Editor: Rubybu/ Beta: Mạc
Vào mùa hè khi có gió thổi qua, nước trong bể bơi thường bị khuấy động nhưng sẽ không có động tĩnh lớn như vậy. Mà tiếng nước bắn tung tóe vừa rồi cứ như có một chú cá linh hoạt đang quẫy đuôi dưới mặt nước.
Lương Yến Tân quay đầu nhìn sang, ánh mắt nhất thời đọng lại trên bóng dáng mảnh mai trong nước.
Thiếu nữ dưới nước quay lưng về phía anh, nằm sấp bên thành bể bơi. Lúc này cô mới hốt hoảng quay đầu nhìn anh, những sợi tóc ướt sũng dán hai bên má trắng như tuyết, mái tóc đen cùng đôi môi màu anh đào tạo nên sự tương phản cực kỳ nổi bật.
Mấy sợi dây nhỏ đan xen ngang lưng, vì tư thế nằm sấp mà phần thắt lưng tạo thành một vùng lõm mịn, đường cong dưới thắt lưng dập dềnh ẩn hiện dưới nước.
Tựa như một nàng tiên cá sợ hãi khi bị con người đột nhiên xâm nhập, rồi lập tức lặn nhanh xuống nước.
Anh nhìn những gợn sóng lan tràn trên mặt bể bơi, cất bước chậm rãi đi tới.
Ôn Thư Du không suy nghĩ liền lặn xuống nước, nhưng chỉ sau khi trốn xuống nước cô mới nhận ra hành động này thật ngu ngốc.
Cô cũng không có khả năng nín thở để trốn như vậy được, vừa nãy cô chỉ cần lên bờ khoác áo choàng tắm vào là xong. Cô hơi ảo não, do dự một lúc lại bơi sang trái.
Sau khi chạm vào thành bể bơi, cô bất ngờ nổi lên mặt nước, những bọt nước bắn tung tóe ào ào rơi xuống quanh người cô.
Cô giơ tay vuốt nước mở mắt ra, ngay sau đó lập tức sững sờ.
Lương Yến Tân ngồi xổm cách mép bể bơi chỉ nửa cánh tay, giống như thợ săn ngồi ôm cây đợi thỏ, con ngươi màu nâu nhạt thản nhiên nhìn cô chằm chằm, không thể đoán được rốt cuộc anh đang suy nghĩ điều gì.
Ôn Thư Du nhất thời bối rối, ngón tay bám vào thành bể bơi vô thức siết chặt, thiếu chút nữa đã xoay người lặn xuống nước.
Cô vội vàng rũ mắt xuống, để nước hồ ngập đến bả vai.
Anh không nói lời nào nhìn cô như vậy làm gì…
“Sao lại chạy?”. Anh cười hỏi.
Ôn Thư Du không hiểu sao lại bị nụ cười của anh nướng chín mặt, chột dạ trả lời: “Em không chạy, chỉ là đúng lúc nhớ ra muốn lau người”.
“Không bơi nữa à?”.
“Vâng”. Cô cúi đầu dáng vẻ ngại ngùng.
“Đưa tay cho anh”. Một bàn tay thon dài trắng nõn vươn tới trước mặt cô: “Anh kéo em lên”.
Cô giật mình, vội vàng lắc đầu lui về phía sau: “Em… Em muốn bơi thêm một lúc nữa”.
Lương Yến Tân đã đưa lòng bàn tay đến trước mặt cô, khuỷu tay chống đầu gối: “Không nên bơi quá lâu, lên nghỉ ngơi một lát đã”.
Giọng điệu nghe có vẻ bình thường, nhưng Ôn Thư Du không khỏi ngước mắt lên nhìn.
Thấy thế, anh nhướng mày cười, thản nhiên nói: “Làm sao vậy?”.
“Không có gì”. Cô lắc đầu do dự. Dáng vẻ của anh bây giờ luôn khiến cô hoài nghi ánh mắt vừa rồi mình nhìn thấy chỉ là ảo giác.
Ngoài miệng thì nói không có gì, nhưng thực tế cô vẫn ở tại chỗ không nhúc nhích.
“Không muốn cho anh nhìn em à?”.
Bất ngờ bị hỏi như vậy, Ôn Thư Du đỏ mặt, xấu hổ muốn mở miệng phản bác: “Em…”.
