Lục Vô Túy đi theo Giang Hoài ra khỏi phòng vẽ tranh, đến cửa phòng thì dừng lại, nhìn Giang Hoài cầm tranh đi vào phòng ngủ.
Chẳng lẽ là muốn treo tranh phía trên đầu giường?
Tranh của Giang Hoài tuy đẹp, nhưng ở Lục gia này, bức nào treo trên tường, đặt trong tủ cái nào không phải cũng từ tay danh họa?
Lục Vô Túy nghĩ, món quà này đến một cách chậm chạp và không lễ phép.
Còn muốn treo nó trong phòng ngủ mà không được sự đồng ý của hắn.
Hắn phớt lờ sự chờ đợi nhất thời trong lòng, ho khan một tiếng, lúc này mới phát hiện mình chưa uống cà phê.
Lục Vô Túy cầm tách cà phê nhấp hai ngụm.
Do dự một lát, hắn vẫn giả vờ bình thường đi vào phòng ngủ xem Giang Hoài định làm gì.
Nếu thêm một cái đinh vào tường...
Đóng thì cứ đóng đi, nhưng hắn chắc chắn sẽ không giúp, dù sao đó cũng là bức tường được hắn lựa chọn cẩn thận ngay từ đầu, đóng vào sẽ rất đau.
Khi Lục Vô Túy định đẩy cửa ra, liền thấy Giang Hoài đã tìm được một chỗ ngồi xuống qua khe cửa.
Sau đó, cầm lấy điện thoại và bắt đầu chơi.
Phòng ngủ của hắn là lớn nhất trong toàn bộ biệt thự, không chỉ có một chiếc giường, còn có một chiếc ghế sô pha để nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.
Giang Hoài vừa ngồi xuống chiếc sô pha đó.
Bức tranh nằm dưới chân, và dường như không có ý định nhặt nó lên.
...Nhóc ngốc này đang làm cái quái gì vậy?
Lục Vô Túy đẩy cửa vào, Giang Hoài vẫn bất động, không những không chột dạ mà còn lướt video.
Thậm chí còn tăng âm lượng.
"Mọi người cũng biết, đôi khi muốn tặng quà cho ai thì thái độ của người tặng và người nhận thường quyết định món quà đó có vui hay không. Hôm nay Đa Ba sẽ nói về điều đó dưới góc nhìn của người tặng quà. Nhắc mới nhớ nên tặng quà như thế nào đây, các bạn quan tâm đừng quên cho ĐaBa một like nhé!”
Lục Vô Túy ngập ngừng nói: "... đưa một món quà thôi có cần phức tạp như vậy?"
Hắn còn hoài nghi Giang Hoài là cố ý cho hắn nghe.
Thấy hắn đi vào, Giang Hoài giảm âm lượng xuống, giống như không nghe rõ hắn nói gì: "Hả?"
Lục Vô Túy dừng một chút, không được tự nhiên nói: "Không có việc gì."
Sau đó xoay người muốn rời đi, một lúc sau vẫn là không nhịn được, ngồi xuống bên người Giang Hoài, trầm giọng nói: "Mỗi lần tặng quà cho người khác cậu đều làm nhiều thứ như vậy sao?"
Giang Hoài mím môi, có chút ngượng ngùng: "Anh biết tôi muốn tặng quà cho người ta sao?"
Lục Vô Túy: Đưa cho người khác, không phải chỉ đưa cho hắn sao?
Hắn hắng giọng, không vạch trần Giang Hoài, "Cậu rõ ràng như vậy, muốn không biết cũng khó.."
“Rõ ràng vậy sao?” Giang Hoài có chút đau lòng.
Rõ ràng ở nhà cậu không nói gì, nhưng Lục Vô Túy nhìn là biết, nếu như đưa bức tranh cho giáo viên, các sinh viên khác đoán trúng, cậu phải làm sao bây giờ?
Đoán được là chuyện nhỏ, nhưng bị người không có lòng tốt báo cáo mới là chuyện lớn.
