Tuy rằng không phải cảnh tượng trong dự đoán của Bạch Thần, nhưng cậu vẫn là rất nể tình, vui sướиɠ xem xét tỉ mỉ. Trong lòng cậu nghĩ đây có tính là phúc lợi hay không? Ba năm sau có trả lại không? Nhìn chiếc nhẫn này cũng không có vẻ gì là rất đáng giá, đường đường hoàng thái tử đế quốc, sẽ không lấy cái này làm nhẫn cưới chứ?
“Đây là thứ tượng trưng cho danh tính của một thành viên hoàng gia.”
Tạ Ý Lẫm nói như thế, ánh mắt sâu thẳm: “Ít nhất trước khi yến hội kết thúc, không nên tháo xuống.”
Phân phó xong chuyện này, Alpha dời tầm mắt,dường như cũng không có ý định nói chuyện phiếm. Bạch Thần không có việc gì làm, liền nghiêng người nhìn về phía cảnh sắc không ngừng bay qua bên ngoài cửa sổ.
Đáng nhắc tới chính là, cậu không buồn ngủ chút nào, ngồi vững vàng đương đương.
Chiếc xe lơ lửng nhanh chóng chạy qua đường phố trước cung điện, xuyên qua sân rộng, vườn hoa xinh đẹp, hành lang dài tinh xảo... Cuối cùng dừng lại trước một cung điện nhỏ, tinh xảo nhưng vẫn vô cùng tráng lệ.
Tạ Ý Lẫm xuống xe, trực tiếp đẩy cửa vào.
Trong phòng không thể nói là phong cách gì, nhưng ấm áp, thoải mái, nhu hòa, một người phụ nữ lớn tuổi mặc váy dài cung đình đi ra, kinh ngạc trừng to mắt: “... Điện hạ?”
Tạ Ý Lẫm cũng không đáp lại nhiều, chỉ thản nhiên nói: “Cậu ấy cần một bộ lễ phục.”
Người được nhắc đến tất nhiên là chỉ Bạch Thần.
***
Mấy giờ sau, Bạch Thần đánh giá chính mình trong gương từ trên xuống dưới.
Âu phục màu trắng, thiết kế đơn giản nhưng nhã nhặn, lại có đường nét vừa vặn, chỉ cần kích thước tổng thể phù hợp thì có thể sửa đổi một chút để trở thành trang phục mới của cậu. Các chi tiết như thêu thùa đều mới tinh, trạng thái chưa từng có ai mặc thử. Khoảnh khắc khoác trên thân bộ trang phục này tựa như xuyên qua thời gian và không gian, hòa làm một thể với Bạch Thần.
... Bộ lễ phục thật đẹp.
“Cậu ấy có eo nhỏ nên chỗ thắt lưng còn phải sửa một chút.”
Trong đôi mắt nữ quan trung niên tựa như mang theo chút hồi ức, trên tay lưu loát đem ghim cài ở bên hông cậu, bắt đầu một vòng sửa chữa mới.
Bạch Thần không nhúc nhích, mở cánh tay ra.
Trong gương là cậu, lại không giống cậu của trước kia. Cậu đã mặc rất nhiều bộ quần áo, nhưng không có cảm giác giống như bây giờ, nó mang lại cho cậu một cảm giác tuyệt vời.
Thật đấy, đẹp quá.
Cậu yêu thích không buông tay nhéo nhéo ống tay áo, phát hiện những viên bảo thạch nhỏ phía trên đều là chính phẩm có độ tinh khiết cao nhất, trong suốt sạch sẽ, dưới ánh đèn lóe ra màu sắc ngũ sắc chói mắt. Cùng lúc đó, nữ quan trung niên cảm khái vang lên: “Đây là bộ quần áo trước kia chuẩn bị cho điện hạ. Chẳng qua, sau đó điện hạ đã đi biên cảnh, cho nên chưa từng thử một lần đã trở lên vô dụng.”
Trong lòng Bạch Thần nảy ra một chút nghi hoặc, không đợi cậu nói ra khỏi miệng, nữ quan đã sửa xong, đồng thời thúc giục cậu nhanh thử lại. Cậu đành phải vội vàng mặc áo khoác vào, giống như búp bê kéo dây bị đẩy trở lại trước gương.
Cốc cốc cốc...
Cửa mở ra lần nữa, Tạ Ý Lẫm đi vào, trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Thần, anh hơi dừng một chút.
Bạch Thần xoay người nghiêng đầu với anh, lúm đồng tiền có chút dí dỏm: “Điện hạ, có đẹp không?”
Omega cười khanh khách, lễ phục tinh xảo bọc lấy thân hình thon dài cao ngất của cậu, tựa như một gốc cây nhỏ bừng bừng sức sống trong ngày xuân, tinh thần phấn chấn bồng bột, lại có vẻ đẹp hướng về phía trước bồng bềnh. Nhất là hiện tại, khóe môi cong lên, nụ cười tươi sáng, giống như một chùm ánh mặt trời chiếu vào, chiếu sáng u ám trong phòng.
Tạ Ý Lẫm không biểu cảm đi lên trước, điều chỉnh cà vạt cho Bạch Thần.
Bạch Thần:... Hu hu, cậu không biết cách thắt cà vạt!