Nó vừa chạy từ trong lớp ra thì thấy Gia Khanh. Nó đang định hỏi chị bài tập. Chưa kịp gọi chị thì nhận ra, chị có điều gì đó bất thường lắm. Nó thấy chị đi như không vững nữa. Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nó đoán có chuyện không hay rồi. Chưa kịp chạy lại chỗ chị thì Gia Khanh đã ngã xuống sân trường. Mọi người kéo lại rất đông. Chị bị làm sao thế này. Nó hoảng hốt
- Gọi cấp cứu đi.
- Chị ơi... chị làm sao thế này. Chị tỉnh lại đi chứ. Đừng có như thế mà. Chị ơi... _ Nó khóc.. nó sợ lắm sợ chị có chuyện gì không hay xảy ra.
Nó thấy chị chảy máu mũi.... mặt dần trắng bệch ra. Nó luống cuống cần điện thoại gọi cho Minh Hoàng
- Huynh nghe nè
- Hoàng huynh... hức chị hứ Gia Khanh có chuyện rồi hức.
- Muội bình tĩnh nào. Có chuyện gì xảy ra vậy?_ Đầu dây bên kia lo lắng
- Huynh ra sân trường ngay đi. Chị ấy ngất rồi. Không biết có chuyện gì không nữa. Muội lo quá. Huynh ra ngay đi.
- Đợi huynh. Muội bình tĩnh nhé
Tắt máy. Quay lại nhìn chị. Nó lo quá, sao bây giờ xe cấp cứu còn chưa đến. Bây giờ tan học bác sĩ trong phòng y tế cũng về hết rồi.
Chưa đầy 1' từ tầng 4 Minh Hoàng và Khánh Minh đã chạy xuống đến nơi.
Nhanh chóng Gia Khanh cũng được đưa tới bệnh viện. Ngồi trên xe nó không ngừng cầu nguyện. Chị đừng có chuyện gì nhé. Nó lo lắm.
- Không sao đâu. Muội đừng lo lắng quá_ Minh Hoàng trấn an nó
Còn Khánh Minh thì đang liên lạc với ba mẹ của chị bên nước ngoài.
Gia Khanh được đưa vào phòng cấp cứu. Nó ngoài này đứng ngồi không yên. Sao mãi chưa thấy chị ra vậy. Nó cứ mãi đứa tay nhìn đồng hồ rồi nhìn vào phòng cấp cứu. Minh Hoàng nhìn nó như vậy cũng sốt ruột
- Muội ngồi xuống đi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bác sĩ ở đây giỏi lắm
- Muội lo quá. Không biết chị có sao không nữa.
Nó đứng lên lại ngồi xuống. Đi đi lại lại..
Bỗng
" Ting..."
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, một cô y tá chạy ra
- Bệnh nhân đang bị thiếu máu, tạm thời bệnh viện đã hết loại máu này. Người nhà theo tôi đi xét nghiệm gấp để ca phẫu thuật tiếp tục tiến hành.
Minh Hoàng nhìn Khánh Minh
- Gia Khánh nhóm máu O_ Minh Hoàng nói.
Cả hai đều không cũng nhóm máu với Gia Khanh. Nếu bây giờ đợi ba mẹ chị bên Úc về thì sẽ không kịp.
- Để em đi. Em nhóm máu O
- Được không?_ Cả Minh Hoàng và Khánh Minh nhìn nó.
- Mọi người yên tâm. Tháo balo ra nó đi theo chị y tá vào phòng xét nghiệm. Bây giờ giúp gì được cho chị khó khăn nó cũng làm. Cũng may nó cùng nhóm máu vợi chị. Hy vọng sẽ giúp được gì đó để ca phẫu thật thành công.