Thấy vậy, Lục Vô Túy dừng một chút, bất đắc dĩ động viên: "Không sao... Cũng không đặc biệt rõ ràng lắm."
"Lần sau đi tặng,đừng làm như vậy..."
"Nếu anh có kinh nghiệm, có thể dạy tôi làm thế nào để gửi nó không?"
Thanh âm của hai người đồng thời vang lên, nghe thấy hắn nói vậy Giang Hoài lập tức đặt điện thoại xuống, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy chờ đợi nói: "Nói đi, nói đi."
Lục Vô Túy: "..."
Sự phát triển đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Tại sao hắn phải dạy người khác cách tặng quà cho mình?
Ngoài Giang Hoài, có lẽ không có ai khác trên thế giới này dám làm điều này, phải không?
*
Hai người bắt đầu thảo luận về vấn đề "tặng quà".
Trước khi nói, Lục Vô Túy hắng giọng một cái: "Đầu tiên tặng lễ vật, không cần làm quá phức tạp, giống như cậu bây giờ, hoàn toàn không thể chấp nhận được."
“Chờ đã.” Giang Hoài đột nhiên nói.
Nhìn thấy Giang Hoài vội vàng chạy đi lấy giấy bút, nằm dài trên cái bàn trước mặt, mắt trông mong mà nhìn hắn, Lục Vô Túy nhất thời không mở miệng được.
"..." Vậy tại sao hắn lại dạy người khác tặng quà cho hắn?
Có rất nhiều người bên ngoài muốn lấy lòng hắn, nếu hắn thực sự sẵn sàng tiếp nhận, Giang Hoài có lẽ thậm chí còn không được lên trước.
Cho nên tại sao lại trở nên như thế này?
*
"Trước khi tặng quà, phải nhớ tìm hiểu tính cách của người được tặng quà. Có người thích ngày lễ tết, điều đó mang tính nghi lễ nhiều hơn. Có người thì vui vẻ khi nhận được quà bất cứ lúc nào. Tôi nói đều có thể. "
"Về phần thái độ khi tặng quà, chỉ cần không phải tỏ tình cầu hôn, cũng không cần quá nghiêm túc, thì đều có thể."
"Xét về các trường hợp, một số người thích nhận quà ở nơi đông người, trong khi có những người khác thích được tặng quà khi chỉ hai người. Tôi nói, đều có thể."
Mỗi khi Lục Vô Túy nói một từ, Giang Hoài đều gật đầu và viết vào cuốn sổ.
Hắn hắng giọng một cái, cảm thấy chính mình càng ngày càng chán, Giang Hoài còn đang viết.
Khi sổ ghi chép nhỏ của Giang Hoài gần đầy, cậu vội vàng nói: “Được, chúng ta đến đây thôi.”
Lục Vô Túy uống một hớp nước, nhướng mày nói: "Thật sự tốt hơn rồi sao? Cậu xác định chứ?"
"Ừ," Giang Hoài gật đầu như gà mổ thóc, "Cám ơn anh đã nói với tôi nhiều như vậy."
Lục Vô Túy nhếch khóe miệng cười nửa miệng, "Phải không? Cho tôi xem cậu nhớ cái gì?"
Tặng quà còn không đưa hắn?
Nghe vậy, Giang Hoài giống như học sinh bị thầy giáo kiểm tra bài tập, cung kính đưa vở cho hắn: "Anh xem, tôi đã ghi nhớ hết rồi!"
Sau khi Lục Vô Túy mở ra, "..."
Bên trên viết.
[Một, nhìn vào tính cách của người nhận món quà, hiện chưa rõ. ]
[Thứ hai, chú ý thái độ của mình, đừng cảm thấy quá trịnh trọng. ]
[Thứ ba, tùy trường hợp, điểm này hiện tại không rõ. ]
Lục Vô Túy:...sự kiên nhẫn của hắn sắp hết.
Là do những gì hắn ám chỉ không đủ rõ ràng?
Nếu nghĩ kỹ lại, hắn nói "đều có thể ", chẳng phải giống như khi ai đó hỏi ăn gì và người kia trả lời " gì cũng được" sao?
