Từ Tử Sung chơi thể thao nên biết thể lực con trai con gái cách biệt, con trai cảm thấy mình không dùng sức nhưng không có nghĩa là không gây đau cho con gái. Càng đừng nói là Hạ Mộng Ngư da thịt mềm mại. Cô lại sợ đau nữa.
Từ Tử Sung nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Hạ Mộng Ngư giơ lên xem. Cũng may, tuy bị nắm đến in dấu tay nhưng không rõ lắm, chỉ hơi đỏ.
Lúc này Hạ Dạ Dương mới phát hiện ra cổ tay Hạ Mộng Ngư bị mình siết đến ửng đỏ, cậu ta lập tức cảm thấy xấu hổ, đang định lên tiếng hỏi cô có đau không thì đã bị người khác cướp lời.
"Đau không?", Từ Tử Sung hỏi.
Vốn dĩ Hạ Mộng Ngư cảm thấy cũng chẳng có gì, vừa rồi chỉ giả vờ theo bản năng, chẳng phải thật sự bị Hạ Dạ Dương làm đau. Nhưng Từ Tử Sung vừa hỏi vậy, cô liền cảm thấy trong lòng đầy ấm ức, không đau cũng phải đau.
Hốc mắt Hạ Mộng Ngư đỏ lên, cô nhìn Từ Tử Sung rồi nũng nịu nói: "Đau chết đi được."
Từ Tử Sung nghe Hạ Mộng Ngư nói vậy thì chẳng biết làm sao. Hẳn là không nghiêm trọng như vậy chứ, sao lại đau đến mức ấy?
"Thật à?"
Từ Tử Sung nhíu mày, nhìn cổ tay Hạ Mộng Ngư, đến nắm còn chẳng dám dùng sức. Vốn là người tay chân nhanh nhẹn mà đến lúc này lại cực kỳ vụng về.
"Đương nhiên là thật rồi.", Hạ Mộng Ngư giơ tay lên ngang mặt Từ Tử Sung, hai mắt lóng lánh như hồ nước xuân, rồi cô lại tiếp tục nũng nịu: "Cậu thổi cho mình đi, cậu thổi sẽ không đau nữa."
Từ Tử Sung nhìn Hạ Mộng Ngư bằng ánh mắt phức tạp.
"Đi mà...", Hạ Mộng Ngư bĩu môi.
Từ Tử Sung có chút ngại ngùng đánh mắt sang nhìn phía bên cạnh. Chỉ một cái liếc mắt này khiến Hạ Mộng Ngư sực tỉnh, thoáng chốc giật bắn mình.
Shit, nhất thời quên mất bên cạnh còn có người khác!
Bầu không khí xung quanh gần như đông cứng lại, từ bốn phương tám hướng bắn đến đủ loại ánh mắt. Hạ Mộng Ngư sững người, bàn tay giơ ra rồi mà chẳng biết phải làm sao. Đúng là giơ gần hơn nữa cũng không được, mà rút lại cũng không xong.
Mẹ kiếp, không hiểu làm sao mà mỗi lần ở cạnh Từ Tử Sung, cô lại tự động tách mình với thế giới bên ngoài, thường xuyên bất giác quên mất sự tồn tại của những người xung quanh. Chẳng hạn như lúc nghe cậu đọc bài trong giờ Văn, chẳng hạn như vừa rồi.
Vừa không cẩn thận một cái là quên tiệt bên cạnh còn có người khác, vừa không cẩn thận một cái là giơ luôn tay giở trò làm nũng.
Đúng là vô cùng xấu hổ.
Từ Tử Sung bất đắc dĩ liếc Hạ Mộng Ngư một cái, mày hơi nhíu lại.
Hạ Mộng Ngư xấu hổ cười, bộ dạng cứng ngắc.
Giờ phải làm sao đây?
"Đi thôi.", Từ Tử Sung nói.
"Hả?"
"Đi với mình."
"À, à! Được!"
Hạ Mộng Ngư thoáng ngây người nhưng lại định thần được ngay, khóe miệng không giấu nổi nụ cười vui vẻ mà thẹn thùng, cô lập tức theo Từ Tử Sung xuống lầu.
Hết cách, dù sao cũng chỉ là một cô nàng mười bảy tuổi, có biết diễn đến đâu thì đứng trước mặt người mình thích vẫn không giấu được vẻ hớn hở.
