Từ ngoài sân bóng chạy vào tiểu khu này, mãi cho tới chỗ này cô mới dừng lại một chút. Cho nên lúc này cô đã mệt tới thở hồng hộc, căn bản là không còn hơi sức đâu mà nói lên lời nữa rồi.
Có lẽ bởi vì chỗ này quá nhỏ, đêm lại khuya rồi, chung quanh im ắng, toàn bộ không gian nhỏ hẹp đều là tiếng thở dốc của cô nên nó được phóng đại vô hạn, chui vào lỗ tai Hứa Cận.
Tiếng động này, khiến anh không tự chủ được nghĩ tới tiếng thở dốc của cô trong video.
Hơn nữa khoảng cách giữa hai người không tới một nắm tay, hơi thở cô thở ra phả lên l*иg ngực anh, chậm rãi bò lên mặt anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngứa.
Cơ thể Hứa Cận càng thêm căng chặt, đôi tay trộm nắm chặt tấm ván gỗ trên kệ hàng phía sau, dường như đang kiềm chế cái gì đó. Nhưng hiệu quả có vẻ không được tốt cho lắm.
“Cậu có thể đừng thở gấp nữa được không!” Đột nhiên anh khẽ quát một tiếng.
Chu Tuế Tuế sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Hứa Cận, theo bản năng cô ngừng thở.
Chỉ thấy anh đứng đó, gương mặt khó chịu nhìn chằm chằm vào cô, cơ bắp trên gương mặt dường như do tức giận mà giật giật.
Dường như Chu Tuế Tuế ý thức được điều gì, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô vươn tay bịt kín miệng lại.
Một lát sau, có vẻ cô cảm thấy còn chưa đủ, một cái tay khác cũng nâng lên, che hết mũi miệng lại toàn bộ, sau đó mở to đôi mắt vô tội hỏi anh: “Như thế này đã được chưa?”
Như thế này hẳn là sẽ không bị người bên ngoài nghe được đâu nhỉ?
Tâm trạng đang căng chặt của Hứa Cận chỉ vì động tác này của cô mà tan rã trong nháy mắt.
Nhìn cô nhịn tới đỏ bừng cả mặt, anh nhịn không được cười: “Thở đi chứ.”
Hửm?
Chu Tuế Tuế nghiêng đầu, thả lỏng một bàn tay, chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo bên ngoài vẫn còn người đang đứng.
Hứa Cận cũng chẳng thèm quan tâm xem bên ngoài có còn người nào hay không, duỗi tay kéo tay còn lại của cô xuống để cô có thể thoải mái hít thở.
Hai người thả lỏng không được bao lâu, một trận tiếng mắng chửi thô tục từ xa vọng tới, theo đó là tiếng bước chân càng ngày càng gần: “Tìm thêm nữa xem, nếu vẫn tìm không thấy thì đi tới dưới lầu nhà nó phục kích.”
Hứa Cận nghe được động tĩnh, tay mắt lanh lẹ tắt đèn đi, không để cho một tia sáng nào lọt ra ngoài.
Xung quanh lại chìm vào bóng tối một lần nữa.
“Sao cậu lại chạy tới đây?”
Tiếng bước chân bên ngoài vừa mới rời đi, Hứa Cận đã nhỏ giọng hỏi cô.
“Tớ tới nhặt cậu đó.”
Ỷ vào việc anh không nhìn thấy, Chu Tuế Tuế nói chuyện cũng càn rỡ hơn chút.
“Hửm?”
“Có một mình cậu, bọn họ có tới tận mấy người, chẳng may cậu bị đánh cho không dậy nổi thì chẳng có ai đưa cậu tới bệnh viện cả, cho nên tớ tới nhặt cậu đó.”
“Cậu coi thường tôi?”
“Ưm…” Chu Tuế Tuế cố ý kéo dài giọng nói, nửa đùa nửa thật: “Cậu lợi hại lắm.”