Mặc dù trong quan niệm của hắn, chỉ cần hắn nói bất cứ điều gì mình muốn, thì hắn thực sự có thể làm bất cứ điều gì.
Nhưng Giang Hoài không biết.
Lục Vô Túy thở dài, dưới ánh mắt chờ mong của Giang Hoài, đem đồ vật trả lại cho cậu, "Thật ra..."
Giang Hoài rất mong chờ điều đó.
Lục Vô Túy nhắm mắt lại và nuốt những lời còn lại.
Quên đi.
Nếu tiếp tục, tiểu ngu ngốc này dù có giấu cả đời cũng không dám tặng món quà này.
“Tuy rằng tôi cũng không biết làm sao để nhớ,” Giang Hoài mím môi cười, “Nhưng vừa rồi tôi mới nghĩ ra, cảm thấy cũng không cần thiết quá khoa trương, sợ lão sư sẽ không thích. Vẫn là điệu thấp tặng nó đi."
Lục Vô Túy sững người một lúc.
Trong nháy mắt, trên người hắn thời gian như đình chỉ, tay duỗi ra cầm cà phê tựa hồ có chút cứng ngắc.
Hắn nhìn Giang Hoài, gằn từng chữ: "Nói cho tôi biết, là cho ai?"
“Giáo viên” Giang Hoài nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngây thơ, “Tặng quà cho thầy không được sao… Haizz, nhưng tôi đã chuẩn bị quà lâu rồi, cuối cùng cũng không tặng được?"
Lục Vô Túy uống một hớp lớn cà phê.
Tiếng cốc nước đặt xuống bàn đinh tai nhức óc khiến Giang Hoài giật mình.
“Bức tranh kia, cậu định tặng cho lão sư?” Lục Vô Túy nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thấy tình thế không ổn, Giang Hoài lặng lẽ lui ra ngoài, giọng điệu cũng bị Lục Vô Túy làm cho khó hiểu, "Sao, sao vậy?"
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.
Nửa giờ trước, hắn còn mong chờ được tận tay chạm vào bức tranh, nhưng bây giờ nhìn khung tranh phía sau Giang Hoài, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.
Lục Vô Túy mặt vô biểu tình nói: " Là nam lão sư lần trước đi ký họa sao?"
Nghe vậy, Giang Hoài gật đầu.
Trong đầu Lục Vô Túy chợt lóe lên một cái gì đó, sắc mặt không tốt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa rồi là ngày nhà giáo sao?"
Giang Hoài nghĩ nghĩ liền lắc đầu.
Lục Vô Túy lại hỏi: "Ngày lễ gì quan trọng hơn sao? Sinh nhật thầy? Trong trường đang có hoạt động sao?"
Giang Hoài lại lắc đầu.
Lục Vô Túy cháy nhà lòi ra mặt chuột ác ý nói: "Vậy quà gì đây?"
Giang Hoài: "..."
Sao nói giống như đạo lý thế này?
"Một là không phải ngày lễ, hai là không phải sinh nhật thầy cô, trường không có hoạt động gì. Nếu cậu tặng một bức tranh của mình đi, cậu có muốn thầy ấy bị buộc tội nhận hối lộ không?"
Giang Hoài cảm thấy có lỗi, "Không có!"
Lục Vô Túy lạnh lùng nói: "Dù sao cậu cũng không được phép đưa."
Giang Hoài cảm thấy có chút không đúng, ngơ ngác nhìn Lục Vô Túy.
Nhìn thấy ánh mắt đáng thương của cậu, trong lòng Lục Vô Túy cũng mềm đi, ngữ khí cũng dịu đi rất nhiều.
Hắn ân cần nói: "Nếu cậu đưa nó cho giáo viên, nó sẽ khiến giáo viên gặp rắc rối."
Lúc này không nên cứng rắn với tiểu ngu ngốc này thì hơn.
Nhưng hắn quên mất, Giang Hoài là một tiểu ngu ngốc dầu muối không ăn, mềm cứng không ăn.
Cậu cau mày nói: "Được rồi."
