tìm bọn mình, tuy cậu không ra ngoài gặp Khổng Giai Trạch nhưng vẫn bị Triệu Minh Khê hiểu lầm —— cậu ấy ghen?!”
Việt Đằng và hai người khác trong đội cũng đi tới, không nhịn được nói: “Đúng đấy, nhất định là có nguyên nhân chứ?”
Mấy người mồm năm miệng mười nghĩ cách cho Thẩm Lệ Nghiêu.
“Nghiêu Thần, lúc Triệu Minh Khê từ chối cậu đã nói như thế nào, cậu ấy nói thẳng là không cần quà của cậu sao?”
“Tâm tư con gái thật khó đoán! Sao mới tháng trước còn ngày nào cũng xoay quanh chúng ta, giờ lại chạy mất hút rồi.”
“Hay là tớ gọi điện hỏi chị tớ xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tóm lại Triệu Minh Khê đang suy nghĩ cái gì nhỉ?”
Vốn đầu Thẩm Lệ đang kêu ong ong, giờ lại bị làm ồn đến mức máu dồn lên não, cậu ta gần như không kiềm chế được vẻ bình tình của mình.
“Im hết đi!”
Cậu ta hoàn toàn không có cách nào nói ra rằng, khi Triệu Minh Khê từ chối mình, tên họ Phó cũng ở đó.
Thay vì nói là từ chối cậu ta, chi bằng nói là lặp lại hết lần này đến lần khác, giống như cố ý nhấn mạnh cho Phó Dương Hi nghe.
Cho nên ——
Cô đã thay lòng đổi dạ và thích tên họ Phó sao?
Thẩm Lệ Nghiêu không cách nào chấp nhận sự thật này.
Nhưng trong đầu cậu ta không ngừng lóe lên hình ảnh Triệu Minh Khê ngước mắt nhìn Phó Dương Hi, trong đó mang theo ánh nước lấp lánh, giống hệt ánh mắt nhìn cậu ta trước kia. Không, cũng không hoàn toàn giống nhau, khi cô nhìn Phó Dương Hi, còn có nhiều thứ hơn trong ánh mắt ấy. So sánh ra, ánh mắt khi nhìn mình lúc trước cũng chỉ đơn thuần như fans hâm mộ nhìn thần tượng mà thôi.
Tại sao lại như vậy?
……
Mấy chàng trai trong đội tuyển nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu xoay người, ngồi xuống giường, quai hàm siết chặt. Tuy Thẩm Lệ Nghiêu không nói gì, nhưng quen biết lâu như vậy, cùng nhau tập luyện cùng nhau thi đua, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng Thẩm Lệ Nghiêu đã rơi vào trạng thái mờ mịt và khó chịu.
Dưới mí mắt cậu ta phủ bóng đen, không bình tĩnh một chút nào.
Như này rất không giống cậu ta.
Thấy cậu ta như vậy, mấy người cũng không tiện nhiều chuyện. Diệp Bách đi đầu an ủi: “Có lúc con gái nói không thích, nhưng chưa chắc đã không thích. Nghiêu thần, tớ cá rằng Triệu Minh Khê tuyệt đối còn thích cậu! Có lẽ giờ phần yêu thích này không còn mãnh liệt như vậy, nhưng tình cảm của một người giống như kéo tơ, không thể nào lập tức rút lại được! Cậu có biết cái này trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình và phim ảnh tình cảm gọi là gì không?”
Thẩm Lệ Nghiêu chưa bao giờ xem mấy thứ nhàm chán này.
Nếu đặt vào trước kia, cậu ta sẽ lạnh lùng trả lại Diệp Bách một câu “Nhàm chán”.
Nhưng mà giờ phút này, cậu ta lại không tự chủ được ngẩng đầu lên: “Gọi là gì?”
