Chương 14

Ngày hôm đó, anh để lại trong cô những ấn tượng đẹp. Hàn Kỳ, là mẫu người đàn ông mẫu mực, anh có thể là mẫu người của nhiều người con gái. Trong anh thể hiện được tình yêu thương nồng cháy dành cho người anh yêu.

Khác với Hàn Kỳ, Lâm Dương lại thu hút cô bằng một cách khác. Không hiểu sao , cô lại có thể yêu anh nhiều đến như vậy. So về nhan sắc thì Hàn Kỳ với Lâm Dương sẽ chẳng hơn nhau là bao nhưng lần đầu gặp Lâm Dương, cô ấn tượng nhất là sự lạnh lùng ,thờ ơ mẫn cảm về mọi thứ của anh.

Vào một ngày đẹp , hôm đó đẹp lắm, đối với cô hôm đó thực sự rất đẹp. Cô nhận được thông báo trúng tuyển vào công ty của anh. Cô đã chia sẻ niềm vui cho ba cô. Tuy lần đầu gặp anh chẳng mấy thiện cảm nhưng trong cô, ngày hôm đó trái tim của cô đã bị anh giữ trọn. Cô vui vẻ hồn nhiên tận hưởng niềm vui đó.Nhưng niềm vui chưa tàn thì tai họa ập đến.Ba cô nhập viện do căn bệnh quái ác, nó đến đột ngột khiến người ba không thể chịu nổi. Cô cần tiền phẫu thuật cho ba.Số tiền đó đối với cô thực sự quá lớn, ba nguy kịch, gia đình cô suy sụp trầm trọng. Để có tiền phẫu thuật cho ba, cô đã bạo gan hỏi mượn Lâm Tổng. Cô nghĩ trong đầu rằng , có lẽ anh sẽ không giúp đỡ cô hoặc sẽ tạo một điều không tốt về cô.... Nhưng khi cô mở cửa ra , anh vẫn ngồi đó lặng thinh khoan thai thưởng thức cốc cà phê nóng. Anh không ngoảnh lại.

Cô run sợ, nói tên và nguyện vọng của cô. Anh im lặng hồi lâu rồi xoay chiếc ghế lại nhìn cô.

" Cô là người mới đến...."

" Dạ vâng ".

Lời nói của anh trầm đến nỗi khiến cô sợ run chân đứng không vững. Anh rời khỏi chiếc ghế tiến về phía cô. Cô lảo đảo, và ngã vào vòng tay anh.

" A... tôi xin lỗi chắc tại tôi thiếu ngủ."

Anh không nói gì , còn cô đứng run cầm cập.



" Tôi sẽ cho cô vay tiền, nhưng cô phải thực hiện yêu cầu của tôi "

" Vâng, anh hãy đưa ra yêu cầu của anh đi "

Cô vui mừng nói dõng dạc, nhưng điều kiện của anh khiến cô quá bất ngờ.

" Hãy làm người tình của tôi,..."

Anh khẽ đẩy cô ép vào tường, nhìn thẳng vào mắt cô. Cả người cô lạnh toát, ánh mắt của cô như trở nên vô hồn, nó dán chắt vào khuôn mặt lạnh như băng ấy một cách hoài nghi và choáng ngợp.

Cô định thần thần lại, nói:

" Lâm Tổng, sao anh lại có thể ra một yêu cầu như thế với tôi... Tôi thực sự là đang cần tiền nhưng tôi không thể bán rẻ nhân phẩm để làm người tình của anh được. Tôi biết anh đã có bạn gái, tôi cũng có cảm tình khi gặp anh lần đầu nhưng tôi không phải loại đàn bà phá hoại hạnh phúc của người khác..."

Cổ họng cô như nghẹn ứ lại, cô không thể nói thêm một câu nào cho đến khi anh lên tiếng, bằng một giọng điệu giống như ban đầu, anh không tỏ ra thái độ bàng hoàng hay thất vọng gì cả.