Nếu anh không về, vậy thì mẹ anh sẽ trở thành người tứ cố vô thân ở nhà họ Hứa.
“Trước giờ em đã từng nói như thế bao giờ đâu.”
Chu Tuế Tuế tránh tay anh ra, cầm lấy quần áo đặt trên giường, đưa cho anh: “Dù sao thì anh cũng học ở cái lớp dưới lầu lớp em đó thôi, có chạy đi đâu được chứ, không phải à?”
Tuy là có lẽ cô sẽ hơi tiếc nuối một chút, vốn nghĩ ít nhất đêm nay anh sẽ ở lại đây cùng cô. Nhưng biết làm sao bây giờ, ai bảo bọn họ ai cũng có việc hết chứ.
Hứa Cận vẫn luyến tiếc lắm.
Lúc anh mặc quần áo cứ nhìn chằm chằm cô, nhìn nhìn một hồi lại cúi đầu hôn xuống, từng cái từng cái, khi nhẹ khi nặng, phong cách thật lạ lùng.
Người khác đều là lúc cởϊ qυầи áo nhịn không được mới đi hôn, bọn họ thì ngược lại, mặc quần áo vào rồi mới hôn sâu. Cuối cùng, hai người ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài. Hứa Cận dây dưa trên lầu làm trễ nải thời gian, lúc xuống lầu thì chạy như điên, nhanh nhanh chóng chóng về nhà.
Đêm nay.
Chu Tuế Tuế trằn trọc khó ngủ, bị Hứa Cận lăn lộn hai lần như thế, cả người cô rã rời, giống như tan ra thành từng mảnh. Hai chân tê nhức khó chịu. Xem ra sau này cô còn cần phải rèn luyện thêm nhiều hơn mới được.
Đêm nay Hứa Cận cũng ngủ không ngon giấc, giấc ngủ chỉ có thể duy trì trên xe. Anh cần phải bảo tồn thể lực, quay về đối mặt với đại gia đình nhà họ Hứa kia.
Bầu không khí những ngày lễ quốc khánh đã có từ hơn nửa tháng trước. Chu Tuế Tuế mua vé từ lâu rồi. Ngày quốc khánh hôm nay, cô lên đường về quê của bố cô- Bắc Tân Hương!
Bắc Tân Hương là một trấn nhỏ, là một thị trấn vô cùng thưa thớt người ở.
Chu Tuế Tuế phải đổi vài chuyến xe mới về tới Bắc Tân Hương, lại đi bộ thêm nửa tiếng nữa mới tới được nhà ông nội.
Cánh cửa sắt màu xám của nhà ông nội đã mở rộng từ lâu, từ trước ngõ nhà có thể nhìn thấy khói bếp đang bay lên.
“Ông nội ơi.”
Cô hô lên một tiếng, một ông cụ khoảng chừng 70 tuổi đi từ phòng bếp ra, là một ông cụ mộc mạc giản dị.
Chu Hữu Phúc nhìn thấy Chu Tuế Tuế, nụ cười trên mặt cứ như hoa nở, nếp nhăn gom lại một đoàn.
Có điều nhìn thấy có một mình cô, trong mắt ông cụ khó nén khỏi có chút mất mát: “Tuế Tuế về rồi đấy à, mẹ con lại không về cùng con sao?”
“Mẹ con vẫn còn ở nước ngoài, công việc quá bận rộn, không về được ạ.”
Chu Tuế Tuế buông đồ trong tay ra, đi rửa mặt xua tan mệt mỏi suốt chặng đường, sau đó dùng trạng thái tốt nhất vui vẻ hưởng thụ kỳ nghỉ lễ với ông nội.
Thật ra, kể từ khi bố cô đi rồi, mẹ cô chưa từng về lại nơi này một lần nào cả.
Sở dĩ mới rồi Chu Hữu Phúc hỏi như vậy là bởi vì mấy năm nay Chu Tuế Tuế đều dùng danh nghĩa mẹ mình gửi tiền về cho Chu Hữu Phúc, mỗi lần đều tới vài chục nghìn tệ.
Nhiều tiền như vậy, nếu nói là cô gửi, chắc chắn Chu Hữu Phúc sẽ hỏi cô tiền từ đâu mà có.
Cho nên cô chỉ có thể nói với ông cụ, tiền là mẹ cô đưa.