“Gọi là con đường theo đuổi vợ đầy gian khổ!” Diệp Bách phổ cập kiến thức cho một đám con trai: “Ý nói là trước đây cô ấy theo đuổi cậu, giờ đổi thành cậu theo đuổi cô ấy, đây là một thử thách với cậu đấy Nghiêu thần. Hơn nữa trong mấy phim kiểu này, 100% là theo đuổi được, nhưng phải tốn chút sức lực và bản lĩnh, cậu cứ yên tâm đi!”
Việt Đằng và hai cậu bạn khác: “…… Thật hay giả vậy? Diệp Bách, cậu đã yêu quái đầu mà nói như đúng rồi thế.”
Diệp Bách: “Tớ cam đoan mà!”
“……”
Tâm tư Thẩm Lệ Nghiêu cứ vậy mà kiên định. Cậu ta cũng không tin Triệu Minh Khê thật sự không thích mình một chút nào.
Trước kia Triệu Minh Khê theo đuổi mình hai năm, quãng thời gian hai năm không dễ dàng bị xóa bỏ trong một sớm một chiều.
Cho nên, sau khi suy diễn một phen, giờ rút ra kết luận rất đơn giản.
Cậu ta không nên lùi bước.
Nếu cậu ta lùi bước, Triệu Minh Khê có lẽ sẽ thật sự thích Phó Dương Hi.
Trong khi Thẩm Lệ Nghiêu nặng nề suy nghĩ đối sách, Việt Đằng cũng gọi điện thoại cho chị gái, mấy người thi nhau kể lại tình cảnh khó khăn mà giờ Thẩm Lệ Nghiêu đang phải đối mặt.
Thẩm Lệ Nghiêu là người kiêu ngạo, rất khó để mở miệng nói một chuyện như vậy. Nhưng nếu mấy người trong đội tuyển đã biết Triệu Minh Khê nói “không hề thích cậu”, vậy không thể nào vờ như không biết, trái lại còn không bằng thoải mái giúp cậu ta thảo luận một phen.
Tâm lý của mấy người trong đội tuyển còn có một tầng khác, chính là —— mẹ ơi, đây là Nghiêu thần đó, vậy mà cũng vấp ngã ê chề!
Chị gái đang học đại học của Việt Đằng đã nhanh chóng trả lời bọn họ: “Bây giờ bạn em khó ở chỗ, bên cạnh cô bé ấy đã có chàng trai rất xuất sắc, có phải là người ta nhiều tiền hơn bạn em, cao hơn bạn em, còn đẹp trai hơn bạn em không?”
“Không không không!” Việt Đằng vội vàng nói: “Nhưng mức độ nhận thư tình vẫn là bạn em nhiều hơn, tính tình vị Thái Tử gia kia rất kém, hơn nữa còn đi học theo kiểu đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, gần như không có ai gửi thư tình cho cậu ta.”
“Vậy cũng không có nghĩa là bạn em đẹp trai hơn. Cậu ấy ít thư tình hơn chỉ vì vấn đề về tính cách thôi.” Chị gái nói: “Chị nhìn ảnh em gửi thấy nhóc đó đẹp trai hơn bạn em, nếu con gái thích diện mạo thì thay lòng đổi dạ cũng rất bình thường mà.”
“……”
Trong phòng khách sạn đột nhiên im lặng.
Thẩm Lệ Nghiêu xanh mặt.
Việt Đằng xấu hổ muốn chết, vội vàng che điện thoại, nói nhỏ: “Chị ơi, chị có thể bày cách nhanh một tí không? Các bạn của em đều ở bên cạnh nghe đấy.”
“Ok, đây chẳng qua là gu thẩm mỹ của chị thôi.” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng của chị gái Việt Đằng: “Kế sách hiện giờ là tận dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu của mình, đừng so sánh tiền bạc và diện mạo với đối phương, mà cứ so sánh trên phương diện học tập, tính cách và sự tinh tế. Phải để bạn em so sánh tất cả những mặt mà cậu ấy giỏi hơn.”
Sau khi cúp điện thoại.
Diệp Bách hiểu ra: “Hay là so thi đấu cải tạo người máy với Thái Tử gia họ Phó?”