Thấy Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư xuống lầu, Phạm Tiểu Kiều lập tức nhường đường cho hai người, còn nháy mắt mấy cái với Hạ Mộng Ngư rồi giơ hai ngón tay cái lên với cô.
Người chị em, tốc độ khá đấy!
Đợi hai người đi khuất, Phạm Tiểu Kiều mới đi đến cạnh anh chàng Mạnh Huy vẫn đang còn ngơ ngác.
"Đồ đần này, còn đứng thừ ra đấy làm gì?"
Lúc này Mạnh Huy mới hoàn hồn, nhìn về phía Phạm Tiểu Kiều rồi kinh ngạc hỏi: "Hai người đấy vừa nãy là thế nào vậy?"
"Còn có thể là chuyện gì nữa? Giữ bí mật đấy."
Mạnh Huy kinh hãi, quả thật không thể tin nổi điều mình vừa tận mắt thấy.
"Ông định đi đâu đấy?", Phạm Tiểu Kiều hỏi.
"Quán đồ ăn vặt."
"Đi, tôi cũng đi.", Phạm Tiểu Kiều kéo Mạnh Huy đi, lại liếc mắt nhìn Hạ Dạ Dương, khóe môi nhếch lên một nụ cười ranh mãnh, "Mình đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện hai người kia."
Chờ Phạm Tiểu Kiều và Mạnh Huy cũng đi mất, anh chàng đang bưng chiếc bánh ngọt mới hỏi Hạ Dạ Dương: "Ông ơi, mọi người đi hết rồi, mình có về lớp ăn bánh không?"
"Ông về trước đi."
"Tôi có được ăn bánh không?"
Hạ Dạ Dương trừng mắt nhìn anh bạn một cái, thần sắc âm trầm.
"Tôi mang về cho ông trước...", anh bạn đó mang bánh kem đi.
Hạ Dạ Dương một mình đi vào WC nam, bước tới gian phòng tối, mở cánh cửa sổ ra, rồi lấy bật lửa châm một điếu thuốc.
Bỗng nhiên cậu ta có cảm giác như mình không hề quen Hạ Mộng Ngư. Rõ ràng cậu ta đã quen Hạ Mộng Ngư được mười tám năm, không có người bạn nào quen thuộc hơn họ, vậy mà cậu ta lại cảm thấy Hạ Mộng Ngư vô cùng xa lạ.
Không, cũng không phải là hoàn toàn xa lạ.
Còn nhớ trước đây Hạ Mộng Ngư cũng từng rất tinh quái, lúc nào cũng có đủ trò hay để chơi với các bạn, vậy nên ai cũng rất thích cô. Thế mới có chuyện cậu ta thích nhất, đó là ăn cơm xong liền chạy đi tìm Hạ Mộng Ngư. Không chỉ có cậu ta, mà những đứa trẻ trạc tuổi cũng rất thích chơi cùng cô. Bởi cô luôn phát hiện ra những chỗ chơi rất thần bí, hầm trú ẩn, sơn động, hoa viên bí mật mà phải cực kỳ gian nan mới tìm ra được.
Bắt đầu từ khi nào Hạ Mộng Ngư trở nên ngoan ngoãn như vậy, ngày càng nhàm chán, ngày càng thật thà?
Sáu tuổi? Bảy tuổi?
Hay là khi Tiểu học, cấp Hai?
Hạ Dạ Dương không nhớ rõ, dù sao cậu ta cũng không biết từ khi nào thì Hạ Mộng Ngư bắt đầu thay đổi như vậy.
Cô biến thành một cô nàng ngoan ngoãn mặc váy dài qua đầu gối, ngày ngày cắm đầu vào học, hiền lành đến mức nhàm chán, lúc nào cũng mỉm cười một cách dịu dàng.
Cô gần như không có thời kỳ phản nghịch, không làm trái yêu cầu của bố mẹ, nghe lời đến mức khiến người ta phát bực, bực vì cô không cá tính, không có cái tôi của riêng mình.
Không chỉ đối với bố mẹ cô.
