Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Chương 13: Về hay ở lại???

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nó đang cuộn trong chăn ngủ như con sâu thì điện thoại reo chuông. Mơ màng với cái điện thoại trượt rồi áp vào tai

[- Em đang làm gì vậy?

- Chị Khanh ạ???

- Ơ con kia. Lại ngủ à?

- Hơ... em đang ngủ

- Thiệt tình... thế có định dậy không đấy

- Em buồn ngủ quá. Có chuyện gì không ạ?

- Em có đi party không đấy?

- Em nhớ ra tối nay em phải kiểm tra online rồi chị ơi. Với lại em ngại quá😂😂😂

- Minh Hoàng nó lại giận bây giờ

- chị nói dùm em tiếng đi mà. Chị nha

- Tùy cô vậy.

- Chị xinh đẹp à... năn nỉ ý.

- Thôi làm gì thì làm đi. Chị bận xíu

- Chị nhớ giúp em đấy]

Nó tắt điện thoại quăng qua một bên rồi ngủ tiếp. Nay nó đang thiếu ngủ trầm trọng vì học mấy đứa cùng phòng xem phim tới sáng.

Cơ mà có ai như nó không chứ, đi học từ đầu năm học đến giờ cũng đã gần hết học kì rồi mà còn chưa về nhà một lần. Mẹ nó nói bao nhiêu lần mà mỗi cái tội cứ ngủ quên rồi bị trễ xe không về được. Một phần nó sợ về nó lại không muốn lên đây nữa, nó sẽ nhớ nhà chết mất nên thà không về còn hơn.

Haizzzz

Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu điện thoại nó lại reo chuông, không ai khác là Minh Hoàng. Vừa áp cái điện thoại vào tai thì được truyền đến bằng một tiếng hét lung trời lở đất làm nó giật nảy mình

[ - ĐAN... MUỘI DÁM KHÔNG ĐI Ư?

- Bình tĩnh tạo nên sự quý tộc. Hãy từ từ có chuyện gì rồi nói. Tự nhiên hét vào tai người ta thế

- Muội không đi party à_ Đầu dây bên kia nói bằng giọng hờn dỗi

- Sorry mà. Tối nay muội bận. Hôm sau hứa sẽ đi mà.

- Lại còn có lần sau ư....

- Muội bận thật mà. Mọi người chơi vui vẻ nhé nhé....

- Tạm thời ngừng chơi với muội

- Ế ế ông có gấu rồi có khác. Thật là.... chẹp chẹp

- Đúng hơn từ nay nghỉ chơi muội nghe hông?

- Thôi mà.... mai mang gấu lên trường ra mắt muội đi

- Chắc chắn rồi vì gấu của huynh cũng đi học mà...😊

- À ghê rồi. Thôi bye huynh nhé... muội nghe điện thoại của mẹ]

Không biết ngày gì mà nó cứ phải tiếp điện thoại nhiều như thế.

Hít hơi sâu lấy cái giọng nhẹ nhàng để nói chuyện với mẹ không lại bị bắt bẻ ra thành phố ở nhà không " quý tộc" lên được chút nào.

Ngay câu đầu tiên đã bị chửi vì tội lâu rồi không gọi về cho mẹ... và sau đó... không có sau đó nữa. Vẫn như mọi lần mẹ gọi lên nó bị ăn một trận blabla rồi tắt máy. Nhưng mẹ nó bảo ba nó phải tham gia khóa học bên Úc một năm. Công việc của ba nó đang thăng tiến mà muốn ổn định hơn cần có bằng cấp cao hơn. Bởi vậy mà ba nó được đề cử tham gia khóa học đó. Vấn đề là người ta sẽ cho một nửa học phí phần còn lại nhà nó lo. Nhưng nhà nó làm gì giàu tới cái mức dư vài trăm triệu như vậy để mà cho ba nó đi như vậy. Nhưng không có cách từ chối khác. Tiền thì có thể vay nhưng sau đó thì ai trả....

Mẹ nó hỏi ý kiến nó có nên về quê học hay không? Mặc dù vẫn biết học trên này rất tốt nhưng học phí thì không dễ dàng gì với gia đình nó bây giờ, công thêm với việc tiền sinh hoạt các thứ trên này đều đắt đỏ, với cả ba nó đi rồi có mình mẹ nó với em trai ở nhà cũng buồn. Nó thì vốn do ba mẹ nó quyết định xưa nay từ việc đăng kí thi trường quốc tế này. Nó sao cũng được về hay ở cũng không vấn đề. Chỉ tiếc một chút là khó khăn lắm mới vào được đây đang học dở dang mà phải về thì cũng không hay.

Mẹ nó bảo nó cứ suy nghĩ. Từ lúc nghe điện thoại xong mặt nó cứ buồn buồn. Lúc đầu nó không thích lên đây cho lắm vì không quen xa nhà cho đến bây giờ mọi thứ đang dần quen thuộc hơn thì chẳng nhẽ lại về. Nó khó sử vô cùng.

Nó bước xuống khỏi giường đi xuống

- Nay dậy sớm ghê à_ Yến Anh cười cười

- Mặt lại xụ ra rồi... ai làm gì em yêu này?_ Thu Hà khoác vai nó hỏi

- Mấy đứa lại đây bảo này_ Nó ngồi thừ xuống cái ghế

Tụi kia dừng tay quay lại nhìn nó

- Tôi sắp chuyển trường rồi_ Mặt nó buồn thiu

- Gì cơ_ cả bọn đồng thanh

- Thật đấy....

- Sao tự nhiên thế

- Kinh tế gia đình không cho phép....

- Có gì nói tử tế xem nào

- Blabla............_ Nó than vãn

- Mẹ bà chỉ hỏi vậy thôi mà. Chứ có bảo bà về đâu_ Hà Anh thở phào

- Nhưng mẹ tôi một khi hỏi vậy là muốn tôi về rồi

- Cứ từ từ giải quyết nào. Đừng vội vàng rồi hối hận. Bình tĩnh tạo sự quý tộc_ Yến anh vỗ vai nó

- Hic.... không biết còn ở với mấy bà lâu nữa không ý. Nên bây giờ đi mua gì đó cho tôi ăn đi😆😆😆😆

- Hèm.... yêu cầu bạn Đan không được như thế_ Thu Hà cốc đầu nó

- Ui... đồ ác độc mà_ Nó chun mũi

Haizzzzz

Về hay ở lại....... đây
« Chương TrướcChương Tiếp »