“Tuế Tuế, thật ra người trong video không phải là cậu đâu, cậu đừng nóng giận, chẳng qua chỉ là hoạt hình động mà thôi….”
Từ Vi vừa an ủi Chu Tuế Tuế vừa móc di động ra, mở nhóm ký túc xá của bọn cô ra, tìm mấy cái hình động kia đưa cho Chu Tuế Tuế xem. Hoạt hình động kia chính là một đoạn shortcut trong video Chu Tuế Tuế làm ra. Có điều các cô ấy cắt không phải là khúc có h. “Đây là video gì vậy chứ, cô gái trong video này sao lại có vẻ giống tớ thế nhỉ. Là có ai nhàm chán làm ra đăng lên Tieba trường đấy à?” Chu Tuế Tuế giả vờ trấn định, thử hỏi xem các cô ấy lấy được hình động từ đâu tới.
Trên diễn đàn tieba của trường học thường xuyên có người sử dụng hình ảnh của giáo viên hoặc học sinh chế thành meme, cô hỏi như thế Từ Vi cũng không có nghi ngờ gì.
“Cái này truyền tới từ nhóm học sinh nam của lớp chúng ta, nhưng lại không biết là ai làm.”
Từ Vi cẩn thận quan sát phản ứng của Chu Tuế Tuế, cô ấy còn giấu khúc sau của video này nữa.
“Ồ.” Chu Tuế Tuế không tiếp tục truy hỏi nữa, suy nghĩ của cô đã bay xa tới tận nơi nào rồi.
Hoạt hình động là truyền tới từ nhóm học sinh nam, chứng minh trong trường học của bọn họ đã có người xem những video đó.
Nam sinh khác xem thì cũng thôi đi, Chu Tuế Tuế cũng không lo lắng gì. Chỉ cần bọn họ không biết những video này do ai làm ra, account của cô sẽ không bị lộ được.
Ngoại trừ Hứa Cận!
Không chỉ có account, còn cả chuyện cô yêu thầm anh nữa!
Những video của mấy kỳ sau, những chi tiết trong cốt truyện quá mức rõ ràng. Mượn tiền, khách sạn, quầy bán đồ ăn vặt… Tất cả đều là những chuyện cô với anh đơn độc trải qua.
Không được, cô phải nghĩ cách hỏi một chút mới được!
Đúng lúc ngày mai được nghỉ lễ quốc khánh. Tối nay không cần phải học tiết tự học buổi tối. Toàn trường học xong tiết buổi chiều là được nghỉ, Chu Tuế Tuế hẹn Hứa Cận.
Bị Chu Tuế Tuế vẳng vẻ vài ngày, mỗi ngày trong trường học, Chu Tuế Tuế đều tỏ vẻ không quen biết anh, ít nhiều gì Hứa Cận cũng có hơi tức giận.
Nhất là khó khăn lắm cô mới hẹn anh ra, còn hẹn ở hiệu sách, anh càng tức giận hơn!
Hứa Cận tới hiệu sách rồi, anh tìm được Chu Tuế Tuế ở trong khu sách tham khảo: “Học sinh ngoan đúng là không giống người thường mà, được cử đi học rồi mà còn mua sách tham khảo.”
Anh vươn tay cướp sách trong tay cô ném lên kệ, sau đó kéo cô tới trước mặt mình, không cho cô đọc sách, chỉ được phép nhìn anh! Hai người dựa vào nhau rất gần, Chu Tuế Tuế lùi về sau một bước, cười với anh có chút gượng ép.
“Em làm sao thế?” Nhìn qua có vẻ như cô có tâm sự.
Đúng thực là Chu Tuế Tuế có tâm sự.