Chương 25

Đứa trẻ mập mạp nhìn bộ dạng hung dữ trước mặt, bé gái này còn nhe răng với nó, nó cảm thấy sợ hãi, nên quyết định cùng bạn bè rời đi.

Lúc nó rời đi vẫn không quên nói vọng lại một câu: “Mày hãy chờ đến khi nào bớt nói lắp đi nhé!”

“Hừ~ Chúc Chúc không sợ đâu, lêu lêu lêu~”

Chúc Chúc nhìn ba đứa trẻ xấu ấy rời đi, bắt chước chúng mà nhăn mặt làm xấu rồi về lại, đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt, cô bé mới cúi người xuống đưa tay xoa đầu Hữu Hữu.

“Đừng sợ.” Chúc Chúc nghiêng đầu, để lộ một nụ cười ngọt ngào.

Hữu Hữu nhìn mặt trời nhỏ trước mặt mình, trên môi thoáng lộ ra một nụ cười đã đánh mất bấy lâu: “Bạn, bạn... bạn tốt.”

Chúc Chúc nắm lấy tay Hữu Hữu: “Hữu Hữu, Chúc Chúc dẫn cậu đi gặp chị hai.”

Cố Thanh Uyển gọi điện thoại xong, ánh mắt liếc nhìn xung quanh để tìm bóng dáng nhỏ bé thân thuộc, phút chốc cô ấy đã nhìn thấy dáng người bé nhỏ của cô bé đi tới, phía sau còn dẫn theo một đứa trẻ nữa.

“Chị hai, chị hai, Chúc Chúc đã làm quen được một người bạn tốt rồi, cậu ấy tên Hữu Hữu, cậu ấy có thể vẽ hoa rất đẹp.” Chúc Chúc nói.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái, rồi vui vẻ kéo đứa trẻ sang, đứa trẻ này trông quen quen.

Cô ấy nhớ rồi, đứa trẻ tên Hữu Hữu này ở nhà bên cạnh, ba mẹ bôn ba bên ngoài quanh năm suốt tháng, nên phần lớn thời gian chỉ sống cùng với bảo mẫu, cô ấy cười với Hữu Hữu rồi chào hỏi cậu bé: “Chào em nhé Hữu Hữu.”

Hữu Hữu khẽ gật đầu, đáp lại người chị lớn cậu ấy đã gặp qua.

“Chị hai, Chúc Chúc qua kia chơi với Hữu Hữu nha.”

Cố Thanh Uyển nghe em gái nói vậy, gật đầu rồi đi theo sau chúng, cùng bước tới: “Được, đi thôi.”

“Hữu Hữu, chúng ta chơi cái này đi.” Chúc Chúc dẫn Hữu Hữu đi đến chỗ có một cây cầu thẳng tắp: “Phải đi lên cái này nhỉ?”

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang nghiên cứu về cây cầu độc mộc, cô ấy lên tiếng nói: “Chúc Chúc, đây là cầu độc mộc, nếu em muốn đi qua, phải giữ thăng bằng đấy, không thôi sẽ bị ngã.”

“Em hiểu rồi.”

Chúc Chúc khẽ nhấc đôi chân ngắn lên, thử chạm nhẹ mũi chân xuống, sau đó đặt cả bàn chân lên, cô bé đứng trên cầu độc mộc, thân hình bé nhỏ bỗng lắc lư sang hai bên, hai cánh tay nhỏ cũng không ngừng vẫy vẫy.

Cô bé vừa tiến vừa lùi mấy lần, mới đứng vững trên đó, cô bé bắt đầu bước từng bước về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy vẻ nghiêm túc.

Hữu Hữu khẽ nhấc đôi chân ngắn lên, đi bên cạnh Chúc Chúc, cánh tay hơi vươn ra, cậu bé muốn bảo vệ Chúc Chúc.

Chúc Chúc lập tức rụt cánh tay lại, cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn cây cầu độc mộc, rồi cẩn thận bước từng bước một. Lúc cô bé đi đến đoạn đường cuối, liền nhảy xuống: “A, Chúc Chúc đã đi qua rồi, Hữu Hữu cậu có muốn đi qua đây không?”

Hữu Hữu theo Chúc Chúc tiến về đích, trông thấy cô bé đang quay đầu nhìn sang, chợt nhớ tới ý nghĩ phải bảo vệ cô bé trước đó, thế là cậu bé vội rụt tay lại.

Chúc Chúc nhảy lên vài cái, tiến đến trước mặt Hữu Hữu: “Hữu Hữu, cậu có muốn đi chơi không, yên tâm đi có Chúc Chúc rồi, Chúc Chúc sẽ bảo vệ cậu.”

“Ừm.”

Hữu Hữu khẽ gật đầu, bước đi trên cây cầu độc mộc, đặt chân lên trên cầu đi thẳng về phía trước.

“Hữu Hữu, cố lên, Hữu Hữu, cố lên.”

Chúc Chúc di chuyển cùng Hữu Hữu, mở to đôi mắt tập trung nhìn vào bắp chân Hữu Hữu, nhìn nó đang tiến về trước, theo cậu bé đến tận đây, cuối cùng tại đây cô bé vươn tay ra: “Hữu Hữu.”

Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc đưa tay về phía cậu bé, cậu bé nhìn tay mình, vươn ra một chút lại lập tức rụt tay lại, do dự mất mấy giây, rồi mới đưa tay mình ra, vươn về phía cánh tay nhỏ kia.

Tay còn lại của Chúc Chúc đặt ở sau lưng, cô bé bắt chước những gì đã thấy trên TV, đó là cách hoàng tử dìu công chúa bước xuống xe ngựa, còn cô bé thì nghênh đón Hữu Hữu bước xuống.

“Hữu Hữu đi qua rồi, giỏi quá đi.” Đôi mắt to tròn của Chúc Chúc nhìn khắp xung quanh: “Chỗ đó, chỗ đó, chúng ta đến chỗ đó chơi được không?”

“Được.”

Hữu Hữu nhìn theo hướng chỉ tay của Chúc Chúc, ở đó có xích đu, trước đây cậu bé cũng chơi, nhưng chẳng có ai đẩy cho cậu bé chơi cả.

Sau này, hễ mỗi lần cậu bé muốn chơi, đều chọn lúc ít người, ngước mắt nhìn lên bầu trời, tưởng tưởng mình đang được đung đưa, rồi lặng ngắm dáng vẻ của bầu trời.

Cố Thanh Uyển đi theo nói: “Để chị đẩy các em cho.”

Chúc Chúc đi đến nơi đó, trước đây cô bé đã thấy những bạn nhỏ khác ngồi ở chỗ này, cô bé tới gần đặt cái mông nhỏ xuống, ngồi vào chiếc xích đu kia.

“Chúc Chúc, tay phải nắm chặt hai bên nhé, chị hai bắt đầu đẩy đây.”

“Dạ, đã nắm chặt rồi ạ.”

Chúc Chúc nghe lời chị hai, đôi tay nhỏ nắm lấy dây thừng ở hai bên, tay nắm chặt đến mức đỏ ửng: “Chị hai, Chúc Chúc đã chuẩn bị xong.”

“Được rồi, bắt đầu thôi.”