Kết quả một câu vừa mở đầu đã không có đoạn kết, điều này không khác gì chột dạ ngầm thừa nhận làm cho cô không có cách nào tìm được cái cớ lấp liếʍ, cuối cùng đành phải lúng túng ngậm miệng lại.
Lương Yến Tân cười khẽ, trực tiếp đứng lên lấy khăn tắm trên ghế phía sau, rồi đi đến trước mặt cô: “Đi lên đi, anh sẽ nhắm mắt không nhìn”.
“Thật ra cũng không cần…”. Cô cảm thấy mình có vẻ hơi quá, không phải còn mặc đồ bơi sao. Nhưng lời nói đến miệng cuối cùng lại xoay chuyển: “Chính anh nói không nhìn đấy nhé”.
Nói xong ngẩng đầu nhìn, người đàn ông nhắm mắt mở khăn tắm ra, như đang chờ cô đi lên.
Ôn Thư Du chần chừ một lúc rồi nhanh chóng lên bờ, trực tiếp nhào vào trong khăn tắm rộng lớn, như thể sà vòng tay của anh. Kết quả, cô còn chưa kịp đứng vững đã lập tức bị vòng tay anh siết lại, ôm chặt qua lớp khăn tắm.
Lương Yến Tân mở mắt ra, ánh mắt anh hoàn toàn khác với vẻ bình tĩnh vừa rồi, anh đưa tay đặt lên gò má ướt đẫm của cô.
Cô vừa ra khỏi làn nước lạnh, nhiệt độ trong lòng bàn tay đối phương đột nhiên nóng vô cùng khiến cô không kìm lòng được co rúm lại.
“Chạy?”. Ánh mắt Lương Yến Tân trở nên đen tối, giọng nói hơi khàn khàn: “Còn muốn chạy đi đâu nữa?”.
Ôn Thư Du hoảng hốt, bất giác cảm thấy mình bị lừa, vội vàng giãy giụa muốn kéo khăn tắm rời khỏi vòng tay anh, nhưng cánh tay sau lưng đã quấn chặt khăn tắm khiến cô không thể vùng vẫy.
Sợi tóc dán lên mặt và cổ vẫn còn tí tách nhỏ nước, cô buộc phải ngửa đầu lên đón nhận một nụ hôn sâu.
Toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới đều lạnh lẽo, chỉ có môi lưỡi tản nhiệt nóng bỏng..
Nụ hôn của anh dường như mất kiểm soát, ôm lấy tay cô cách lớp khăn tắm xoa bóp qua lại siết chặt eo cô. Ôn Thư Du không thể không dựa sát vào anh, eo mềm nhũn nóng rực, chân cô dường như đứng không vững.
Bỗng nhiên, chiếc khăn tắm buông lỏng rồi trượt xuống dưới chân, trên người cô chỉ còn lại bộ đồ bơi màu xanh thạch anh. Nước trên áo tắm lẫn trên người cô lập tức làm ướt quần áo của anh.
Lòng bàn tay và ngón tay đột nhiên chạm vào làn da mịn màng còn đang lấm tấm nước. Tay Lương Yến Tân cứng đờ, nắm chặt cánh tay ở phía sau lưng cô.
Anh hơi nghiêng đầu vào trán cô, hơi thở gấp gáp lộn xộn áp vào tai cô.
Tầm nhìn vừa vặn lướt qua bờ vai mảnh khảnh yếu ớt của cô và rồi chạm đến những đường cong phập phồng dưới vai.
Lương Yến Tân siết chặt cổ họng, nhắm mắt lại áp cằm lên tóc mai ướt đẫm của cô.
Ôn Thư Du nóng bừng mặt, môi cũng nóng, nhưng hết lần này đến lần khác không dám cử động trong ngực anh, chỉ có chân trần lặng lẽ dò xét bên cạnh, đυ.ng phải khăn tắm mềm mại rơi bên cạnh.
“Đồ nói dối, còn nói không nhìn, vậy mà anh còn cố ý buông khăn tắm ra”. Cô tức giận nói.
“Cố ý buông ra?”. Lương Yến Tân ngẩn ra, bỗng dưng bật cười: “Em cho rằng anh sẽ dùng mấy thủ đoạn nhỏ này sao?”.
Ôn Thư Du mím môi: “Ai biết được anh có ý đồ gì…”.
“Anh có ý đồ gì chẳng lẽ em còn không biết?”. Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt ở thắt lưng cô bỗng dưng siết chặt, năm ngón tay ôm lấy eo cô, lòng bàn tay vừa vặn áp vào tấm lưng mát lạnh của cô.
