Chương 13

Cửa phòng vẫn đóng chặt.

Chúc Chúc gõ cửa thêm vài cái rồi quyết định để kẹo sữa thỏ trắng ở đây, cô bé cúi người để kẹo sữa thỏ trắng trong tay xuống nền đất trước cửa phòng.

“Một viên, hai viên, ba viên.”

Chúc Chúc đếm được ba viên kẹo sữa, cô bé nhớ anh lớn có nói, không được ăn nhiều kẹo, sau khi để ba viên kẹo sữa xuống thì chỉnh cho chúng ngăn nắp.

“Anh ba, kẹo để ở trước cửa nha, anh nhớ ăn đó, ăn vào sẽ thấy rất ngọt.”

Chúc Chúc nói xong thì xoay người rời đi, để kẹo sữa thỏ trắng còn sót lại trong tay về lại chỗ cũ.



Mười mấy giây sau khi Chúc Chúc rời đi, cửa phòng được mở ra.

Vốn dĩ Cố Thanh Diệu ở trong phòng không định ra ngoài, mặc kệ đứa trẻ “khóc nhè” đó, nhưng nghe thấy cô bé nói chuyện ở bên ngoài, chẳng hiểu sao cậu đã gạt suy nghĩ đó, nghiêm túc lắng nghe từng chữ.

Cậu nghe động tĩnh ở bên ngoài phòng, sau khi đợi mười mấy giây, thấy đứa trẻ “khóc nhè” đó chắc đã đi rồi thì mở cửa.

Cố Thanh Diệu cụp mắt nhìn ba viên kẹo sữa thỏ trắng được đặt ngay ngắn trước chân của mình, cậu thò đầu, thấy xung quanh không có ai mới cúi người xuống, nhanh chóng nhặt ba viên kẹo sữa lên.

Tiếp đó, cửa phòng bị đóng lại.

Cố Thanh Diệu: “...” Đứa trẻ khóc nhè này đúng thật là.

Cậu vào phòng dựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn ba viên kẹo sữa thỏ trắng trong tay.

Một lúc sau, Cố Thanh Diệu lột vỏ của một viên kẹo sữa trong đó, để kẹo vào trong miệng thì thấy vị ngọt bùng nổ.

Cố Thanh Diệu: “!!!”

Kẹo… kẹo này quá ngọt rồi.

Cố Thanh Diệu nắm hờ tay, đưa tay lên che miệng lại, vị ngọt của kẹo sữa khiến cậu khó chịu cau mày, thật ra cậu không thích đồ ngọt.

Cậu xoay người định nhổ viên kẹo ra, nhưng đột nhiên nhớ đến nếu đứa trẻ khóc nhè đó biết được chuyện này chắc chắn sẽ khóc, nên cậu nuốt viên kẹo sữa trong miệng xuống.

Chúc Chúc đi vào phòng khách, cô bé mở mắt to nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng đó: “Anh lớn? Anh lớn ơi...”

Cố Thanh Uyển ngồi ở sô pha phòng khách, nhìn thấy em gái đang tìm anh lớn, liền nói: “Chúc Chúc, anh lớn của em đến công ty rồi, không có ở nhà, chị hai cho em xem phim hoạt hình nhé.”

“Phim, hoạt, hình?”

Chúc Chúc hơi bối rối nhìn hộp đen trước mặt, chỉ thấy chị hai cầm thứ gì đó rồi ấn vào nó, hộp đen kia liền sáng lên.

“Chúc Chúc, em muốn xem cái gì thì bấm remote, chị để nó ở đây nhé. Nhớ là ấn vào chỗ này để chuyển kênh, còn đây là nút tắt TV. Nếu có gì không hiểu thì cứ vào phòng tìm chị hai là được.”

“Vâng ạ.”

Chúc Chúc nhận lấy thứ gọi là “remote”, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm nó, tò mò ngó chỗ nọ chỗ kia nhưng vẫn không thấy gì khác.

Nghe lời chị hai nói, cô bé dùng ngón tay ấn lên cái nút, nội dung trong “hộp đen” liền thay đổi.

“Oa!”

Chúc Chúc cực kỳ ngạc nhiên khi chiếc “hộp đen” mang tên “TV” này lại thú vị đến vậy, hơn nữa còn có thể chứa được nhiều thứ bên trong nữa chứ.

Cứ sau vài giây, đôi bàn tay nhỏ nhắn múp míp của cô bé lại bấm “nút”, nhìn đồ vật trên TV thay đổi, càng nhấn càng cảm thấy thú vị, cô bé cho rằng “TV” là một món bảo bối.



Đêm se lạnh, những vì sao sáng phủ đầy bầu trời.

Tâm trạng của Cố Thanh Diệu tốt hơn trước, cậu ra khỏi phòng đi vào nhà bếp, chuẩn bị bưng một ít đồ ăn về phòng.

“Anh ba, anh có thể giúp Chúc Chúc lấy cái đó không ạ?"