Chương 9

Sau khi Isser quẹt thẻ, cửa máy bay mở ra, Tô Trà vừa bước vào, cửa liền tự động đóng lại, ngay sau đó, máy bay lao ra khỏi chiến hạm, đột nhiên bật ra ngoài.

Tốc độ của chiến hạm rất nhanh nhưng lại giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, ngồi trên máy bay có thể cảm nhận được cảm giác đua tốc độ cao.

Mười phút sau, máy bay đến bên ngoài bệnh viện.

Isser nhìn tình hình bên ngoài qua màn hình hiển thị, đôi mắt tối sầm lại. Những phóng viên này đến nhanh hơn nhiều so với dự kiến.

“Anh không đi ra ngoài sao?” Tô Trà chủ động hỏi.

Isser lấy chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu Tô Trà.

Đây là chiếc mũ bảo hiểm chỉ được sử dụng trong chiến trường giữa các vì sao, nhược điểm duy nhất là nó được thiết kế đặc biệt, trông nó quá to so với đầu của Tô Trà, gần như che mất cổ cậu, và nơi đáng lẽ dành cho đôi mắt lộ ra đã trở thành đôi má phungd phính lộ ra.

Nhưng ít nhất chiếc mũ bảo hiểm che khuôn mặt một cách hoàn hảo và không bị máy ảnh ghi lại. Isser hiếm hoi nói một lời an ủi: “Đừng sợ.”

“...” Thật sự không phải là biếи ŧɦái đó chứ?

Đối mặt với chiếc mũ trùm đầu nặng nề, Tô Trà khó nhọc cởi nó ra, xua tay lịch sự nói: “Đội mũ vào thật khó thở.”

Isser đột nhiên mỉm cười vỗ vỗ vai anh, trong ánh mắt sắc bén có chút tán thưởng: “Tốt lắm.”

Tô Trà rung động trước bức ảnh.

Isser giữ chặt cậu ấy. Người dân của đế quốc lẽ ra phải có ý chí mạnh mẽ như vậy.



“Đó là máy bay của Tướng quân Isser, nhanh lên!”

Lúc này, các phóng viên có mặt muốn ghi lại hơi thở của người đó bằng máy ảnh của họ.

Cửa máy bay đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn bước ra, khí thế mạnh mẽ khiến phóng viên lùi lại vài bước.

Các phóng viên đã túc trực ở mọi hướng, nhưng tiếng ồn lắng xuống ngay lập tức, chỉ còn lại tiếng màn trập. Mặc dù người đàn ông đã giúp chặn hầu hết các camera nhưng vô số ánh đèn pin vẫn chiếu thẳng vào mặt anh ta.

Khi hai nhân vật một lớn một nhỏ tiến lại gần, người quay phim rời mắt khỏi máy ảnh và ngước lên để tự mình xác nhận.

“Bạn có thấy điều đó không? Cậu ấy đang mỉm cười.”

Tô Trà rất hợp tác, không cúi đầu, thậm chí còn chủ động đối mặt với ống kính.

Nụ cười gượng ép này khiến phóng viên phải suy ngẫm phải chăng họ đã quá háo hức muốn đạt được thành công nhanh chóng dù biết cậu vẫn chỉ là những đứa trẻ thôi.

Tô Trà không biết người khác đang nhìn mình với ánh mắt đáng thương, cậu đi trên con đường này như trên một tấm thảm đỏ, không để ý đến mái tóc dài màu bạc bị gió thổi bay, thỉnh thoảng lại mỉm cười vẫy tay.

“Vất vả rồi, mọi người đều vất vả rồi.”

Thật hoành tráng, thật hoành tráng và đây là điều mà một ngôi sao một bảo vật quốc gia xứng đáng nhận được khi xuất hiện.