Chương 29

Giang Hoài do dự có nên nói với Lục Vô Túy hay không.

Cậu cân nhắc mãi: [Thật ra cũng trùng hợp. ]

[Tôi cũng không có ở nhà. ]

Lục Vô Túy:……

Hắn có lẽ đang điều chỉnh cơn giận của mình, một lúc lâu sau mới trả lời lại: [ Thỏa thuận không phải nói không được phép về muộn sao? ]

Đối mặt với dòng chữ này, phản ứng của Giang Hoài sẽ nhanh hơn bình thường một chút.

Cậu gõ chữ: [Nhưng rõ ràng anh không về nhà, tại sao chỉ hỏi một mình tôi? ]

Cậu nhớ tới một câu, rất thích hợp gửi cho Lục Vô Túy: [Anh tiêu chuẩn kép. ]

Lục Vô Túy tựa hồ nghẹn, thật lâu sau mới đáp lại cậu: 【 Giang Điềm Điềm. ]

Cách màn hình, đều có thể cảm giác được hắn nghiến răng nghiến lợi.

Giang Hoài tức giận vì hắn lại kêu tên này, hừ nhẹ một tiếng, tìm đến cái meme “Đóng cửa từ chối tiếp khách” gửi cho Lục Vô Túy, ý tứ là từ chối liên lạc.

Sau đó, trực tiếp tắt điện thoại.

Chu Tiểu Ngải dựa vào vai cậu:... cẩu tình lữ tán tỉnh ve vã.n.

Mà Lục Vô Túy bị cậu làm cho nghẹn họng, chỉ nhớ tới lúc trước Giang Hoài từ chối liên lạc, cậu cũng không có hỏi hắn đi đâu, huống chi là cảnh cáo sớm một chút về nhà.

Rõ ràng, Giang Hoài có thể không nhận được bất kỳ tin nhắn nào hắn gửi nữa.

Với sự rung động liên tục của điện thoại di động, Giang Hoài dần dần bỏ qua lời nhắc tin nhắn mới.

Nếu đã giải thích xong rồi, Giang Hoài trong chớp mắt liền đem chuyện này quên đến không còn một mảnh.

Lý do chính là khi họ đến đích, ngay lập tức có nhiều điều thú vị hơn.

Bước xuống xe, đập vào mắt những con hẻm đẹp như tranh vẽ.

Con hẻm này có vẻ như đã là ẩn giấu từ lâu, hơi giống với những con hẻm những năm 1980 khi đó chưa bị ngập bởi các tòa nhà cao tầng.

Hẻm nhỏ bên cạnh, dựa vào một con sông uốn lượn.

Thỉnh thoảng, khi những người trong bộ quần áo hiện đại đi qua cầu, nó luôn có thể gây ra cảm giác đảo ngược thời gian.

Trước mặt họ là lão sư đưa họ ra ngoài lần này.

Lão sư dẫn dắt bọn họ, trong miệng giới thiệu nói: "Nơi này khá nổi tiếng, đây là một dãy tòa nhà lâu đời. Khi thành phố mới được xây dựng, nó gần như đã có kế hoạch phá hủy nhưng vì một số vấn đề với nhà phát triển, cuối cùng không bị phá hủy, con hẻm xinh đẹp này vẫn được bảo tồn.”

Khi đi đến mấy cây liễu mới nhú, lão sư lại nói: “May mà bây giờ trái mùa, nếu không khách du lịch đã lũ lượt kéo đến rồi”.

Giang Hoài không thèm chớp mắt.

Vừa rồi còn có không ít học sinh xì xào bàn tán với nhau, hiện tại cũng đã an tĩnh lại.

Tuy nhiên, dù ở thời nào đi chăng nữa, vẫn luôn có một số người ngỗ nghịch, thích đi theo con đường của riêng mình.

Lão sư chưa kịp giới thiệu xong, một nam sinh tóc vàng đã khoanh tay khinh khỉnh nói: “Tao tưởng là chỗ tốt, sao lại hẻo lánh thế này”.

Người bên cạnh cũng phụ họa, "Đúng rồi, hai năm trước trường học đều phân bổ vị trí y chang, năm nay vì sao vẫn như vậy?"

"Tôi cảm thấy hình như tôi đã tìm ra lý do tại sao tôi vẽ không tốt haha."

Lão sư trên mặt tức khắc hiện lên vài phần không vui.

Trầm giọng nói: “Chính mình kỹ thuật không được, thì không cần đem nguyên nhân quy kết cho thứ khác, Giang Hoài mỗi lần đều có thể vẽ đẹp như vậy, mà các người lại không được"

Nhưng điều mà lão sư không biết là.

Lời nói của anh càng khiến những người đó không phục.

Vài người đó tình cờ là người âm dương quái khí với Giang Hoài trong xe.

Giang Hoài mặc kệ ngu xuẩn như thế nào, giờ phút này vẫn cảm thấy có chút địch ý —— cậu có một loại bản năng động vật nhỏ, có lẽ có đôi khi đối phương còn chưa nói xong, cậu liền có thể cảm giác được đối phương không có ý tốt.

Bây giờ đối phương chỉ có địch ý với cậu, không đến mức đe dọa sự an toàn.

Bởi vậy, khi ở trên xe, Giang Hoài không có kịp thời phản ứng lại.

Cậu hơi dừng một chút, "Làm trái ý thầy sẽ bị trừ điểm."

Đầu vàng còn tưởng rằng cậu là cái bao cỏ, không nghĩ tới cậu cãi lại, lập tức nói: “ Mày nói cái gì?”

