Lục Vô Túy suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Không thể tiếp thu.”
Giang Hoài tiếc nuối nói: "Vậy thì không còn cách nào."
"Có một cách," Lục Vô Túy dừng lại, rất thản nhiên nói, "Cậu không vẽ là được."
Giang Hoài “À” một tiếng, “Chính là không vẽ không được……”
Lục Vô Túy không cho cậu cơ hội để cằn nhằn thêm nữa.
Kỳ thực hắn chỉ là đang trêu chọc Giang Hoài, thật sự không muốn cậu tới chăm sóc mình.
Chờ Giang Hoài giải thích mối quan hệ nhân quả của việc "nếu cậu không vẽ tranh, sẽ không có tiền nhuận bút", trước mặt đã không có bóng dáng Lục Vô Túy.
Giang Hoài: “……”
*
Buổi tối, bác sĩ theo thường lệ gắn kim truyền nước cho Lục Vô Túy—— vừa quay đầu lại nhìn thấy Giang Hoài, nụ cười trên mặt gần như không khống chế được.
Lục Vô Túy hít một hơi thật sâu.
Giang Hoài thực sự đến với bộ thiết bị của mình, giá vẽ và bảng vẽ được bày trên mặt đất.
Sự kiên nhẫn của Lục Vô Túy là có hạn.
Hắn xoa xoa gân xanh nổi trên trán, trầm giọng nói: "Giang Hoài, đi ra ngoài."
Giang Hoài đang cầm cọ vẽ, nghe được lời này cũng không ngẩng đầu lên, “Không được, tôi muốn nhìn anh, tôi biết anh không thích tôi vẽ tranh bên cạnh..."
Lục Vô Túy: “……”
"Ay nha, nhưng tôi nợ anh nhiều tiền như vậy, nếu không vẽ thì làm sao trả lại? Anh có thể coi giá vẽ như một cái bình hoa", Giang Hoài dừng lại, cuối cùng nhớ ra một chuyện, “Đúng rồi, cây hồ điệp của tôi đâu?”
Bác sĩ “Phụt” cười lớn.
Lục Vô Túy ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vứt đi."
“Vứt đi?” Giang Hoài lập tức đứng lên, thậm chí còn quên đặt cọ vẽ xuống, “Làm sao có thể vứt đi chứ?”
Thấy cậu đang định tranh cãi với Lục Vô Túy, bác sĩ toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng ngăn lại, "Được rồi, được rồi, vứt đi thì mua lại là được. Lục tiên sinh hiện tại là bệnh nhân."
Giang Hoài cắn môi, có điểm ủy khuất mà nhìn về phía Lục Vô Túy.
Bị ánh mắt ướt dầm dề như vậy nhìn chằm chằm, Lục Vô Túy hiếm thấy có chút thiếu tự tin.
Hắn lảng đi ánh mắt, gương mặt có điểm miệng cọp gan thỏ.
Giang Hoài cuối cùng cũng chịu ngồi xuống dưới sự thuyết phục của bác sĩ.
Chỉ là vẻ mặt của cậu không vui vẻ như vừa mới bắt đầu, bằng mắt thường có thể thấy được sự không vui.
Bác sĩ cẩn thận đóng cửa lại.
Sau khi còn lại hai người trong phòng, Lục Vô Túy ho khan một tiếng, “Giận sao?"
Giang Hoài giống như một đứa trẻ.
Cố tình điều mà Lục Vô Túy thiếu nhất chính là kinh nghiệm dỗ con.
Lúc này, hắn chợt nhớ ra những gì Lục Như Mai đã nói với mình vào ban ngày.
Trong nhà đã có một Giang Hoài, nếu lại thêm một đứa nhỏ khác...
Ngày có lẽ sẽ dài đằng đẵng.
Sau khi Lục Vô Túy hỏi xong câu đó, Giang Hoài không nói lời nào, chỉ đắm chìm trong vẽ tranh, bút lông để lại những vết "lạch xoạch" trên mặt giấy.
Sau khi im lặng, âm thanh này thực sự hơi giống tiếng ồn trắng.
Chính là hiện tại hắn nhìn sườn mặt tức giận của Giang Hoài, còn có âm thanh cậu vẽ tranh, lại bắt đầu sinh ra buồn ngủ.
