Chương 43: Ngôi nhà nhỏ, lúc nửa đêm cứ luyên thuyên
Y Trân Trân '' Ngươi là ai? Có phải là đại ma vương không?
Đen mặt một hồi lại nhìn qua cái tên lạnh lùng lột xác nào đó khỏe mạnh tỉnh bơ mà lôi hắn dậy
Em bé ma giật mình thôi chết rồi cha ghét nhất là bị người khác phá vỡ giấc ngủ bình yên của mình, vì thực tế hắn mỗi ngày chỉ chợp mắt được ba tiếng... có lần bé chỉ lỡ gọi hắn dậy thôi là cả hôm đó bị ăn tận mười lăm bát cơm.
Là phạt ăn cơm đó,... từ đó tới giờ cơm là thứ tiểu Miêu sợ nhất... còn bây giờ mẫu thân ơi chỉ e là???
Tiểu Miêu bé nhỏ lo sợ thay Y Trân Trân. Mà cô vẫn tỉnh bơ nhìn hắn nói.
- Ta mỏi chân, ngươi giúp ta mát xa.
Hắn vốn dĩ đã chợp mắt chỉ một chút nữa thôi là đã ngáy khò khò rồi lại bị đánh thức ánh mắt chim ưng mở ra thấy ''Vợ'' mình đang kéo thì mới giãn ra.
Gì chứ? Ưu tiên vợ là chính.
- Được.
Hắn nhếch miệng, bàn tay thon dài trắng như trứng bóc nhẹ nhàng mát xa cho Y Trân Trân.
Tiểu Miêu ‘‘‘...’’’
Cha không công bằng, cha ăn gian! Bắt đền.
Nhưng không giám mở miệng ra mà nói chỉ sợ sẽ bị hắn xách cổ áo ném ra khỏi cửa sổ... tiểu Miêu rất sợ cha nhưng mà lại rất thích chêu chọc cha... vì lúc cha tức giận rất đáng yêu.. không như lúc ở Địa ngục còn đáng sợ hơn ông nội Diêm Vương của bé.
- Phạt con ăn cơm là muốn con lớn, còn mẹ con ta nguyện làm công cụ mát xa chân tay!
Hiểu được sự ức chế của tiểu tử thối hắn nhàn nhạt trả lời.
Em bé ma mếu máo lôi con gấu bông ra ôm cho đỡ tủi thân.
Mà lúc này bên ngoài kia gió thổi vi vu trăng thanh mát mẻ mặt trăng tròn lại có thêm những con đom đóm lấp lánh như màu của ánh trăng kia làm màn đêm tô điểm bởi những màu sắc lấp lánh của những tòa nhà cao tầng.
Gần cửa sổ nhà Y Trân Trân có cây Thường xuân bám vào vách tường, một cây cổ thụ lâu năm rất to chĩa ra hướng cửa sổ nhà cô là một cành cây to... có hai bóng dáng ôm lấy cành cây mò vào trong phòng nhìn chộm ba người bọn họ.
- Khà khà, Vương Minh, đệ nhìn xem, cháu trai chúng ta thật đẹp trai.
- Huynh nhìn xem cái gì mà nhìn, trời ơi, không thể tin nổi mà Vương Phong lột xác thật rồi ư?... không, sao huynh ấy lại nói nhiều như mưa thế? Chắc ta phải.. à cấu ta một chút xem, chẳng có cảm giác thật chút nào cả.
Vương Hạo nhìn Vương Minh cầu mong gã cấu mình một cái để biết được đây là thật hay mơ.
Không phụ lòng mong mỏi của Vương Hạo, Vương Minh một cước đá hắn bay xuống tận gốc cây, khiến hắn kêu đau điếng chỉ là giật mình nên mới kêu thôi.
Nằm dưới gốc cây Vương Minh không đứng dậy hẳn mà gào lên.
- Thiên à, anh hai tôi nói nhiều thế sao? Động đất, sắp động đất.