Ôn Thư Du căng thẳng nín thở.
“Xinh đẹp như vậy, tại sao lại không cho anh nhìn?”.
Nghe vậy, gương mặt cô ửng đỏ, mi mắt rủ xuống chớp chớp, không nói gì.
“Thế này nhé”. Anh đột nhiên cười nhẹ: “Để cho công bằng, em cũng có thể nhìn anh”.
Ôn Thư Du sửng sốt một hồi, sau đó mới hiểu được lời Lương Yến Tân nói có ý gì, cô lập tức đỏ mặt từ chối: “Ai thèm nhìn anh, em không muốn nhìn”.
Cô còn chưa từng thấy dáng vẻ Lương Yến Tân không mặc quần áo…
Nói thật lòng, cô vừa nghĩ đến trải nghiệm lần trước ở phòng chiếu phim, vẫn không thể tránh khỏi tích tắc dao động.
Cảm giác thật sự rất tốt, chắc chắn là có cơ bụng, chỉ không biết là sáu hay tám múi… Nhận ra mình đang nghĩ gì, cô vội vàng xấu hổ ngăn lại suy nghĩ của mình.
“Không muốn nhìn? Vậy em muốn nhìn ai?”. Người đàn ông đột nhiên lạnh lùng nói: “Muốn xem người trong phim à?”.
Ôn Thư Du không ngờ anh vẫn nhớ chuyện đó: “Em chỉ thuận miệng nhắc tới, thế mà anh còn ghim trong lòng, lòng dạ hẹp hòi quá”.
Trong bộ phim kinh dị hôm đó có cảnh nam chính bơi qua một hồ nước, sau khi lên bờ tiện tay cởϊ áσ ra, cô không nhịn được kích động thốt lên một tiếng, còn khen dáng người của diễn viên đẹp.
Lúc ấy sắc mặt Lương Yến Tân tối sầm lại, nhưng vì cô nhanh chóng tập trung vào bộ phim nên không để ý đến chuyện này.
“Lòng dạ hẹp hòi?”. Lương Yến Tân hơi lùi về phía sau, nhéo mặt của cô, giễu cợt: “Em khen người đàn ông khác còn không cho phép anh không vui à?”.
Ôn Thư Du đã nghe quá nhiều lần những lời nói tương tự như vậy từ bố và anh trai ở nhà, đáp lại trơn tru: “Em khen anh ấy có dáng người đẹp là một nhận định khách quan, nhưng dù anh ấy có tốt đến đâu cũng không thể so sánh với anh được”.
Nghe vậy, anh nhướng mày: “Vậy à”.
Hết lời nịnh hót, Ôn Thư Du mới yên tâm thoải mái gật đầu.
Nhưng Lương Yến Tân lại cười nói: “Chưa từng nhìn thấy thì làm sao so sánh được? Vẫn nên nhìn thấy tận mắt thì tốt hơn”.
……
Ôn Thư Du mặc áo choàng tắm ôm chân ngồi trên ghế dài, không khỏi oán thầm.
Cô còn tưởng Lương Yến Tân chỉ nói chơi mà thôi, không ngờ lại làm thật…
Vừa nãy cô đã trở về phòng, nhưng cuối cùng lại bị người đàn ông cũng từ phòng tắm đi ra đưa xuống sân.
Nói “đưa” là còn lịch sự! Ôn Thư Du tức giận giật áo choàng tắm, anh ở phía sau trực tiếp vác cô lên vai, sau đó đi thẳng ra sân rồi đặt cô ngồi trên ghế.
Phải biết rằng từ sau khi tốt nghiệp tiểu học đã không còn ai vác cô như vậy nữa, hơn nữa anh còn cao như vậy, cô vừa sợ vừa không nhịn được cười, đạp chân muốn anh dừng lại nhưng anh lại xấu xa nhéo chân cô.
Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, còn cả dáng vẻ mắt tròn mắt dẹt của người giúp việc trên đường, Ôn Thư Du không khỏi đỏ mặt.
Vừa lưu manh vừa xấu xa, sao lại có loại người này kia chứ!
Bể bơi truyền đến tiếng sóng vỗ đều đặn, cô cắn chặt môi, cuối cùng vẫn không kìm được ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông bơi vào bờ rồi nổi lên mặt nước.