Trong quá khứ, Lục Vô Túy đã thử nghe tiếng ồn trắng, nhưng hiệu quả rất là ít.
(*Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ đi những tiếng ồn xung quanh để giúp trẻ nhỏ dễ đi vào giấc ngủ. Ví dụ về âm thanh trắng giúp bạn dễ hiểu là tiếng mưa hay tiếng sóng vỗ, tiếng máy sấy tóc, tiếng suối chảy xuôi dòng, tiếng tivi nhiễu sóng…)
Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt của Giang Hoài cùng thanh âm vẽ tranh của cậu, lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Cậu là đang đợi Lục Vô Túy xin lỗi.
Chính là chờ tới chờ lùi, thế nhưng chỉ chờ tới lúc Lục Vô Túy ngủ!
Giang Hoài lập tức tức giận, đột ngột đứng dậy đi đến trước mặt Lục Vô Túy. Sau khi phát hiện ra động tĩnh của mình vẫn không làm hắn tỉnh lại, cậu càng tức giận hơn.
Cậu cầm cọ vẽ và suy nghĩ một lúc.
Khi đầu bút chạm vào má Lục Vô Túy, Lục Vô Túy mở mắt ngay lập tức.
Bàn tay Giang Hoài bị Lục Vô Túy trong chốc lát nắm chặt, sau đó, cậu cảm giác thế giới quay cuồng - cả người lật úp ở trên giường.
Theo phản xạ có điều kiện Lục Vô Túy bóp lấy cổ cậu, dây treo và giá đỡ ngã xuống đất theo chuyển động của hắn.
Giang Hoài mở to hai mắt.
Lục Vô Túy lập tức tỉnh táo lại, rụt cổ, trạng thái toàn thân chuyển từ căng thẳng sang thả lỏng, kìm nén tức giận nói: "Cậu ngốc à? Tại sao lại chạm vào tôi khi tôi đang ngủ?"
Giang Hoài bị dọa ngây người.
Tay chân dưới người như không còn xương, bị Lục Vô Túy đè xuống, một khối mềm nhũn, Lục Vô Túy đứng lên, nhíu mày nhìn chằm chằm Giang Hoài.
"Máu... Máu..." Giang Hoài lắp bắp.
Lục Vô Túy nhìn theo ánh mắt của cậu và thấy cây kim lủng lẳng trên mu bàn tay đã bắt đầu chảy máu vì động tác mạnh vừa rồi.
Hắn dứt khoát rút kim ra.
Khi một lần nữa nhìn Giang Hoài, động tác của hắn lập tức đông cứng lại.
—— Giang Hoài khóc.
Đó là kiểu khóc đặc biệt kiềm chế, giống như một đứa trẻ đang cố kìm nước mắt sau khi bị bắt nạt, lại nhịn không được ủy khuất.
Lục Vô Túy nghĩ thầm, đợi hắn rút kim ra rồi mới khóc, còn rất biết cho hắn mặt mũi.Trong lòng nghĩ rất là bình tĩnh, nhưng mà trên thực tế cả người hắn vô cùng cứng nhắc, chân tay hoàn toàn luống cuống trước cái tình huống này.
"Tôi cũng không..." Lục Vô Túy đến gần cậu hạ thấp giọng nói, "Tôi không phải cố ý..."
Giang Hoài không muốn để ý đến hắn nữa.
Cậu che cổ, nghẹn ngào ngồi dậy, khụt khịt nói: "Tôi không muốn chăm sóc anh nữa."
Lục Vô Túy: “……”
Kia hắn thật đúng là cảm ơn.
Giang Hoài nói xong lời này, thật sự đứng lên bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ tranh, ngay cả trong tình huống này cũng chậm rãi dọn dẹp đồ vật.
Lục Vô Túy xoa xoa giữa mày, vài lần muốn nói lại thôi.
Nhưng lời xin lỗi chung quy không thể nói ra.
Rốt cuộc, Giang Hoài cũng đi rồi, bác sĩ lại tới giúp Lục Vô Túy ghim kim tiêm, lại vội vàng đến chỗ của Lục lão phu nhân.
Sau khi trong phòng Lục Vô Túy đã hoàn toàn yên tĩnh, lại bắt đầu mất ngủ.