Với Hạ Dạ Dương cũng vậy. Bất kể cậu ta yêu cầu gì quá đáng thì Hạ Mộng Ngư cũng đáp ứng. Muốn cô làm hộ bài tập hè, cô đồng ý, bảo cô viết thư tình hộ cậu ta, cô đồng ý, lúc thi bảo cô chép bài đưa cho bạn gái mới của cậu ta, cô cũng đồng ý luôn. Càng như vậy, Hạ Dạ Dương lại càng muốn quá đáng hơn, muốn thử một lần xem Hạ Mộng Ngư dễ dàng bỏ qua cho cậu ta là vì điều gì, rốt cuộc đến khi nào cô mới không chịu nổi nữa.
Cô không nổi cáu là vì con người cô không có điểm giới hạn, hay là vì cậu ta đặc biệt nên cô mới bao dung với cậu ta đến vậy?
Hạ Dạ Dương vốn nghĩ là vậy, nghĩ là cậu ta đặc biệt. Cho đến tận vừa rồi cậu ta mới biết, hóa ra Hạ Mộng Ngư không phải là bao dung vô giới hạn với cậu ta, mà chính là cậu ta còn cách quá xa giới hạn của cô, cô cũng có lúc ngang bướng không chịu nghe lời cậu ta, mà thật ra là vì người khác. Hóa ra không phải lúc nào cô cũng đeo vẻ mặt như khi đứng trước mọi người.
Hạ Dạ Dương rít một hơi thuốc, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh Hạ Mộng Ngư đứng trước mặt Từ Tử Sung, thần thái, biểu cảm, nhất cử nhất động.
Cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy từ Hạ Mộng Ngư.
Ánh mắt bình thường của cô cũng rất dịu dàng, nhưng là cái dịu dàng một cách ngoan hiền. Nhưng lúc nhìn Từ Tử Sung, lại là cái dịu dàng pha chút quyến rũ, làm nũng, đầy yêu thương.
Giọng nói của cô vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu, thần thái đáng yêu lại cuốn hút, vừa chọc đau người ta, lại vừa... gợi cảm.
Hạ Dạ Dương rụi tắt điếu thuốc. Cậu ta cũng chẳng phải tên ngốc, vậy mà lại bị Hạ Mộng Ngư ru êm tới mức an nhàn hưởng thụ, vậy nên mới không cẩn thận suy xét. Giờ nghĩ tới thì chó má là lại thông suốt hết.
Mẹ kiếp!
Coi cậu ta là thằng nhóc dễ hù dọa sao!
Không được, cậu ta phải tìm Hạ Mộng Ngư nói cho rõ ràng.
...
Từ Tử Sung đưa Hạ Mộng Ngư xuống tầng của khối 11.
Mắt thấy hiện tại chỉ có hai người họ, Hạ Mộng Ngư thoải mái giơ tay ra trước mặt Từ Tử Sung, "Giờ cậu có thể thổi cho mình rồi chứ? Đau quá đi."
Từ Tử Sung liếc nhìn cổ tay Hạ Mộng Ngư, mặt không biến sắc, "Đau gì mà đau, còn chẳng đỏ..."
Hạ Mộng Ngư cũng liếc, mẹ kiếp, đúng là không đỏ nữa thật...
Giờ cũng chẳng giả vờ được nữa, Hạ Mộng Ngư phụng phịu rụt tay về, nhỏ giọng than thở: "Không đau thì không thổi chắc? Quỷ hẹp hòi... Thổi có tí thôi chứ có phải hút dương khí của cậu đâu mà..."
Từ Tử Sung bó tay, cậu không biết tại sao Hạ Mộng Ngư lại có nhiều câu hài hước đến vậy.
"Mình thấy cậu đúng là thỏ tinh chuyển thế rồi.", Từ Tử Sung chỉ biết nói vậy.
"Hả?", Hạ Mộng Ngư ngơ ngác hỏi: "Thỏ tinh gì cơ? Ai? Mình á?"
"Đúng."
Hạ Mộng Nghĩ ngẫm nghĩ, hình như cũng không phải có ý xấu gì nên gần như ngay lập tức chấp nhận cách gọi này.
"Nói không chừng mình là thỏ tinh chuyển thế thật đấy.", Hạ Mộng Ngư nghiêng đầu nhìn Từ Tử Sung, "Thế cậu có muốn để mình hút dương khí của cậu không nào?"
Từ Tử Sung thật sự hết cách, không đáp lại lời nào.
