Chương 7: Mỗi ngày một cái ôm ba phút

Ôm một chút.

Chỉ một chút thôi.

Bạch Thần vẫn duy trì dáng vẻ đó, ánh mắt long lanh nhìn qua, tròng mắt đen tràn đầy sự mong đợi xác nhận không có nhầm lẫn. Omega nghiêng đầu, vài sợi tóc con rơi xuống, giống như một bàn chải nhỏ, quét vào lòng anh.

Alpha im lặng trong chốc lát, trầm tĩnh hỏi: ""Đây là bài kiểm tra sao?""

Bạch Thần bĩu môi: ""... Cứ xem là vậy đi.""

Tạ Ý Lẫm đứng lên.

Bạch Thần đứng phắt dậy, nhào tới, ôm chặt lấy anh.

... Đây là một cái ôm.

Trong nháy mắt Alpha bất động.

Anh bất động đứng yên tại chỗ, cả người như đông cứng, bởi vì chênh lệch chiều cao, đầu tóc xoăn của Omega dựa thẳng vào ngực anh, cách lớp quần áo, anh không cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, nhưng lại cảm nhận được, đối phương có vẻ rất thích thế này.

Bạch Thần quả thật rất thích ôm.

Chính xác mà nói, cậu mắc triệu chứng đói da.

Đó là một loại khiếm khuyết tâm lý từ nhỏ, khao khát được ôm. Không ảnh hướng đến cuộc sống, nhưng đã trở thành một thuật ngữ khoa học phổ biến.

Chứng bệnh này của cậu là trung cực đoan bên trái: rất khao khát được tiếp xúc da thịt, ôm hoặc kề sát, sẽ làm cậu cảm thấy dễ chịu, thỏa mái, và có cảm giác an toàn.

Tất nhiên, những kẻ cố tình lợi dụng và người đáng ghét sẽ không nằm trong số đó.

Cho nên khi đó, Khâu Bình Lộ cố ý tới gần cưỡng ép, kiến cậu bài xích, thậm chí còn đẩy mạnh ra.

Lợi dụng camera, máy ảnh, họ cho rằng cậu sẽ không dám phản kháng... thật bỉ ổi.

Bạch Thần đã từng nghiêm túc suy nghĩ, tương lai sau này mình có thể tìm được một Alpha nào không, sẽ tìm được loại Alpha nào, hay đơn giản là một beta, thậm chí là một Omega khác... Nhưng có một điều chắc chắn, đó chính là cái ôm của đối phương, nhất định phải khiến bản thân yêu thích, không kháng cự.

...Giống như hiện tại.

Mặc dù Alpha này trông có vẻ xa cách, nhưng Bạch Thần vẫn thỏa mái đưa ra yêu cầu của mình. Lý do cũng rất hợp lý, nếu như kết hôn là giả, hai người đều nhân vật của công chúng, tất nhiên sẽ có nhiều khoảnh khắc ngụy trang thân mật, nếu cái ôm này khiến mình chán ghét, thế thì không còn gì để bàn.

Tạ Ý Lẫm dù sao cũng là con người.

Cái ôm lúc mới đầu làm anh có chút lạnh lẽo, nhưng một lúc sau, có ấm áp đan xen, Apha cao lớn mạnh mẽ, ngực nở vững chắc, tựa như một bức tường của tòa lâu đài không bao giờ sụp đổ. Giống như anh vì chức vụ mới cho bản thân một khái niệm kiên định, anh dường như vì thế mà sinh ra, vì thế mà tồn tại tồn tại.

Bạch Thần đã từng nghe những tin đồn về anh, từng xem qua những bài báo đó, từng vội vã đọc qua những mẫu chuyện về anh trên chiến trường. Camera chất lượng tốt đã ghi lại khoảnh khắc ác liệt của anh, trời đất đầy máu, kì lạ nhất là, Bạch Thần không thấy như vậy là tàn nhẫn.

Không phải người lính đều như vậy sao? Cậu thầm nghĩ.

Chẳng qua Tạ Ý Lẫm quả thực... quá lạnh lùng.

Giống như Hoắc hương mang theo hơi đắng chậm rãi bao quanh, thơm nhẹ mùi nhựa, thân thảo mát lạnh, còn có mùi gỗ mát lạnh như bạc hà, các lớp trộn lẫn chồng lên nhau, vương vấn khắp người. Alpha đã được hạn chế pheromone đến mức thấp nhất có thể, nhưng khoảng cách của bọn họ quá gần, như có như không.

Bạch Thần kìm lòng không được, lại cọ cọ một lần nữa.

Đã lâu rồi chưa được ôm thỏa mái như vậy, quả nhiên chân thật vẫn là tốt nhất. Mặc dù những chiếc gối đời mới đó được cho là được mô phỏng giống 100%, nhiệt độ vừa phải, nhưng khi so với một người sống to lớn, thì vẫn còn thiếu một chút gì đó.

Loại cảm giác tuyệt vời này, khiến người ta không thể không say mê.

Đầu tóc uốn cong của Omega ấn mạnh vào ngực của Tạ Ý Lẫm, cuối cùng lưu luyến buông tay ra.

Khóe mắt và đuôi lông mày cậu tràn ngập mãn nguyện không nói nên lời, nụ cười ở khóe môi càng thêm sâu, có chút ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: ""Cảm ơn ngài, Điện hạ.""

""Hiện tại, tôi chỉ còn một vấn đề cuối cùng.""

Trong ngực Tạ Ý Lẫm trống rỗng, ngay sau đó, anh nghe thấy Bạch Thần cười khanh khách hỏi:" Có thể thêm một thỏa thuận nữa vào hợp đồng không.""

""... Thêm mỗi ngày một cái ôm ba phút, có được không?""