……
Bất kể như thế nào, sau khi đã có được một số phương pháp và manh mối, sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu không còn lạnh lùng như trước nữa.
Cậu ta thở dài, tự nói với mình phải nhẫn nại, sau đó vẫn đặt bánh sinh nhật ở trước cửa phòng Triệu Minh Khê, cũng để lại một tờ giấy. Lúc cô trở về chắc có thể nhìn thấy.
*
Mà bên này, Triệu Minh Khê ăn sinh nhật trong bầu không khí vui vẻ tưng bừng.
Trong phòng khách sạn có ánh đèn vàng ấm áp, sô pha màu trắng gạo mềm mại, trên bàn dài bày đầy những đồ ăn vặt và thức ăn, ở giữa là một chiếc bánh kem 3 tầng, bên trên dùng quả cherry ghép thành dòng chữ “Triệu Minh Khê sinh nhật 18 tuổi vui vẻ”.
Tất cả mọi người quây quần bên nhau, trong xa hoa lại lộ ra ấm áp.
Mọi người đều tặng quà, trong đó hộp quà của Phó Dương Hi là lớn nhất, có thể nhét vừa cả cái bàn.
Minh Khê vừa thấy đã tò mò, muốn mở ra ngay lập tức, nhưng Phó Dương Hi ấn tay lên hộp: “Để về rồi mở.”
Minh Khê không nhịn được hỏi: “Bên trong đựng cái gì mà to thế?”
“Mấy món đồ chơi linh tinh thôi, yên tâm đi, không đắt đâu. Chẳng lẽ tôi còn lượn lờ hết hết phố lớn ngõ nhỏ để chuẩn bị kỹ càng cái gì sao?” Phó Dương Hi đứng một bên, hai tay đút túi quần, cố hết sức duy trì vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo trên mặt, nhưng hai tai cậu đã đỏ bừng.
Trong lòng Minh Khê không ngừng nhảy bùm bùm, không kìm được vui vẻ, cúi đầu liếʍ nước ngọt còn dính trên môi: “Vậy tôi mang về xem sau.”
Đổng Thâm nhìn Triệu Minh Khê, lại nhìn Phó Dương Hi, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cậu ấy mạnh mẽ chen vào, đặt mông ngồi giữa hai người, hưng phấn nắm cánh tay Triệu Minh Khê: “Chị Minh Khê, xem của em xem của em đi! Của em không có nhiều quy tắc như vậy đâu, chị có thể mở luôn và ngay!”
Một người sống sờ sờ, còn cao to đột nhiên chen vào giữa, Minh Khê đành phải dịch sang bên trái.
Mặt Phó Dương Hi lập tức đen sì, trợn mắt lườm Đổng Thâm.
Nhưng Đổng Thâm không hề phát hiện, mông hết dịch sang bên trái rồi lại sang phải, cố gắng muốn đẩy Phó Dương Hi ra khỏi sô pha.
Phó Dương Hi muốn chửi nhưng lại cố nén, xét thấy đây là bạn Minh Khê, cậu cực kỳ nể mặt mà nhịn ba giây, nhưng sau khi nhìn chằm chằm Đổng Thâm ôm lấy cánh tay Minh Khê, cậu vẫn bùng nổ trong tích tắc: “Bạn trẻ à, mông cậu có phải to quá rồi không?”
Khi Đổng Thâm được Khương Tu Thu và Kha Thành Văn đón tới, Phó Dương Hi lập tức đen mặt và đặt ra cho cậu 3 quy tắc.
Một, không được phép tiếp xúc thân thể với Triệu Minh Khê.
Hai, vẫn là không được phép tiếp xúc thân thể với Triệu Minh Khê.
Ba là, nếu dám liều lĩnh tiếp xúc thân thể với Triệu Minh Khê thì cứ xác định ăn đòn đi.
Ối giời ơi, còn uy hϊếp cậu ấy cơ đấy.
Ai sợ ai chứ.
Đổng Thâm là điển hình của nghé con mới sinh không sợ cọp.