Thấy Từ Tử Sung cau mày im lặng, Hạ Mộng Ngư đành trật tự. Hôm nay người ta không thích đùa, cô ghẹo không nổi.
"Cậu làm sao vậy?", Hạ Mộng Ngư hỏi.
"Hẳn là mình mới phải hỏi cậu câu này chứ.", Từ Tử Sung lạnh mặt hỏi: "Vừa rồi sao lại thế?"
"Sao lại thế cái gì cơ?"
"Cậu với Hạ Dạ Dương."
"Chẳng có gì cả, hôm nay là sinh nhật cậu ta nên mình tặng cậu ta cái bánh sinh nhật thôi.", Hạ Mộng Ngư bình tĩnh nói.
"Bốn giờ sáng dậy làm bánh cho cậu ta?"
"Đúng.", Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự.
Bình thường Hạ Mộng Ngư đều rất tinh ý, nhưng trước mặt Từ Tử Sung thì tâm tình lúc nào cũng thả lỏng, vậy nên hoàn toàn không phát hiện ra vẻ mặt cậu đã đen thui rồi.
"Quả nhiên..."
"Cái gì?"
Gương mặt Từ Tử Sung không chút thay đổi, "Cậu quả nhiên... đại ái vô cương."
Hạ Mộng Ngư ngẩn người, bỗng nhiên sực nhớ ra.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi!
Vất vả lắm mới trói được con sói, đừng để nó tức đến mức chạy mất chứ.
"Mình với Hạ Dạ Dương tuyệt đối không giống như với cậu! Mình đối với cậu ta chỉ là hư tình giả ý!", Hạ Mộng Ngư giơ tay thề, "Mình đối xử với cậu mới là đại ái vô cương!"
"Thật không?"
Từ Tử Sung tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt.
"Thật, cậu tin mình đi!"
"Ừ."
Từ Tử Sung vẫn vô cùng điềm tĩnh.
"Thật, mình lấy trái tim ra thề đấy."
Ánh mắt Từ Tử Sung lạnh lại.
"Cậu mà có trái tim sao? Không được một câu nói thật."
"Có chứ! Không chỉ có trái tim, mà còn là trái tim hạnh phúc cơ."
Hạ Mộng Ngư sốt ruột, cầm luôn tay Từ Tử Sung đặt lên ngực mình.
"Cậu sờ mà xem, xem có phải trái tim mình đang rộn ràng không?"
Vừa làm xong, Hạ Mộng Ngư liền ngây người. Trạng thái của cô hôm nay không tốt, chắc chắn là thiếu ngủ, đầu óc không tỉnh táo nên mới dẫn đến hàng loạt thất bại như vậy.
Cô đang làm gì thế này?
Hạ Mộng Ngư nhìn bàn tay Từ Tử Sung đang đặt trên ngực mình, nhất thời quẫn bách không biết phải làm sao. Không biết phải thẹn thùng một chút, hay là phóng khoáng một tẹo nữa.
Thế nên, kế tiếp cô phải làm động tác gì?
Làm như không có chuyện gì rồi bỏ tay Từ Tử Sung xuống, coi như chưa xảy ra điều gì cả?
"Cậu... có cảm nhận được tim mình đang loạn nhịp không?"
Hạ Mộng Ngư hắng giọng, quyết định coi như không có chuyện gì mà bỏ tay Từ Tử Sung ra, rồi bình tĩnh nhìn Từ Tử Sung.
Có thể, tin tưởng vào mày đi.
Hạ Mộng Ngư, mày rất cừ.
Từ Tử Sung nhìn bàn tay của mình trên ngực Hạ Mộng Ngư, tâm tình nhất thời phức tạp khó hình dung nổi. Cậu cũng làm như không có chuyện gì mà thu tay lại.
"Có."
"Rộn ràng hạnh phúc."
Nhưng lại rất đàn hồi.
Hạ Mộng Ngư đắc ý cười hỏi: "Giờ tin mình rồi chứ, không giận nữa phải không?"
Nửa phần tức giận Từ Tử Sung cũng không có.
"Ừ..."
Thỏ tinh không hổ là thỏ tinh.
Đâu chỉ có dương khí để cho cô hút, mà đến mạng còn hận không thể giao nốt cho cô ấy chứ.
?zV