Thật ra, vừa rồi cô đã nhìn thấy, hơn nữa còn ma xui quỷ khiến lén dùng điện thoại chụp ảnh lưng anh.
Cô cũng không biết vì sao mình lại có hành động mê trai như vậy, nhưng lúc ấy cô thật sự không kiềm chế được…
Bình thường khi mặc âu phục đi giày da, cô chỉ đoán được dáng người của anh chắc chắn cũng rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến vậy.
Dáng người của anh cao thẳng đĩnh bạt, không hề khiến người khác cảm thấy gầy yếu. Vai rộng eo hẹp, từ vai lưng đến cánh tay đều ẩn chứa cơ bắp, mỗi động tác sẽ tác động lên các cơ và kéo căng chúng thành những đường cong mịn màng và đẹp mắt.
Ôn Thư Du ngây người hồi tưởng lại hình ảnh trong đầu, vị trí suy nghĩ ngắm nhìn chậm rãi di chuyển xuống dưới, mặt cô bỗng dưng đỏ bừng, vội vàng xấu hổ lắc đầu.
Cô nhìn đằng sau, nhưng còn không biết xấu hổ muốn nhìn đằng trước…
“Miên Miên”.
Bị gọi tên khiến Ôn Thư Du theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía đó, hô hấp như ngừng lại, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng nhìn sang chỗ khác: “… Anh gọi em làm gì?”.
“Lại đây, anh có chuyện muốn nói với em”.
“Cái cớ này của anh nham nhở quá rồi đó, em không muốn qua”. Cô hừ một tiếng. Anh lấy lý do vụng về này muốn lừa gạt ai chứ, chắc chắn anh không có ý gì tốt, nói không chừng còn muốn kéo cô xuống nước.
Trong phim truyền hình có quá nhiều tình tiết như vậy, thủ đoạn của anh đúng là cũ rích.
Vừa nghĩ tới đây, phía bể bơi bỗng nhiên truyền đến tiếng “ào ào”, Ôn Thư Du đột nhiên có dự cảm không tốt, cô vừa quay đầu đã nhìn thấy Lương Yến Tân đang đi thẳng về phía mình.
Cô choáng váng, lập tức luống cuống nhảy khỏi ghế, còn chưa kịp xỏ dép đã nhanh chân chuồn về hướng ngược lại.
Vào lúc hoảng loạn như vậy, trong đầu cô lại nảy ra ý nghĩ ngớ ngẩn.
Thì ra là cơ bụng tám múi!
Chạy chưa được mấy bước, thắt lưng đột nhiên bị túm chặt, cả người cô bị nhấc bổng lên, rơi vào vòng tay người phía sau.
“A!”. Cô sợ hãi hét lên: “Anh thả em xuống!”.
“Nếu cái cớ của anh vô ích thế thì anh cũng không thèm dùng nó nữa”. Lương Yến Tân ôm cô đến bể bơi.
Ôn Thư Du không thể ngờ anh hoàn toàn không theo bài bản, cứ trực tiếp lên bờ bắt cô”.
Cô đạp chân: “Em không muốn xuống, em… em không mặc đồ bơi, không thể xuống nước!”.
Qua lớp áo choàng tắm, cô có thể cảm nhận được ngực, eo bụng cùng cánh tay ấm của anh, nội tâm nhất thời bối rối, hai tay rụt vào trong áo choàng tắm không dám đυ.ng loạn xạ, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Lương Yến Tân siết chặt tay, đôi chân mảnh khảnh lập tức bị anh “khuất phục”, chỉ có thể lắc lư một chút.
“Không mặc đồ bơi hửm?”. Anh cười đầy ẩn ý: “Nói dối phải bị trừng phạt”.
Ôn Thư Du há miệng, từ từ ngượng chín mặt.
Vừa rồi anh nghiêm túc nói muốn đi bơi, mặc dù cô hơi xấu hổ, nhưng để đề phòng nên sau khi tắm xong cô đã thay một bộ đồ bơi sạch sẽ khác…
Nhưng làm sao anh có thể đoán ra được chứ!
Chớp mắt hai người đã đi đến thành bể bơi, cô vừa nghĩ đến cảnh tượng có thể gặp phải sau khi xuống nước liền bỏ cuộc giữa chừng, hoảng hốt không còn đường nào đành xoay người ôm lấy cổ anh không buông: “Anh thả em xuống đi”.
Nhưng mà đối phương lại cố tình hiểu sai ý của cô.