Sau khi lật đi lật lại, hắn từ điện thoại di động tìm ra một đoạn tiếng ồn trắng, giống với âm thanh khi Giang Hoài đang vẽ tranh.
Nhưng hắn lại không thể ngủ được.
*
Mấy ngày kế tiếp, Giang Hoài bắt đầu chơi trò trốn tìm với Lục Vô Túy.
Chỉ cần Lục Vô Túy ở nhà, cậu sẽ về muộn nhất có thể, nếu không có biện pháp tránh cho ở cùng một chỗ với Lục Vô Túy, cậu sẽ giả vờ như không nhìn thấy Lục Vô Túy.
Trên thế giới này, kẻ nào dám như vậy với Lục Vô Túy đều đã được học một bài học rồi.
Lục Vô Túy cũng không phải là một người tốt.
Nhưng mà lúc này đây, hắn lại không giận Giang Hoài.
Quản gia và bảo mẫu Lục gia đều ngậm miệng, trong lòng thầm cầu nguyện cho Giang Hoài.
Họ hy vọng rằng trong một vài ngày tới, họ vẫn có thể nhìn thấy Giang Hoài ở Lục gia.
Tuy nhiên, Giang Hoài không chỉ ở lại, mà còn êm đẹp chơi trốn tìm với Lục Vô Túy trong vài ngày.
*
Khi thu dọn đồ đạc và rời đi sau giờ học, Giang Hoài không che dấu vết trên cổ, đã bị Chu Tiểu Ngải nhìn thấy.
Chu Tiểu Ngải vẻ mặt kinh ngạc, "Vợ chồng cậu... chơi dữ như vậy?"
Cái cổ của Giang Hoài non mịn, đôi tay của Lục Vô Túy vừa to lại vừa dùng sức, vào ngày đó liền để lại vết đỏ.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, dấu vết chuyển sang màu xanh lam, ước tính phải mất một tuần mới có thể biến mất.
Dấu vết của màu xanh đặc biệt rõ ràng trên làn da trắng như tuyết của Giang Hoài, cũng khiến cả người cậu nhiễm vài phần ái muội.
Rất khó để không cho người khác hiểu sai.
Giang Hoài không hiểu cậu bạn đang nói gì.
Tan học, khuôn viên trường đông nghịt người, cậu lại che cổ ôm sách vở bước đi.
Chu Tiểu Ngải hiểu được sự đơn thuần của cậu, cau mày đến gần "Cậu bị bắt nạt?"
Lần này thì Giang Hoài đã hiểu.
Cậu có điểm ủy khuất, cắn môi không hé răng.
“Thật là quá đáng!” Chu Tiểu Ngải tức giận nói.
Giang Hoài sửng sốt một chút, "Tớ còn chưa nói cái gì, cậu làm sao biết anh ấy quá đáng."
"Cậu không cần lo lắng làm sao tớ biết được," Chu Tiểu Ngải túm chặt cậu “Cậu chỉ cần biết là anh ta quá đáng. Hôm nay tôi sẽ theo cậu đi tìm lời giải thích..."
“Đồng học, quấy rầy một chút.”
Chu Tiểu Ngải cùng Giang Hoài động tác đồng thời dừng lại.
Giang Hoài ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người tới là ai, đồng tử lập tức trở nên to hơn, không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Trong số các sinh viên, người tới mặc một chiếc áo khoác rộng và thời trang, không phù hợp với nơi này.
Chu Tiểu Ngải đột nhiên nói: "Tôi biết anh. Anh là chủ của Triển lãm nghệ thuật mộc
hệ."
Đào Ra Nam rất có phong độ mà gật đầu một cái với nụ cười trên môi "Tôi cũng biết cậu, cậu là Tiểu Ngải đi?”
Hai người không quen biết nhau, vậy mà còn có thể kêu thân thiết.
Ánh mắt anh ta rơi vào trên người Giang Hoài.
Giang Hoài giả vờ như không nhìn thấy anh ta.
Đào Ra Nam dường như không quan tâm, lịch sự nói: "Tôi đến đây lần này để mời Giang Hoài tham gia triển lãm nghệ thuật theo chủ đề mới của chúng tôi một tháng sau, lần trước ở triển lãm tranh, tranh của cậu được không ít khách khen, mọi người thích tranh của cậu……”.