Ngay lúc Lục Vô Túy cho rằng mình đã đạt được mục đích, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, Giang Hoài đột nhiên nói: "Vậy tôi đi hỏi chỗ ở của lão sư."
Lục Vô Túy: "...Cái gì?"
“Gửi đến nhà thầy ấy, như vậy không thể bị người khác phát hiện?” Giang Hoài góc độ rất xảo quyệt, “Chuyện này, trừ phi lão sư tự mình đi trình báo, bằng không thầy ấy phủ nhận cũng không ai biết…”
“Tôi không biết sao?” Lục Vô Túy cười nói.
Gianh Hoài kinh ngạc: "Nhưng anh sẽ không báo cáo."
Lục Vô Túy cười ha hả, trong nụ cười giấu một tầng dao găm, "Sao cậu biết tôi không làm?"
Hắn sẽ không chỉ.
Bây giờ hắn rất tức giận và trong lòng đang muốn gϊếŧ người.
Giang Hoài: "..."
Sau gáy lạnh toát.
*
Ngày hôm sau, khi Giang Hoài chuẩn bị ra ngoài, Lục Vô Túy xuất hiện và nói với cậu: "Thu dọn một chút đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe."
Giang Hoài đặt bức tranh trong tay xuống, không vui nói: “Nhưng mấy ngày trước không phải đã khám sức khỏe rồi sao?”
"Mấy ngày trước là mấy ngày trước, hôm nay chính là hôm nay," Lục Vô Túy hỏi ngược lại, "Ngày hôm qua cậu ăn rồi, sao hôm nay lại ăn nữa?"
Giang Hoài: "..."
Mặc dù nghe có vẻ hợp lý.
Nhưng vẫn cảm thấy nó sai sai.
*
Bất quá cũng may, kiểm tra sức khỏe chỉ là một cuộc kiểm tra nghiêm túc, và bác sĩ cũng rất nghiêm túc.
Chỉ là Lục Vô Túy không muốn Giang Hoài nghe được một ít nội dung, cho nên để Giang Hoài ở trong phòng làm việc, tự mình đi ra ngoài cùng bác sĩ đàm luận.
Bác sĩ nói: “Sức khỏe của Tiểu Giang thiếu gia rất tốt, nhưng nam giới sinh con nhất định rất nguy hiểm, dù sao cho dù là phụ nữ cũng không có gì đảm bảo 100% sẽ không xảy ra nguy hiểm khi sinh nở."
Lục Vô Túy nói: "Vậy lần trước tôi có hỏi, giải phẫu biến cậu ấy thành nam nhân bình thường có khả thi hay không?"
Bác sĩ có chút nghi hoặc: "Cái này..."
"Tôi biết, hiện tại bà ngoại tôi vẫn nắm quyền, ông không thể tự mình quyết định," Lục Vô Túy híp mắt, "Nhưng ông có nghĩ tới, người nắm quyền sau này là bà tôi hay là tôi?"
Nếu Lục gia nghe được lời nói của hắn, nhất định sẽ lại mắng hắn bất hiếu một lần nữa.
Tuy nhiên, bác sĩ lắng nghe, chỉ đổ mồ hôi lạnh trên đầu.
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói một con số.
Con ngươi của Lục Vô Túy hơi co lại.
Bác sĩ nói: "Bất quá, trên thực tế, nếu như Tiểu Giang công tử thật sự mang thai, nguy hiểm khi sinh con cũng không ít hơn cái này."
Hai mối nguy hiểm gần như chia đều.
Nếu thực sự muốn không phẫu thuật và không có con, biện pháp khả thi duy nhất là vĩnh viễn không cho Giang Hoài quan hệ t.ình dục.
Ngay cả khi đeo bαo ©αo sυ, vẫn có những rủi ro và không có gì đảm bảo rằng sẽ không mang thai, hiện nay mỗi năm đều có rất nhiều người mang thai ngoài ý muốn.
Một khi thụ thai, tính mạng của Giang Hoài sẽ gặp nguy hiểm chưa từng có, tương đương với việc đứng trước cánh cổng địa ngục.
