Omega lập tức ngoan ngoãn ngẩng cằm lên, để cho anh có thể dễ dàng thắt hơn. Ngón tay thon dài của người đàn ông linh hoạt chạm nhẹ vào yết hầu của cậu, điều này làm cho khoảng cách của bọn họ trở nên vô cùng gần, trong gang tấc, hơi thở hoắc hương nhàn nhạt tràn ngập quanh cậu, Bạch Thần có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt màu xám nhạt của đối phương, giống như một giấc mộng sẽ không tỉnh lại trong rừng rậm tuyết rơi.
Mà đứng ở góc độ của Alpha, ánh mắt anh rơi vào đôi môi hơi hồng hào, mỏng manh của Omega ngay trước mắt, giống như chỉ cần anh hơi cúi đầu, là có thể...
Tạ Ý Lẫm bỗng nhiên buông tay ra, giọng nói thản nhiên: “Yến hội sắp bắt đầu rồi.”
A, thật tốt quá!
Buổi trưa chỉ kịp nhét vài miếng đồ ăn vặt, Bạch Thần đã đói đến không chịu nổi. Cậu nhanh chóng cài xong cúc áo cuối cùng, lại nghĩ tới cái gì đó, nháy mắt mấy cái, cười với nữ quan trung niên: “Cảm ơn cô.”
Người sau ý vị thâm trường nhìn hai người bọn họ, khoát tay nói: “Mau đi đi.”
Bạch Thần đi nhanh hai bước, tiến vào hành lang. Nơi tầm mắt có thể chạm tới đã đèn đuốc sáng trưng. Bọn họ đi tới bên ngoài cung điện hoa lệ, dừng bước trước cánh cửa dày nặng hoa văn phức tạp.
Bồi bàn đứng hai bên cửa, bọn họ không nhận ra Tạ Ý Lẫm, chỉ chú ý tới tinh huy tướng hàm chói mắt trên vai anh, sau đó mới ánh mắt nhìn nhau, sau khi nhớ lại danh sách thì rùng mình một cái, yên lặng lui về phía sau một bước, chuẩn bị mở cửa. Lúc này Omega lại vừa đúng tiến lên một bước sóng vai, cùng Tạ Ý Lẫm.
“Điện hạ.”
Bạch Thần có một suy đoán hợp lý.
Vì vậy, cậu đã thực hiện một bước đi táo bạo.
Alpha nghe thấy cậu gọi, hơi liếc mắt. Đôi mắt màu xám nhạt trầm tĩnh, sau khi thiêu tịch tất cả dừng lại ở trên người cậu, chờ câu nói tiếp theo của cậu.
Nhưng mà Bạch Thần dừng lại một chút.
Ánh đèn kéo bóng phản chiếu của họ cực dài, đan chéo vào nhau. Trong ảnh phản chiếu, Omega nhỏ nhắn nâng tay trái lên, hơi nâng lên, đặt lên cánh tay của người đàn ông.
Cậu nghiêng đầu, giống như lần đầu tiên hỏi ôm, nhếch môi, lộ ra lúm đồng tiền: “Điện hạ. Tôi có thể đi vào cùng ngài không?”
Tạ Ý Lẫm hơi nhíu mày.
Anh nhìn Bạch Thần thật sâu, hơi tách cánh tay ra. Người sau lập tức thò tay vào, cũng tìm một vị trí thích hợp, lấy một loại trạng thái thả lỏng, không căng thẳng, khoác tay anh.
Trông hai người như hai cái cây.
Các nhánh đều đứng thẳng, nhưng các cành và lá lại quấn lấy nhau, hầu như không phân biệt được.
Sau đó, cửa lớn mở ra.
Bạch Thần đi theo anh vào.
Mấy cái đèn chùm hoa lệ treo cao, chiếu xuống ánh sáng trắng rực, chiếu rọi cả tòa đại sảnh đến tinh tế rõ ràng, trong suốt vô cùng. Âm nhạc nhẹ nhàng nhu hòa nhộn nhạo. Các tân khách đang ăn uống linh đình, quần áo thơm tho, nói chuyện nhỏ nhẹ trang nhã, tư thái ưu nhã, e sợ bất cứ hành động nào có thể khiến bọn họ trở lên không đủ thể diện.
Ngay khi vừa tiến vào, Bạch Thần rõ ràng nhìn thấy, có một cô gái ở trong góc chỉ nhấp một ngụm rượu tượng trưng, môi cũng không thèm tách ra.
Điều này còn đáng sợ hơn cả những bữa tiệc trong làng giải trí mà cậu từng tham gia.