Chương 15

Hướng Hiểu Ảnh nói tiếp: “Tôi đã xem mấy vị khách khác rồi, hai cô bé rất nghe lời, cậu bé lớn hơn một chút tôi cũng biết, đó là con một người bạn trong giới của tôi, từng gặp nhau hai lần, người cũng lịch sự.” Bà nói thẳng: “Tôi nghe chị Phương nói chỉ có cậu nhóc nhà họ Cố tính tình không ngoan lắm sao?”

Đường Danh không cam kết luôn, bà không hiểu ý của Hướng Hiểu Anh, nói cầm chừng: “Cũng không phải không ngoan, chỉ là hơi khó ở chung.”

Hướng Hiểu Ảnh nói thẳng: “Tình huống của Ly Ly khá đặc biệt.”

“Cô quay đầu xem thử đi.”

Đường Danh thấy lạ nên quay đầu nhìn, vừa nhìn đã ngây cả người.

Ly Ly vẫn duy trì tư thế ngồi xổm ban nãy bà đã thấy, vị trí không thay đổi, trông như cây nấm nhỏ, con bồ câu trước mặt đã bay đi mà vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích.

Cảnh tượng này rất bình thường.

Điều không bình thường là bà và chị Ảnh đã nói chuyện với nhau khoảng mười phút.

Nhưng một đứa nhỏ ba tuổi tập trung được tốt thế sao?

“Ly Ly mắc bệnh tự kỷ bẩm sinh.” Hướng Hiểu Ảnh thở dài: “Gần đây tình hình của thằng bé tốt hơn nhiều, bác sĩ nói Ly Ly có dấu hiệu tốt hơn, bảo tôi ở cạnh thằng bé nhiều hơn.”

Đường Danh không thể miêu tả cảm xúc trong lòng, bất giác hỏi: “Thế không phải để Ly Ly ở nhà tốt hơn sao? Chị cũng biết tham gia chương trình giải trí có tiếng tốt cũng có tiếng xấu mà.”

Hướng Hiểu Ảnh: “Nếu Ly Ly cứ ở nhà mãi thì chẳng khác gì bây giờ cả.”

Đường Danh ngừng lại.

Phim của Hướng Hiểu Ảnh đã quay được một nửa, hủy giữa chừng thực sự có lỗi với cố gắng của biết bao nhiêu người trong đoàn làm phim, không đi nhà trẻ được nhưng cũng không yên tâm để Ly Ly ở nhà.

Nhưng chị Phương nói đúng, chương trình giải trí về gia đình có thể giúp Ly Ly có thêm nhiều bạn, chỗ quay phim đều nằm trong khu thành phố điện ảnh ở Bắc Kinh, bà đi lại giữa hai nơi cũng có nhiều thời gian rảnh ở với Ly Ly hơn.

Phụ huynh đều có tâm lý giống nhau, bây giờ Hướng Hiểu Ảnh như lần đầu tiên đưa Ly Ly đến nhà trẻ, sợ cậu bé bị bạn bè cùng lớp bắt nạt.

Đường Danh có thể hiểu phần nào.

“Chị Ảnh, không giấu gì chị, hai ngày trước tôi từng đi gặp cậu bé nhà họ Cố, tính tình nó rất kỳ lạ, không để ý đến người khác lắm, trông hơi hung dữ.” Đường Danh không giấu chút nào, nói hết toàn bộ: “Nhưng thật ra cũng tốt, Ly Ly yên tĩnh thế, nếu không chủ động đi tìm cậu nhóc thì chắc hai đứa cũng không giao lưu gì đâu.”

“Thế này đi, tôi bảo biên kịch lúc viết khung hoạt động thì cố tách Ly Ly và cậu nhóc kia ra có được không?”

Đúng, chương trình giải trí đều có kịch bản khung.