Giang Hoài nói thẳng: "Tôi sẽ không tham gia."
Dường như anh ta không ngờ mình lại bị từ chối nhanh như vậy, Đào Ra Nam sững sờ một lúc rồi cười khổ: "Cậu vẫn chưa chấp nhận WeChat của chúng tôi, tôi đã đoán là cậu sẽ từ chối, nhưng tôi thì khi không nhận được câu trả lời chính xác, sẽ không từ bỏ ý định."
Giang Hoài nhìn anh ta bây giờ trông như thế nào.
Điều cậu đang nghĩ đến là sự thờ ơ mà Đào Ra Nam đã đối xử với cậu trong kiếp trước.
Cuộc liên hôn của họ thậm chí còn tồi tệ hơn một đời này của Giang Hoài cùng Lục Vô Túy.
Thực quyền của Đào Ra Nam ở nhà không cao bằng Lục Vô Túy, và gần như tương đương với việc không có.
Cuộc liên hôn của Lục Vô Túy là sự lựa chọn của chính hắn.
Cuộc hôn liên hôn của Đào Ra Nam là con đường không thể thay đổi.
Trong hoàn cảnh như vậy, thái độ của anh ta đối với Giang Hoài có thể hình dung là không tốt.
Giang Hoài đã cố gắng hết sức để tránh anh ta, nhưng không hiểu sao vẫn có thể gặp anh ta, hơn nữa mỗi lần đều là Đào Ra Nam chủ động đến gần.
Cũng may, Đào Ra Nam khá lịch sự.
Giang Hoài chỉ là một họa sĩ tài năng, anh ta có thể khiêm tốn hạ giới hạn xuống đã là cực hạn, không đáng lì lợm la liếʍ.
Nhìn bóng lưng của anh ta, Giang Hoài nhẹ nhàng thở ra.
Chu Tiểu Ngải trêu chọc cậu: " Hảo gia hỏa, cậu gần đây thật tuyệt nha, đào hoa một đóa tiếp một đóa tới, còn đều là đào hoa chất lượng tốt.”
"Không có," Giang Hoài cùng y giải thích,
"Hắn không thích tôi, không phải đào hoa gì đâu."
Chu Tiểu Ngải không để trong lòng, "Được, được rồi, tớ chỉ nói giỡn thôi."
Trải qua một gián đoạn như vậy.
Y cũng hoàn toàn quên mất việc đưa Giang Hoài đến gặp Lục Vô Túy để đòi công lý.
*
Khi trở về nhà vào buổi tối, Giang Hoài theo thói quen mở hé cửa phòng khách trước.
Sau khi nhìn thấy bên trong đen nhánh, cậu yên tâm đẩy cửa bước vào, lúc này đèn trong phòng khách đồng loạt bật sáng kèm theo một tiếng "bốp".
Giang Hoài đυ.ng phải Lục Vô Túy đang đứng ở cửa ra vào để bật đèn.
Trong hoàn cảnh này, chỉ có kinh hãi khi đánh ma mới có thể sánh được.
Toàn bộ lưng của Giang Hoài dính chặt vào cánh cửa, chiếc khăn quàng cổ bởi vì kinh hách rớt xuống.
“Tính trốn tôi tới khi nào?” Lục Vô Túy nói.
Trong tay hắn cầm cây hồ điệp do Giang Hoài trồng trước đó.
Cây hồ điệp đã sinh trưỡng hoàn toàn, lá cây mảnh mai đang run rẩy, như đang vẫy gọi Giang Hoài.
Giang Hoài hai mắt nhìn thẳng.
Lục Vô Túy vươn lòng bàn tay ra, đưa tới trước mắt Giang Hoài.
Hắn đang đợi mặt mày Giang Hoài hớn hở.
Tuy nhiên, Giang Hoài mím môi, “Không phải một cây.”
Lục Vô Túy: “…… Cái gì?”
"Tôi trồng hai cây," Giang Hoài giơ hai ngón tay về phía hắn, "Hai cây."
Lục Vô Túy: “……”
Người ngốc thì dễ dỗ hơn người thường không phải sao?
Thằng nhóc này sao khó thế.