Sau khi làm xét nghiệm nó đủ điều kiện để hiến máu. Lần đầu tiên làm việc này sao nó thấy sợ quá. Nhưng nó đang cứu người mà. Cắn răng chịu đựng để truyền máu trực tiếp từ nó qua chị. Dù sao nó cũng đang làm một việc vĩ đại nhất mà xưa nay nó từng làm. Đủ liều lượng cho phép nhưng hình vẫn không đủ. Làm sao bây giờ
- Cứ lấy tiếp đi ạ. Cháu vẫn khỏe mà.
Mấy bác sĩ nhìn nó đầy khâm phục, một đứa lớp 10 nặng tầm 45kg lấy đi bấy nhiêu máu đã là quá sức rồi vậy mà..... nhưng bây giờ là trường hợp cấp bách đành vậy. Cho đến khi ca phẫu thuật thành công cũng là lúc nó ngất luôn tại phòng phẫu thuật. Nó lại nhanh chóng đưa vào phòng cấp cứu để truyền. Có ai như nó không chứ. Nhưng dù gì cũng cứu được chị rồi.
Nó mở mắt tỉnh dậy, mùi thuốc sát trùng làm nó vô cùng khó chịu. Nhìn vào tay nó thấy kim truyền. Nó đang làm sao thế này. Nhìn sang bên cạnh thấy Gia Khanh nằm giường kế bên nó. Chắc ca phẫu thuật thành công. Nó mỉm cười. Haizzzz ba mẹ nó mà biết được nó làm thế chắc chửi nó sấp mặt mất.
- Đan muội... muội tỉnh rồi à. Huynh lo quá.
- Muội vẫn còn khỏe và rất xinh đẹp
- Cảm ơn muội.
- Hừm... cảm ơn cái gì không biết. Chị ấy sao rồi.
- Tốt hơn rồi. Chắc xíu tỉnh lại thôi. Bà ấy khoe lắm mà
- Cơ mà đã biết chị bị gì chưa vậy
- Máu trắng.
- Hả... thế kết quả.??
- Ổn rồi. Nhờ muội cả đấy
- Hạnh phúc quá. Lần đầu tiên trong đời muội làm được việc có ích như vại
- Thế xưa nay toàn phá hại thôi à.
- Thực ra không phải nhưng mẹ toàn bảo thế_ Nó xụ mặt
- Hiha...
- Còn cười. Mà mấy giờ rồi. Muội phải về nữa.
- 4h chiều rồi. Về gì mà về. Ở đây khi nào khỏe rồi về.
- Muội khỏe rồi mà. Còn phải làm bài tập nữa
- Không là không
- Cho muội về đi mà. Mấy đứa cùng phòng còn chưa biết gì có khi lại đi tìm muội không chừng.
- Không nói nhiều.
- Đi mà... muội khỏe lắm rồi.
- Không nhiều lời_ Câu nói phát ra từ một người mà bấy lâu nay nó đã cố không để ý đến. Vâng còn ai ngoài Khánh Minh. Anh đang cầm điện thoại làm gì đó ở sopha bên kia
Nó im bặt luôn.
- Thấy chưa. Huynh nói mà không nghe. Người thì như cái kẹo lại còn. Đã yếu lại còn thích ra gió cơ.
- Không thích ở bệnh viện xíu nào cả. Chị à nhanh khỏi mà về nhà đi. Em không muốn ở đây nữa đâu._ Nó than thở: Balo muội đâu rồi
- Này_ Minh Hoàng đưa cho nó
- Buồn ơi là buồn. Chán ơi là chán
- La vừa thôi cô nương...
Giọng ai kia không phải là
- Chị tỉnh rồi sao? Em lo cho chị quá.
Nó bay từ trên giường xuống. Kết quả là tiếp đất một cách đẹp mắt.
- Không sao chứ. Nhỏ này
Minh Hòang đỡ nó dậy. Nó bắt đầu hoa hết cả mắt. Không thấy gì nữa. Hic
Trở lại giường nằm xuống.
Gia Khanh đã tỉnh lại rồi còn nó thì nằm đấy đến tối vẫn không dám mở mắt. Nó cứ thấy toàn sao trên trời.