Giang Hoài bổ sung nói: “Dựa theo nội quy trường học quy định, chống đối lão sư, sẽ bị trừ điểm, ghi tội xử phạt.”

Đầu vàng sắp đứng trước mặt cậu ngay lập tức.

Lão sư vội vàng ngăn lại, sắc bén nói: "Được! Em ấy nói đúng, cậu hình như có ý kiến!"

Đối mặt với giáo viên, đầu vàng nghiến răng và kiềm chế bản thân một chút.

Hắn không thiện ý nhìn Giang Hoài, cười lạnh nói: "Mày giỏi lắm."

Lão sư nói: “Nếu cậu còn dám ngay trước mặt tôi gây khó dễ bạn học, tôi lập tức ghi tội xử phạt.”

Đầu vàng vừa nghe, sắc mặt thay đổi.

Vừa rồi hắn chỉ oán trách vài câu, căn bản không muốn làm ầm ĩ lên.

Chỉ là Giang Hoài thường ngày trầm mặc đột nhiên đánh trả, hắn mới nổi lên lửa giận.

Nghe lão sư nói như vậy, hắn lập tức sửng sốt một chút, tức giận nói: "Chắc tao muốn đánh mày."

Giang Hoài yên lặng mà nhìn hắn.

Đầu vàng biết lão sư thiên vị cậu, cho nên bị nhìn như vậy, chỉ có thể nghiến răng không dám nhìn cậu.

Chu Tiểu Ngải đem cánh tay đáp ở trên vai Giang Hoài, nói nhỏ nói: “Cậu cũng dữ nha, bản lĩnh không nhỏ.”

Giang Hoài nói: “Không phải tôi bản lĩnh, là lão sư.”

"Được, được, " Chu Tiểu Ngải nói, "Tôi vốn tưởng rằng cậu sẽ không cãi nhau, không nghĩ tới cậu cùng người khác lý luận rõ ràng hơn tôi rất nhiều."

Giang Hoài khó hiểu, "Cái này gọi là cãi nhau sao?"

“Không thì sao?”

“Vậy ngày thường cậu đều là như thế?”

"Chỉ... chào hỏi mẹ hắn hay gì đó thôi."

"...Nghe có chút loạn trí."

「……那確實是有些神誌不清。」bạn nào biết chỉ tui vs nha.

Chu Tiểu Ngải nghe được cậu nói như vậy, một lúc sau mới phản ứng được.

Sau khi hiểu ý, y cười lên một tiếng "Fu/ck".

Một đại bảo bối như vậy, thật đúng là tiện nghi cho Lục tổng.

*

Sau khi Lục Vô Túy về nhà, mới hiểu được Giang Hoài "không ở nhà" có nghĩa là gì.

Quản gia nói cho hắn, Giang Hoài phải ra ngoài mấy ngày.

Lục Vô Túy sau khi biết tin, liền cảm thấy huyết áp toàn thân tăng cao, khi nghe tin Giang Hoài đi theo trường học, huyết áp của hắn chậm rãi giảm xuống một chút.

Ngữ khí của hắn không tốt lắm, "Cậu ấy nói muốn đi, nhưng anh cái gì cũng không điều tra rõ ràng, liền thả cậu ấy đi?"

Quản gia biết, hắn đây là nổi giận.

Thông thường, khi Lục Vô Túy nổi giận, phần lớn là vì công việc, không đến phiên anh phải chịu cơn tức giận.

Trong cuộc sống, tất cả những gì có thể khiến Lục Vô Túy không hài lòng đều đã được anh giải quyết.

Nhưng chung quy, có những vấn đề không thể giải quyết.

Bây giờ, Giang Hoài là "vấn đề" đó.

Lục Vô Túy càng tức giận, hành động càng bình tĩnh, trên người quản gia mồ hôi lạnh sẽ càng nhiều.

Sau khi ngồi vài phút, hắn nói: "Gọi cho trường học của Giang Hoài."

Quản gia suýt chút nữa không hiểu, ngẩn ra, "Cái gì?"

“Gọi điện thoại cho trường học của Giang Hoài ” Lục Vô Túy gõ ngón trỏ lên bàn, “Hỏi trường học một chút, các học sinh của trường họ đã đi đâu, mất bao nhiêu ngày và khi nào họ sẽ quay lại — tất cả phải hỏi rõ ràng!"

Quản gia thầm nghĩ, Tiểu Giang thiếu gia ở nhà, tính tình Lục Vô Túy đã dịu đi rất nhiều.

Ngay cả sau khi Tiểu Giang thiếu gia chuyển đến, cũng chưa thấy hắn tức giận.

Bây giờ Tiểu Giang thiếu gia vừa đi, Vô Túy nháy mắt như đã mất đi chiếc khăn trấn an, quanh thân liền viết hai chữ “Bực bội”.

Người quản gia bình tĩnh lại suy nghĩ của mình và vội vàng gọi điện thoại.

*

Nhưng Giang Hoài, một thành phố khác ở xa, cuộc sống rất dễ dàng.

Cậu cả ngày giúp đỡ lão sư, lão sư rất cảm kích, buổi chiều còn bưng một đống nguyên liệu nấu lẩu, mời Chu Tiểu Ngải cùng ăn.

Chu Tiểu Ngải cùng lão sư ở một bên chia thức ăn bỏ vào.

Giang Hoài không có việc gì làm, uống một hớp nước trên bàn, cảm thấy rất vui vẻ.