Đổng Thâm ngoảnh đầu nhìn Phó Dương Hi: “Đại ca à, anh chê sô pha nhỏ thì anh sang bên kia mà ngồi. Ghê sô pha đối diện nhiều chỗ trống như vậy, chỉ cách vài bước thôi, anh không phải là già rồi không nhấc nổi chân chứ.”
???
Phó Dương Hi không thể tượng tượng nổi mà dựng thẳng chân mày, trước nay chỉ có cậu dám khıêυ khí©h người khác, còn không có ai dám công khai khıêυ khí©h cậu như vậy đâu! Thằng nhóc này không phải chán sống rồi chứ? Nhất định phải đi tìm đường chết đúng không?! Phó Dương Hi bùng nổ trong nháy mắt, lập tức đứng dậy, dùng một tay xách cổ áo Đổng Thâm lên.
Kha Thành Văn giang tay ngăn cậu lại, khuyên nhủ: “Thôi thôi anh Hi, nể tình cậu ta cũng coi như một nửa họ hàng của Bé Khẩu Trang, biết đâu sau này còn là em vợ anh đấy……”
Phó Dương Hi hung hăng lườm anh chàng một cái.
Kha Thành Văn vội vàng sửa lời: “Là Triệu Minh Khê ạ.”
Dù như vậy, trong phòng vẫn rộn rã vui cười.
Khương Tu Thu với cặp mắt đào hoa đang cầm mic hát, tiện thể quăng một ánh mắt biết cười cho người phục vụ vừa mang bữa tối và trái cây vào. Chị gái phục vụ đỏ mặt, không nhịn được nhìn cậu ta thêm vài lần. Ở một góc xa xa, Hạ Dạng đang gặm dưa hấu thấy một màn này, trong lòng có chút hụt hẫng.
Trái cây được mang vào chủ yếu là loại Triệu Minh Khê thích, từ dứa cho đến xoài, cô ấy ăn no căng bụng luôn.
Đến bài hát **, Minh Khê đi tới kéo Hạ Dạng, hai người song ca bài này.
Phó Dương Hi lặng lẽ hít sâu một hơi, giả vờ như chỉ thưởng thức bài hát của các cô, cố gắng ra vẻ thản nhiên và thờ ơ đi tới sau lưng cô.
Khoảng cách bỗng trở nên thật gần.
Ánh sáng xoay chuyển, Phó Dương Hi hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm vành tai và gò má Triệu Minh Khê, ánh đèn ngũ sắc chiếu lên đó, trơn trượt, len lỏi, giống như tâm trạng Phó Dương Hi. Những bông pháo hoa nhỏ trong lòng cậu như nổ tung hết đợt này đến đợt khác, khi nhìn thấy cô, chúng lại chẳng thể ngừng.
Phó Dương Hi lại không nhịn được nghĩ đến câu nói “không thích” đầy khí phách mà cô nói với Thẩm Lệ Nghiêu, may mà, may mà cô không thích người khác. Cậu xoa mặt, cố hết sức để khóe miệng mình không nhếch lên một cách càn rỡ như vậy.
Có thể là Minh Khê, Hạ Dạng và Khương Tu Thu cùng hòa âm với nhau, âm thanh quá có sức xuyên thấu khiến bóng bay trên trần nhà thi nhau rơi xuống.
Cùng với với tiếng hát trên màn hình lớn.
Những quả bóng đủ màu xanh đỏ tím vàng đồng loạt bay bổng nhẹ nhàng, tất cả mọi người không nhịn được ngẩng đầu lên xem, đồng thời lộ ra nụ cười vui vẻ.
Khi ngẩng đầu, Minh Khê không kìm lòng nổi mà nhìn sang Phó Dương Hi ở bên cạnh.
Khóe miệng cậu cũng mang ý cười. Tóc ngắn đen nhánh tôn lên làn da trắng nõn, mặt mày tuấn tú bớt đi vài phần cáu kỉnh, lại lộ ra mấy phần hờn giận trẻ con.
Trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn khó ở, Minh Khê còn chưa từng thấy cậu vui vẻ như vậy bao giờ. Chẳng lẽ là chuyện trong nhà giải quyết xong rồi?
