Chương 5

Người đàn ông không tiến lên, Tô Trà cũng chỉ đứng đó, gió mạnh giữa hai bên không ngừng lan tỏa mùi hương.

Đối với người đàn ông và thuộc hạ của anh ta mà nói, đây là một loại hương hoa lạ thường có thể trực tiếp cảm nhận được, còn đối với Tô Trà mà nói, chóp mũi cậu ngửi được chính là mùi máu tanh nồng nặc. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng người đứng đối diện trông không phải người mà là một con sói.

Dữ dội, mãnh liệt và nguy hiểm.

Cậu vô thức muốn lùi lại một bước, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cậu đột nhiên cảm thấy khí tức đáng sợ của người đàn ông hơi yếu đi.

Sự suy yếu này không phải đến từ sự thay đổi tâm trạng, hương thơm của hoa có khả năng xoa dịu kỳ lạ, làm dịu đi tinh thần hung hãn của đối phương.

Đôi mắt nâu của Tô Trà hiện lên một tia hài lòng.

Máu lạnh và tàn nhẫn, nhưng anh ta sẽ đối xử với đàn con của mình hết sức cẩn thận.

Được rồi.

Tưởng lầm sự suy yếu của hào quang bên ngoài là sự đồng cảm với đàn con bị lạc, cậu chủ động dang rộng vòng tay——

Cục cưng đến rồi, mau cưng chết tôi đi!

Ba bệ phóng của chiến hạm trực tiếp phía trước đồng thời nhắm vào Tô Trà, khiến chúng trong nháy mắt phát động đòn chí mạng. Khoảng cách giữa Tô Trà và người đàn ông chưa đến năm mét, người sau chỉ mất chưa đầy 0,1 giây để tiếp cận và bẻ gãy chiếc cổ mỏng manh của cậu thôi.

Cách tiếp cận “chủ động” này có vẻ vừa không biết tốt xấu vừa khó hiểu.

Người đàn ông nheo mắt lại.

Với tư cách là người đứng đầu Quân đoàn đệ nhất của Đế quốc, anh ta đã phải chịu vô số vụ ám sát trong vài năm qua, và có rất nhiều vụ việc sử dụng việc lợi dụng trẻ em trong đó.

Di tích này từng là căn cứ bí mật của một viện nghiên cứu cực đoan, để tìm cách mang lại cho người Galan khứu giác, một số nhà khoa học điên rồ đã tiến hành một loạt thí nghiệm in vivo (thí nghiệm trên cơ thể sống) bất hợp pháp với sự tài trợ của một nhóm người

Lúc đầu, người đàn ông này đích thân dẫn quân đi phá hủy căn cứ này, ngoại trừ đối tượng thí nghiệm được giải cứu ra thì không có dấu hiệu mới của sự sống. Tròn một năm trôi qua, một đứa trẻ kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trên đống đổ nát, dù họ có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cũng có điều gì đó không ổn.

Tô Trà vẫn dang rộng vòng tay đi về phía trước, như muốn tuyên bố mình không có vũ khí.

Ánh sáng trong mắt người đàn ông vẫn còn sắc bén.