Về phần buộc garo*...
Lục Vô Túy tự nhận, hắn không thể vì Giang Hoài mà làm tiểu phẫu này.
Giải pháp trước mắt dường như là không bao giờ chạm vào Giang Hoài.
Không chỉ là hắn, mà bất cứ kẻ nào cũng không thể.
Giang Hoài sẽ không còn bất kỳ lo lắng nào nữa.
Nhưng đây dường như là một yêu cầu thái quá khác, thậm chí còn thái quá hơn cả việc phẫu thuật của Giang Hoài và thắt ống dẫn tinh của hắn.
*
Lần này sau khi từ bệnh viện trở về, Lục Vô Túy vẫn luôn thất thần.
Giang Hoài cũng theo sự im lặng của hắn mà trở nên bất an.
Tay cậu khẽ chạm vào khung tranh trên ghế sô pha, còn chưa đi tới mép, Lục Vô Túy tựa hồ có mắt sau gáy, trầm giọng nói: "Giang Điềm Điềm."
Giang Hoài thân thể chấn động.
Lục Vô Túy trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo, "Đặt lại đi."
... Cảnh tượng này luôn có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Mỗi lần Giang Hoài ở trên giường, muốn ôm búp bê vào lòng, Lục Vô Túy đều gọi cậu như vậy.
Ngay khi cậu chuẩn bị ôm bức tranh vào trong ngực một lần nữa với tốc độ cực nhanh, Lục Vô Túy lại nói: "Đặt nó lại, hôm nay tôi sẽ giảm cho cậu thêm một vạn tiền bình hoa, nếu không đặt nó lại, một vạn của ngày hôm nay sẽ không có giá trị. Phần thưởng bổ sung được tích lũy trong vài ngày qua cũng sẽ được tính lại từ đầu.”
Giang Hoài: "..."
Lời này vừa nói ra như một sát chiêu.
Cánh cửa sinh mệnh đã bị người khác nắm giữ trong tay, Giang Hoài đành phải tức giận thu lại, thầm nghĩ có dịp sẽ gửi bức tranh cho giáo viên.
Lục Vô Túy dường như biết rằng ý định của cậu vẫn chưa chết.
Vào ban đêm, điện thoại Giang Hoài nhận được một số liên kết được chia sẻ bởi Lục Vô Túy.
Nội dung là: # đàn ông đã kết hôn tự giác cự tuyệt mập mờ#
# tôi là người đàn ông đã có gia đình, luôn giữ khoảng cách với người khác giới#
#Không chung thủy là bản năng, còn chung thủy là sự lựa chọn - Tôi là đàn ông đã có gia đình#
Theo quan điểm của Lục Vô Túy, hắn chia sẻ những điều này không gì khác hơn là sự châm chọc.
Nhưng trong mắt Giang Hoài, nó đã trở thành——
Lục Vô Túy khen cậu là một người đàn ông!
Lúc chia sẻ những nội dung này, Lục Vô Túy ở bên cạnh Giang Hoài, thấy cậu không biểu đạt gì, không khỏi hỏi: "Cậu xem cái này không có cảm giác gì sao?"
Giang Hoài thần bí đem điện thoại đặt ở trước mặt hắn.
Chỉ vào "người đàn ông đã có gia đình" trong ảnh, chỉ vào chính mình.
Thấy cậu còn biết mình là ai, sắc mặt Lục Vô Túy dịu đi một chút, "Cậu biết là tốt rồi."
Giang Hoài dùng sức gật đầu.
Lục Vô Túy đối với phản ứng của cậu rất hài lòng, không còn vẻ mặt âm trầm nữa, chậm rãi nói: "Ngủ đi."
Khi đèn được tắt, cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
Một tình huống đôi bên cùng có lợi đã đạt được.
*
Vào ban đêm, Lục Vô Túy nằm quay lưng lại với Giang Hoài khi ngủ.
Nhưng khi tỉnh dậy, cậu lại lao vào vòng tay của Lục Vô Túy, dùng tay và chân quấn quanh cơ thể hắn.