Bởi vì cậu vui vẻ, tâm trạng Minh Khê cũng hào hứng lên.
Minh Khê quay đầu lại tiếp tục nhìn những quả bóng bay đang rơi xuống, đưa tay tóm lấy một quả trong số đó một cách đầy hứng thú.
Lúc này Phó Dương Hi cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Chỉ thấy đôi mắt cô cong cong. Bên tai vương mấy sợi tóc.
Yết hầu Phó Dương Hi lên xuống, ánh mắt tối đen, theo bản năng muốn giơ tay vén tóc ra sau tai giúp cô, nhưng ngay sau đó ý thức được ngón tay mình đã vô thức nâng lên, cậu lại lập tức rụt tay về.
Lỗ tai cậu hồng hồng, vô cùng chột dạ, vội vàng nắm lấy bàn tay phải không nghe lời, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý tới mình mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bóng bay rơi xuống hết thì làm thế nào?” Kha Thành Văn hỏi: “Đến khi giẫm phải rồi nổ bùm bùm, tầng dưới lại nói chúng ta làm phiền người ta đấy.”
“Vậy thì làm phiền thôi.” Phó Dương Hi mang vẻ mặt “ông có tiền” đầy kiêu ngạo và lạnh lùng: “Hiếm có dịp Bé Khẩu Trang mừng sinh nhật, xấu xa một lần thì có sao, nếu thật sự không được thì bù thêm ít tiền là ổn.”
Kha Thành Văn: Cậu mà là xấu xa một lần hả, cậu là tìm kế sinh nhai giữa khe hở của “xấu xa” và “không xấu xa” đó.
“Tớ có cách.” Minh Khê nói: “Cọ bóng bay lên tóc một lát là nó có thể bay lên rồi.”
Vừa nói cô vừa nhặt một quả bóng bay.
Kha Thành Văn bừng tỉnh nhìn cô: “Còn có thể như vậy hả?” Theo bản năng cúi xuống cùng lúc với Phó Dương Hi, đưa đầu qua. Đổng Thâm thấy thế, cũng vội vàng thò đầu tới.
Minh Khê không chút suy nghĩ lựa chọn đầu Phó Dương Hi.
Kha Thành Văn:……
Đổng Thâm:……
Sao lại thế này?
Tình huống gì vậy?
Vì sao bọn họ đột nhiên cảm thấy cả người mình thoang thoảng hương vị cẩu độc thân??? Là ảo giác của mình sao? Rõ ràng hai ngày trước hai người này còn chiến tranh lạnh mà!
Minh Khê xoa bóng bay loạn xạ trên đầu Phó Dương Hi, sau đó ném bóng bay lên trần nhà. Bóng bay nhanh chóng bay lên trần nhà một lần nữa.
Tóc đen trên đầu Phó Dương Hi vừa dựng ngược vừa rối bời, hai tay cậu đút túi quần, dương dương đắc ý nhìn Kha Thành Văn. Lại cố ý xoay đầu liếc mắt nhìn Đổng Thâm.
Kha Thành Văn:……
Không hề hâm mộ, cảm ơn.
Đổng Thâm:……
Mẹ nó, tức giận.
Những người khác cũng rối rít nhặt bóng bay lên, làm theo, càng chơi càng vui, bầu không khí càng tưng bừng náo nhiệt. Bóng bay rơi đầy đất nhanh chóng được 6 người ném lên trần nhà. Mãi đến gần 12 giờ mới bắt đầu châm nến, tắt đèn đi, chỉ còn lại tiếng nhạc lãng mạn chậm rãi du dương.
Đúng 12 giờ. Minh Khê bị vây ở giữa.
Mấy người Phó Dương Hi bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh.
Hai tay Minh Khê chụm lại để dưới cằm, hơi cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, mỉm cười cầu nguyện.
—— Năm nay là sinh nhật hạnh phúc nhất từ khi cô chào đời đến nay.
