Cậu vỗ ngực, dự định đi lấy thêm khoai tây chiên, sau đó tiếp tục đọc những tin tức bát quái trên hot search. Nhưng vừa mới đứng dậy, điện thoại lại vang lên.
Bạch Thần:... Cậu sai rồi, lẽ ra hôm nay cậu nên tắt điện thoại đi.
Lần này, trên màn hình vẫn là dãy số lạ đó.
Bạch Thần định không nghe máy, nhưng đối phương vẫn không bỏ cuộc, còn kiên trì hơn cả Tống Lỗi, lúc cậu đi lấy khoai tây chiên trở về, điện thoại vẫn không ngừng reo.
Cho nên cậu đành phải cầm lên, nghe đối phương lặp lại: ""Bạch tiên sinh, chào ngài, chúng tôi là văn phòng của Hoàng gia...""
Bạch Thần mím môi, tự véo đùi mình một cái, hai mắt ngấn lệ rưng rưng noi: ""Cái đó, tôi không có tiền, không cần tốn sức gạt tôi!""
""Các người thấy người nổi tiếng có vẻ rất hào nhoáng, nhưng thực ra tuyến 18 như tôi, kiếm không được bao nhiêu tiền đâu!""
""Hơn nữa tối qua tôi lại bị toàn bộ dân cư dân mạng tấn công! Các người có biết khái niệm toàn bộ dân cư mạnh tấn công nghĩa là không?""
""Điều đó có nghĩa là, sau này tôi sẽ bị toàn bộ người dân của đất nước khinh bỉ! Tất cả mọi người sẽ tẩy chay tôi! Không ai xem tác phẩm của tôi nữa! Nhãn hàng cũng sẽ hủy hợp đồng, mà không có bất kì một thông cáo nào...""
Cậu nói sinh động như thật, nhanh chóng miêu tả về tương lai nghèo khổ của mình cho đối phương biết, cậu vận dụng kĩ năng diễn xuất của mình, giọng Omega nghẹn ngào, hết sức đáng thương: ""Thực sự, tôi nghĩ rằng tiến vào giới giải trí là sẽ kiếm được tiền, nhưng tôi không ngờ đã ba năm rồi, mà ngay cả căn biệt thự nhìn ra biển tôi cũng không thể mua nổi...""
Đúng, đó là căn biệt thự cao cấp ở hành tinh du lịch nổi tiếng Hải Cách Tư Tinh, có thể mua được hành tinh nhỏ, đừng hỏi tại sao cậu mãi không mua được, thực ra đến ảnh đế* cũng mua không nổi.
*Ảnh đế: Chỉ nam diễn viên có diễn xuất đỉnh cao.
""Hiện tại tôi vẫn còn ở kí túc xá một phòng do công ty cung cấp,thậm chí muốn ăn lẩu cũng không được!""
Đúng vậy, vì mỗi lần ăn lẩu một mình cậu có thể ăn tới 3kg thịt cừu, cho nên Tống Lỗi khiêm khắc yêu cầu cậu không được ăn uống quá đà như thế nữa.
“Tôi còn muốn mua những thức khác nữa, ôi ôi ôi, tôi cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể được, nhưng không, tôi vẫn rất nghèo...""
Đúng vậy, cậu muốn mua trang sức được đặt làm riêng từ một thương hiệu lâu đời, giá cao ngất trời, hơn nữa còn xếp hàng đợi tới mười lăm năm sau.
... Tóm lại, Bạch Thần chỉ có hai chữ: Không có tiền.
Đầu dây bên kia im lặng.
Bạch Thần nghĩ là đã thành công nên ngừng một lát, chỉ nghe tiếng sột soạt ở phía bên kia, giọng nói có phần nhỏ nhẹ hơn, có vẻ như đang xin chỉ thị của cấp trên, bầu không khí có phần nghiêm túc.
Trong lòng cậu đầy hiếu kì, nghe nói hiện tại các tập toàn lừa đảo đều mượn xác để ra thị trường, cũng không biết nhóm lừa đảo cậu gặp phải có quy mô như thế nào?
Nhưng mà, dám dùng đến danh nghĩa của Văn phòng Hoàng Gia để lừa tiền, thì quả thực lá gan rất lớn.
Đầu óc cậu rối bời, sau khi suy nghĩ một lát, đột nhiên liên lạc được khôi phục,một giọng nói trầm thấp, dễ nghe, giống như đang gảy đàn Cello, giọng nam trầm quanh quẩn ở bên tai cậu.
"Mở cửa."
Mở... Mở cửa?
Mở cửa nào? Cửa mở là sao?
Đầu óc Bạch Thần biến thành một mớ hỗn độn, sau một lúc lâu cũng không phản ứng được đây là chuyện gì. Đúng lúc đó, ngoài cửa ""ký túc xá công ty""" nơi cậu đang ở truyền đến tiếng đập cửa.
""Rầm rầm rầm!""
Rõ ràng, mạnh mẽ, người được gọi khó mà không chú ý tới.
Cậu kéo lê đôi dép, mờ mịt đi ra mở cửa, nhất thời ngây ngốc.
Giống như bị vấy máu, một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo chưa được thu lại.
Dường như trên chiến trường vẫn còn một chút khói thuốc súng chưa được làm sạch, khí thế mạnh mẻ vô song, chỉ có ở Alpha cao cấp, cao to, rắn rỏi, mặc quân phục màu đen thẳng thớm, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mái tóc rối bù của anh, liếc nhìn một vòng trong nhà.
Ba phòng ngủ một phòng khách, rộng rãi thoải mái, trang trí tinh tế, tuyệt đối không phải là ký túc xá thông thường.
Tiếp theo, anh dùng ngón tay dài đóng giao diện cuộc gọi, tầm mắt nhìn xuống dưới.
... Vẻ mặt thờ ơ, nhìn về phía Bạch Thần.