Tư thế ngủ của hai người thật giống một đôi vợ chồng trẻ mới kết hôn không lâu.
Giang Hoài:...
Cậu nhiều lần phát hiện vị trí mình tỉnh dậy không đúng, rõ ràng là ngủ nghiêng về bên phải, nhưng khi tỉnh dậy lại nằm ở vị trí của Lục Vô Túy.
Nếu chỉ có vậy thôi thì đâu có gì.
Tại sao hôm nay cậu lại ở trong vòng tay của Lục Vô Túy?
Không chỉ vậy, cậu còn cảm thấy rằng mình "khó chịu" một lần nữa.
Lần trước cậu "khó chịu" đã được Lục Vô Túy giúp đỡ, nhưng bây giờ, cậu không dám đánh thức Lục Vô Túy, chỉ có thể tự mình làm.
Cậu nắm lấy tay Lục Vô Túy.
Khi Lục Vô Túy mở mắt ra, trong lòng có một loại cảm giác không nghe lời mãnh liệt, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Giang Hoài đang nhìn mình với vẻ mặt cứng cỏi và vô tội.
Hắn:"……"
Giang Hoài bắt đầu khóc, "Tôi lại cảm thấy khó chịu."
Lục Vô Túy trong nháy mắt mất đi cơn buồn ngủ, vội vàng ngồi dậy, nhìn thấy chỗ không thoải mái của Giang Hoài, trong lòng lập tức chùng xuống.
Chẳng lẽ Giang phu nhân cho cậu thuốc kích dục trường kỳ?
Nếu vậy thì Lục Vô Túy đột nhiên hối hận khi buông tha bà.
Trước đây hắn coi bà là mẹ của Giang Hoài, nhưng vì Giang Hoài hắn đã đè chuyện này xuống chưa từng có hành động phản kích.
Nhưng... lần trước đưa Giang Hoài đi khám sức khỏe, đã làm xét nghiệm máu lần thứ hai, xác nhận trong người cậu không còn sót thuốc.
Lục Vô Túy hỏi: "Lần này cậu cảm thấy thế nào? Có giống lần trước không?"
Giang Hoài thấp giọng nói: "Hình như không khó chịu như lần trước."
Lục Vô Túy cau mày quan sát trạng thái của cậu.
Sau một lúc, mới nhận ra rằng đây không phải là thuốc phát tác, đó rõ ràng là chính Giang Hoài.
Nghĩ đến việc ở trong bệnh viện, nghe được lời bác sĩ nói và những nguy cơ mà Giang Hoài gặp phải, sắc mặt Lục Vô Túy tối sầm lại, thái độ đối với Giang Hoài cũng cẩn thận hơn trước: “Giang Hoài, tôi cũng không thể mỗi lần đều giúp cậu….."
Giang Hoài cắn môi, trên đôi môi trắng nõn xuất hiện vết trắng.
Lời Lục Vô Túy nghẹn ở cổ họng, lên xuống không được.
Giang Hoài ngước mắt lên, đôi mắt ngấn nước tràn đầy chờ mong, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay ửng hồng, sau đó thất vọng cúi đầu xuống.
Mười phút sau, Lục Vô Túy vào phòng tắm rửa tay.
Cảnh tượng lại hiện ra, hắn vô cảm soi gương, quay người đi tắm nước lạnh.
... Giang Hoài có chút vô tâm.
Mỗi lần, cậu chỉ quan tâm đến bản thân mà phớt lờ hắn.
Có một ngọn lửa thiêu đốt trong lồ.ng ngực của hắn, bất cứ khi nào nó cũng có thể đạt đến điểm giới hạn, hắn đều cố gắng hết sức để dập tắt nó.
Nhìn ánh mắt không hiểu gì của Giang Hoài, lửa cũng dần tắt.
Bây giờ, ngọn lửa này càng ngày càng cháy dữ dội, gần như không thể kiểm soát được.
Con người có giới hạn.
Lục Vô Túy không thỏa mãn về mặt tình cảm, đương nhiên phải bù đắp ở chỗ khác.