Mong ước của cô là, số phận của nữ phụ và căn bệnh nan y mau chóng biến mất, mọi người trong nhà họ Đổng vui vẻ khỏe mạnh, hằng năm sẽ đều có người tên “Phó Dương Hi” đón sinh nhật cùng mình.
Minh Khê bỗng nhiên nghĩ đến mình đã ước 3 điều cùng một lúc, có phải quá tham lam không?
Nếu chỉ có thể giữ lại một điều.
Vậy thì.
Ông trời ơi, xin hãy thực hiện điều ước cuối cùng cho con.
Những thứ khác thì sang năm lại ước tiếp.
Phó Dương Hi không biết rằng, thật ra từ rất lâu, vào chính ngày này năm này, Minh Khê đã bằng lòng có một điều ước liên quan đến cậu.
……
Đã qua 12 giờ, ánh trăng bên ngoài vẫn vậy, ở trong bầu không khí ngập tràn vui vẻ, Minh Khê thổi tắt nến.
Chơi đến giờ này, cánh con trai đều không buồn ngủ, nhưng hai cô gái và Khương Tu Thu đều buồn ngủ rồi.
“Ăn khuya xong rồi đưa cậu về.” Phó Dương Hi nói với Minh Khê.
Cậu ra cửa nhận bữa ăn khuya được người phục vụ mang tới, dùng chân đóng cửa lại, đặt món ăn lên bàn.
Nhân lúc mọi người đang ăn, Phó Dương Hi tranh thủ đi thanh toán, Minh Khê thấy Khương Tu Thu rúc trong góc ngủ gà ngủ gật, không nhịn được đi qua, đẩy đẩy cậu: “Khương Tu Thu, có thể hỏi cậu mấy câu không?”
Khương Tu Thu giương mắt nhìn cô: “Câu gì?”
Khương Tu Thu không biết làm sao mà bừng tỉnh: “Về Phó Dương Hi à?”
Minh Khê không biết nhiều về Phó Dương Hi như Phó Dương Hi biết về cô.
Ban đầu chỉ coi cậu là cục wifi, cũng không quá để ý chuyện của cậu, rồi sau đó coi cậu là đại ca, cũng không sinh ra bất kỳ ý nghĩ không an phận nào, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện nghe ngóng hỏi thăm.
Nhưng hiện giờ, sau khi Minh Khê xác định cậu là người mình thích thì lập tức không nhịn được muốn hiểu rõ hơn một chút. Đặc biệt là, bình thường cậu uống thuốc gì, cậu ngoài sợ chó ra thì còn có cái gì không thể ăn và kiêng kỵ không.
Minh Khê cảm giác tâm tư thiếu nữ cửa mình cũng sắp mất tự nhiên đến mức nổ mạnh, cô mặt đỏ tai hồng, có chút ngại ngùng xấu hổ, quay đầu lại nhìn về phía cửa, thấy Phó Dương Hi vẫn chưa về, cô vội vàng tranh thủ thời gian: “Đúng vậy.”
Khương Tu Thu không nhịn được cười: “Có một số việc, cậu nên biết thông qua nó thì tốt hơn, nhưng thật ra tôi có thể nói cho cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?” Minh Khê ngồi ở một bên, tò mò hỏi.
Phó Dương Hi lớn như vậy, đừng nói từng thích cô gái nào, ngay cả nói chuyện quá mười câu cũng không có, chỉ cần người khác phái tới bắt chuyện là cậu lập tức bày ra mặt ác ôn “muốn đánh nhau” không, mối duyên với con gái có thể nói là cực kỳ kém.
Nhưng Khương Tu Thu cong mắt đào hoa, ý nghĩ xấu xa đầy bụng.
Cậu thoáng thấy bàn cờ cá ngựa trên bàn, bắt đầu bịa đặt lung tung: “Phó Dương Hi ấy à, trước kia từng có một thanh mai, cậu ấy rất xinh đẹp, so với cậu thì đúng là không phân cao thấp.”
Trong lòng Minh Khê lộp bộp.