“Được”.
Nghe vậy Ôn Thư Du còn chưa kịp vui mừng, ngay sau đó đã nghe thấy anh nói: “Anh sẽ thả em xuống”.
Vừa dứt lời, cảm giác mất trọng lượng bỗng dưng ập tới.
Giây tiếp theo, cả hai người đồng thời nhảy xuống bể bơi, cô chỉ kịp nhanh chóng hít một hơi thật sâu.
Áo choàng tắm sau khi ngâm trong nước trở nên nặng nề hơn, quấn quanh không thoải mái cũng không dễ dàng, cô mượn động tác cởϊ áσ choàng khéo léo tránh tay Lương Yến Tân đang muốn bắt lấy cô, sải chân bơi ra xa.
Nhưng mà chưa bơi được bao xa, mắt cá chân bỗng nhiên bị cái gì đó giữ lại.
Sức mạnh đó kéo cô trở về, đối phương đưa tay vòng quanh eo cô đưa cô lên khỏi mặt nước.
Ôn Thư Du vừa vội vàng điều chỉnh lại hô hấp, vừa vội vàng giơ tay lau nước trên mắt, còn chưa kịp mở mắt thì một nụ hôn đã vội vàng rơi xuống.
Đối phương lợi dụng cô phải mở miệng để thở mà bắt lấy cơ hội, anh thậm chí còn không cần tách môi răng của cô mà trực tiếp tiến vào trong.
Lương Yến Tân giam cô giữa thành bể bơi và vòng tay anh.
Sóng nước lăn tăn luân chuyển qua họ, hòa thành những đợt sóng nhẹ vỗ vào vai.
Bể bơi rất sâu, Ôn Thư Du dựa lưng vào thành bể nên chỉ có thể bám lên người trước mặt để đảm bảo vai của cô sẽ không bị ngập nước.
Đối phương thản nhiên ôm chặt cô, nụ hôn dần từ môi chuyển đến má, vành tai, cuối cùng đáp xuống vết bớt màu hồng nhạt trên cổ cô.
Ôn Thư Du cắn chặt môi, hai má đỏ bừng.
Bỗng nhiên gáy hơi tê rần, cô mới hiểu ra Lương Yến Tân đang làm gì, nhất thời tức giận đưa tay đẩy vai anh.
Từ chối vài lần, người đàn ông mới chịu buông cô ra.
“Anh làm gì vậy! Ngày kia về nước, nếu như vẫn còn lưu lại dấu vết thì sao?”.
Lương Yến Tân ngẩng đầu với đôi mắt nặng trĩu, nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.
Mái tóc đen ướt đẫm của anh được vuốt ngược ra sau một cách gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú hiện ra trước mặt cô, những giọt nước uốn lượn chảy xuống đôi lông mày hơi dựng lên, hốc mắt sâu và sống mũi cao, cuối cùng vệt nước chảy xuống giữa môi.
Ôn Thư Du thoáng sững sờ nhìn anh, ánh mắt theo bản năng từ hàm anh di chuyển xuống, kết quả ý thức được mình đang làm gì, cô chợt cảm thấy xấu hổ và ngượng ngùng, bỗng dưng phục hồi tinh thần quay đầu đi.
Cô cũng ý thức được anh sẽ nhìn thấu hết tâm tình và dáng vẻ của cô lúc này.
Thấy đối phương không ôm chặt mình như lúc đầu, cô lập tức xoay người lại đẩy người đang chống vào thành bể bơi và cánh tay đang vây lấy cô.
Lương Yến Tân không nói một lời cũng không buông tay, cô cũng mím môi im lặng đấu với anh.
Nhưng thực lực của cô căn bản không thể so sánh với Lương Yến Tân.
Bỗng nhiên, trong đầu Ôn Thư Du chợt lóe lên một ý tưởng, cô lập tức lặn xuống nước, định bơi ra khỏi vòng tay anh.
Vừa mới hành động, người đàn ông lại đưa tay muốn ngăn cản, Ôn Thư Du vội vàng giãy giụa muốn né tránh, trong lúc hỗn loạn nước bắn tung tóe, tay chân cô cũng vùng vẫy loạn xạ.
Vào một khoảnh khắc nào đó, khi bắp chân cô đạp không có phương hướng, lúc ấy cô cũng không ý thức được điều không đúng, cho đến một giây sau…
Cả người lập tức ngây dại.
—–