*
Một ngày sau, khi Giang Hoài đang ở trong lớp, lại nghe nói rằng trường của họ có một buổi tọa đàm, người ta nói trường mời được một người thành đạt trong xã hội.
Họ đều là sinh viên nghệ thuật, cũng không quan tâm nhiều đến cái gọi là "người thành công" như vậy.
Nhưng hôm nay không biết vì sao trong phòng học cơ hồ không có một người, thoạt nhìn hình như là giáo viên bọn họ đang một mình giảng bài trước hàng ghế trống rỗng, rất là chua xót.
Chóp mũi của Giang Hoài dính một ít màu, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nghe giảng.
Thành thành thật thật mà nghe giảng, sau khi kết thúc buổi học, hoạt động tọa đàm vẫn chưa kết thúc.
Chu Tiểu Ngải tò mò đến nỗi vừa hết tiết liền lấy điện thoại di động ra.
Thấy ở đây ít người, tâm tư Giang Hoài lung lay.
Cậu nhớ rằng hôm nay Tạ lão sư đi làm.
Cậu chào hỏi Chu Tiểu Ngải: "Chu Tiểu Ngải, tớ đi tìm Tạ lão sư, có tin tức gì gọi điện thoại cho tớ."
Chu Tiểu Ngải lơ đãng "ừm" một tiếng.
Ngay sau đó, y chợt ý thức được, kinh ngạc ngẩng đầu lên từ điện thoại, "Chờ đã, Giang Hoài, chồng cậu.."
Không còn bóng dáng của Giang Hoài đâu nữa.
Rồi.
Trên đường đến văn phòng, Giang Hoài đυ.ng phải ba bốn cô gái ăn mặc sang trọng, họ đang nói gì đó mà Giang Hoài không hiểu lắm.
"Mày thấy anh ta đẹp trai, vậy sao mày không đi lên hỏi thông tin liên lạc của anh ta? Nhìn mày bây giờ thành hoa si rồi."
"Chị hai tôi ơi, em làm sao có gan đó, đẹp trai còn giỏi giang nhưng anh ta lại hung dữ như vậy, ánh mắt quét qua người em, chân em liền mềm nhũn."
"Cũng đúng, tao cũng vậy, vừa rồi lúc anh ta nói chuyện, có nhìn liếc qua một cái, lúc đó thở mạnh tao cũng không dám."
"Rõ ràng anh ta cũng không có làm cái gì mà tụi mày sợ đến mức này? Có gì phải sợ?"
"Tsk, không thể nói rõ được á."
"Tao khá tò mò. Người như vậy có thể yêu kiểu người như thế nào? Nếu bạn gái của anh ta nhát gan có lẽ sẽ sợ chết."
"Làm sao mày biết đó là bạn gái chứ không phải bạn trai?"
"Chết tiệt, nếu tất cả những anh chàng đẹp trai đều là gay, tao sẽ đau lòng chết mất."
Giang Hoài đi ngang qua bọn họ, trong lòng không chút xao động.
"Này, chờ một chút."
Một nữ sinh tựa hồ đã phát hiện cái gì, lùi về phía sau hai bước, đứng ở trước mặt Giang Hoài, "Cậu tên là...Giang Hoài?"
Giang Hoài ngẩng đầu nhìn cô.
“Ha ha, thật sự là cậu.” Sắc mặt cô gái tối sầm.
Giang Hoài theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, nhíu mày lui về phía sau hai bước, lại bị ba cô gái khác chặn lại.
Một người trong số họ nói: " Trân tỷ, người này là ai vậy?"
“Là tên ngốc làm bạn trai tôi bị phạt cách đây không lâu." cô gái đút hai tay vào túi nói, “thật là trùng hợp.”
Giang Hoài thu mình vào trong góc.
Cô gái nói: " Tôi cũng không muốn làm khó cậu, nhưng quá là trùng hợp, ông trời cho tôi gặp cậu, nếu tôi không làm gì thì cũng kì.”