Khương Tu Thu cũng không dám chế quá mức: “Thật ra nó cũng không thích cô gái đó, nhưng mấy đứa bọn tôi đều rất thân quen, khi còn nhỏ đã đi học ở nước ngoài cùng nhau, Phó Dương Hi thường xuyên dẫn cậu ấy về nhà chơi, còn thân thiết gọi cậu ấy là Cờ Cá Ngựa Nhỏ, bởi vì cậu ấy thường chơi cờ cá ngựa với Phó Dương Hi —— Bé Khẩu Trang à, cậu còn chưa chơi cờ cá ngựa với Phó Dương Hi nhỉ?”
Trong nháy mắt, trong lòng Minh Khê dâng đầy lửa giận.
Cái quỷ gì đấy?
Hoá ra đặt nickname cho cô là bắt chước kiểu đặt cho người khác.
Minh Khê sắp tức chết rồi: “Ra vậy.”
Phó Dương Hi thanh toán xong, vui vui vẻ vẻ cong miệng cong mày quay lại, chuẩn bị đưa Triệu Minh Khê về. Kết quả vừa đẩy cửa vào, lập tức thấy Triệu Minh Khê trừng mắt lườm mình.
Cậu đi tới, Triệu Minh Khê không nói năng gì đi ăn bữa khuya.
Chuyện gì vậy?
Nụ cười trên mặt Phó Dương Hi cứng ngắc. Khương Tu Thu cầm chén rượu đi tới, vỗ bả vai cậu: “Mày còn nhớ chuyện hồi nhỏ bọn mình cùng leo cây, kết quả mày không giữ chặt tao, hại tao ngã gãy chân phải nằm viện 3 tháng không?”
“Làm sao, tự nhiên nhắc tới cái đó, muốn đánh nhau hả?” Phó Dương Hi lạnh lùng nhướn mày.
Khương Tu Thu cười nhún vai: “Không đánh, đánh không lại mày.”
……
Lực chú ý của Phó Dương Hi vẫn đặt trên người Triệu Minh Khê. Mấy người duỗi eo, thu dọn đồ đạc định đi, Phó Dương Hi cầm áo khoác, xách hộp quà và đưa Triệu Minh Khê về.
Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ, những người khác đi gọi xe, hai người cùng trở về khách sạn.
Không biết vì sao, Phó Dương Hi cảm thấy tâm trạng Bé Khẩu Trang lập tức thấp xuống.
Cậu nhíu mày, đang suy nghĩ nên mở miệng hỏi như thế nào thì hai người đã bất giác về tới khách sạn.
Vừa tới cửa phòng, lập tức nhìn thấy bánh kem Thẩm Lệ Nghiêu đặt ở cửa.
“……”
Phó Dương Hi cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức đen sì, sao thằng nhãi này còn lì lợm la liếʍ thế? Bé Khẩu Trang đã nói không thích cậu ta rồi. Có hiểu không thích là gì không hả? Không thích nghĩa là ghét đấy! Có chút tự mình biết mình không vậy!
Tuy Bé Khẩu Trang cũng không thích mình, nhưng đối với mình, không thích có nghĩa là có không gian vô cùng vô tận.
Phó Dương Hi lập tức vờ như không có việc gì mà lấy chân đá hộp bánh kem sang một bên, vẫn chưa hết giận, cậu lại xách lên, nói với Minh Khê: “Tôi cầm đi vứt nhá.”
Minh Khê lại không mấy quan tâm, gật đầu một cái: “Phiền phức.”
Phó Dương Hi thấy ánh mắt cô vẫn dừng trên hộp bánh kem một chút, trong lòng lại bắt đầu chua lè: “Bít tết ở nhà hàng tây hôm đó có ngon không?”
Kết quả Triệu Minh Khê ngẩng đầu như thể đang ghen tuông, cả người tản ra mùi giấm, “Ha ha” một tiếng, nhìn chằm chằm cậu: “Thế chơi cờ cá ngựa có vui không?”
Phó Dương Hi: ???
Cờ cá ngựa gì chứ?