Hai nữ sinh vừa rồi đang thảo luận về đàn ông cố gắng khuyên can: "Trân tỷ, trường học bây giờ đang nghiêm với chị đó, mà quan hệ của chị với bạn trai không phải đã kết thúc rồi sao?"
Cô gái được gọi là Trân tỷ trợn tròn mắt, "Cũng không phải đối tượng của mấy người."
Nghe cô nói vậy, hai cô gái kia không nói nữa.
Trân tỷ ôm cánh tay, nhìn Giang Hoài, khẽ cười nói: "Cũng khá đẹp mắt."
Giang Hoài phản ứng lại: "Cô lớn lên cũng không tồi."
Cho nên tại sao phải tìm một tên đầu vàng gầy như cây sào mà quen?
Cô gái gần như ngã ngang khi nghe câu nói: "Cái quỷ gì, tôi đang làm phiền cậu đấy, có biết không?"
Giang Hoài gật đầu.
Cô gái vốn muốn làm gì đó với cậu, nhưng đối mặt với cậu, cô do dự một lúc lâu và không làm gì cả.
Thật lâu sau, rốt cục nghẹn ra một câu: "Mẹ kiếp, so với Trần Đại Nghiên nhìn đẹp hơn nhiều."
Hai cô gái phía sau không kìm được, cũng cười khúc khích.
Ngay khi họ đang nghiên cứu khuôn mặt của Giang Hoài, một giọng nói vang lên sau lưng họ.
"Mạo muội hỏi một câu, các bạn đang làm gì ở đây?"
Giang Hoài lập tức mở to hai mắt.
Các cô gái sững sờ khi nghe thấy giọng nói mà họ đã nghe hàng chục phút, chân họ gần như nhũn ra khi quay lại.
Giang Hoài thậm chí còn nhiều hơn như vậy.
Lục Vô Túy mặc tây trang, nghiêm túc chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú cũng vì thế mà rạng rỡ hơn một chút.
Bên cạnh hắn là lãnh đạo trường, người thường chỉ xuất hiện khi trường tổ chức các sự kiện lớn.
Không chỉ một người.
Giang Hoài lắp bắp: "Lục, Lục..."
Cũng không ra Lục gì cả.
Cậu đột nhiên nhớ tới Lục Vô Túy từng nói nếu dám gửi tranh cho thầy giáo, hắn sẽ dám báo cáo.
Bây giờ, cậu bị bắt ngay trên con đường trở thành một tên trộm.
Các cô gái cũng đỏ mặt và lắp bắp, nhưng tính chất nói lắp của họ rõ ràng là khác với Giang Hoài.
Nhìn sắc mặt của hắn, Giang Hoài thật sự nhịn không được — hai chân yếu ớt, sắp từ góc tường trượt xuống.
Lục Vô Túy bước một bước dài vươn cánh tay ra, vớt lấy Giang Hoài.
Khi mọi người nghĩ rằng hắn làm việc nghĩa giúp đỡ người khác.
Nhưng hắn lại ôm chặt Giang Hoài không buông, trên mặt lộ ra ý cười đầy ẩn ý: "Nhìn thấy tôi liền sợ như vậy?"
Những lời này và nụ cười của hắn chắc chắn không phải là thứ nên xảy ra giữa những người xa lạ.
Giang Hoài ôm cánh tay của hắn, đối mặt người chung quanh há hốc mồm biểu lộ, thấp giọng phản bác: "Tôi không có, anh đừng có mà nói nhảm, tôi không phải là có tật giật mình!"
Lục Vô Túy:"..."
Lạy ông tôi ở bụi này à.
- ------------------------------------------------------
*Thắt ống dẫn tinh chỉ là một phương pháp nhằm ngăn chặn sự di chuyển của tin.h trùng khiến cho tin.h trùng không có trong ti/nh dịch khi nam giới xuất tinh. Tin.h trùng sẽ tồn tại ở mào tinh, ống sinh tinh. Sau một thời gian, ti.nh trùng sẽ tự “chết”. Vì thế, đây là phương pháp ngừa thai cho hiệu quả lên đến 99 %