- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Em Ấy Thuộc Về Tôi
- Chương 50: Em thật sự yêu chị ấy rất nhiều
Em Ấy Thuộc Về Tôi
Chương 50: Em thật sự yêu chị ấy rất nhiều
Năm mới vừa qua đi, lại có một tin tức khác về " Tứ Quý" đã bùng nổ trong tầm nhìn của công chúng.
Đó là một đoạn video cuộc trò chuyện được ghi lại trên màn hình, đương sự bên trong lên tiếng giận dữ:
"Tìm đại minh tinh phát ngôn không thể tìm Từ Lai, không đáng tin cậy, nhìn có vẻ rất hot, nhưng thực lực không có bao nhiêu, chỉ toàn là mua fans. Chuỗi sản phẩm đơn bán lẻ trong vài đợt cũng không thể bán hết! Doanh số bán hàng này của chúng ta không tăng mà còn giảm sút, cô ta rất lẳиɠ ɭơ, nói trắng ra để được làm phát ngôn, cô ta đã ngủ với cấp trên ! "
Chân dung người này trên video rất chân thật, lại có giọng nói dễ phân biệt, nên rất nhanh chóng bị tìm ra, xác thật là nhân viên của " Tứ Quý".
Lần này trực tiếp thọc vào tổ ong vò vẽ, các fan của Từ Lai bị cắt rau hẹ, còn bị mắng là không có năng lực, nữ thần của bọn họ còn bị sỉ nhục là bán đứng xá© ŧᏂịŧ vì tiền tài, các fan lập tức khoác áo bào lên ngựa đi thảo phạt " Tứ Quý".
" Tứ Quý" bắt đầu giả chết không đáp lại, cố gắng đánh lừa cho qua chuyện, ai mà biết được rằng chỉ trong một đêm, sự kiện liền kéo dài từ Internet đến offline, các tranh chữ khẩu hiệu xuất hiện ở khắp nơi, lấy Dương Thuật dâʍ ɭσạи với trẻ em, Lâm Khiếu sử dụng chất ma tuý. Lòng dân kích động chống lại " Tứ Quý", một công ty thường xuyên xảy ra các vụ việc vi phạm pháp luật. Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ hơn, công ty quản lý của Từ Lai đã gửi một lá thư làm sáng tỏ, hy vọng " Tứ Quý" có thể đưa ra lời giải thích. Lúc này " Tứ Quý" mới vội vàng đưa ra trăm ngàn chỗ hở để thanh minh, tuyên bố nói rằng người trong video đã bị công ty khai trừ hơn một tháng trước. Anh ta vì lòng mang bất mãn, cố tình bịa đặt tung tin đồn, họ đã truy cứu trách nhiệm pháp lý của nhân viên đó theo quy định của pháp luật, hơn nữa vạn lần xin lỗi Từ Lai, vì đã làm tổn hại đến danh tiếng của nàng.
Quan hệ công chúng này chỉ đơn giản là một mớ hỗn độn, " Tứ Quý" đã mất uy tín ở trong lòng rất nhiều người tiêu dùng đang chú ý đến sự kiện này. Em trai của Ôn phu nhân, tiểu Dương tổng, cùng với chuyện của Từ Lai có liên quan trực tiếp, ở hội đồng quản trị bị mắng đến không ngẩng đầu lên được, tạm thời bị cách chức tại chỗ.
Hoắc Trăn Trăn không kìm lòng được, chạy đến nói chuyện phiếm với Khương Từ:
" Tứ Quý này cũng quá tà môn rồi, liên tiếp xảy ra chuyện."
Khương Từ vừa cầm điện thoại di động vừa thu dọn quần áo gấp vào vali. Một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, đến lần thứ ba, cô không thể không hoài nghi có phải Ôn Niệm ở trong đó thêm gió thêm củi hay không.
Hoắc Trăn Trăn phía trước chỉ lo hứng thú đến việc Khương Từ cùng với Lộc Hành Tuyết tu thành chính quả. Lúc này khi nói về bốn mùa, mới nhớ ra trong đó còn có Ôn Niệm:
"Cái kia, bây giờ cậu cùng với Ôn Niệm......?"
"Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện cũng không có gặp lại, cũng không liên lạc." Khương Từ nói.
Hoắc Trăn Trăn: "Tình huống của hai người, ước chừng làm bạn bè cũng là quá sức, nhưng quan hệ giữa hai người lớn trong nhà cũng không tệ lắm, sau này nhất định sẽ chạm mặt. Mình ngẫm lại đều thấy khó xử cho cậu."
Khương Từ: "Ừm...... Nói sau đi."
Hoắc Trăn Trăn gạt chủ đề nhạy cảm này sang một bên, hỏi Khương Từ:
"Lần này cậu đi công tác mấy ngày?Là đi thành phố Z sao? Haizz, mình nhớ quê quán của Từ Lai hình như là ở thành phố Z."
Khương Từ: "Sáng mai xuất phát, buổi biểu diễn sẽ kết thúc vào buổi tối ngày hôm sau .... Đã lên lịch bay trở lại vào rạng sáng của ngày mốt."
Hoắc Trăn Trăn nói một cách ngắn gọn và dứt khoác: "Cậu dính người đến vậy sao."
Khương Từ câu lấy vali nói nhỏ: "Cậu không biết chị ấy tốt như thế nào đâu."
"...... Dừng!" Hoắc Trăn Trăn đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị nhét một đống cẩu lương.
Khương Từ cười: "Cậu cùng với mẹ của Tiểu Á thế nào rồi?"
Hoắc Trăn Trăn: "Không sao, bà ấy không thích nhìn thấy mình, cho nên mình cũng không nhảy nhót trước mặt bà ấy. Dù sao bà ấy cũng không can thiệp vào quan hệ của Tiểu Á với mình."
........
Lộc Hành Tuyết đeo kính, tóc dài buộc thấp, đang sắp xếp sữa rửa mặt và mỹ phẩm chăm sóc da của Khương Từ cất vào túi, sau đó để vào vali, nàng tinh tế kiểm tra cẩn thận lần nữa, ngẩng đầu hỏi Khương Từ:
"Nút bịt tai đâu? Có mang theo không? "
Khương Từ: "Có mang theo ở trong túi xách."
"Tôi đã kiểm tra khách sạn mà ban tổ chức sắp xếp cho em. Môi trường khá tốt, gần địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc. Có thể chỉ mất khoảng một phần tư giờ đi bộ." Lộc Hành Tuyết khép vali lại, đem nó dựng thẳng lên di chuyển sang một bên.
Lộc Hành Tuyết vừa mới xoay người, Khương Từ liền ôm eo nàng từ phía sau dán vào lưng nàng, nàng đi đến đâu, Khương Từ đi theo đến đó, thì thầm trong miệng:
"Tại sao kỳ nghỉ lại kết thúc nhanh như vậy?"
Lộc Hành Tuyết: "Em là luyến tiếc kỳ nghỉ, hay là luyến tiếc tôi?"
Khương Từ bất động thanh âm.
Lộc Hành Tuyết hiểu rõ nói: "Xem ra là luyến tiếc tôi."
Khương Từ ong ong: "Biết rõ còn cố hỏi."
Lộc Hành Tuyết buông vali ra, trở tay kéo Khương Từ đến trước mặt mình:
"Có bao nhiêu luyến tiếc a?"
Khương Từ: "......"
"Có bao nhiêu luyến tiếc?" Lộc Hành Tuyết vén tóc Khương Từ lên, ghé vào bên tai cô, không chút lưu tình hôn lên vành tai của cô, giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc:
" Nói cho tôi, tôi muốn biết."
Một khi Lộc Hành Tuyết đến gần như vậy, Khương Từ cũng chỉ có thể đầu hàng, mềm mại dán lấy nàng.
Lộc Hành Tuyết: "Giúp tôi lấy mắt kính xuống."
......
Tiếng thở hổn hển không thể kiềm chế ở trong phòng đã dần dần không còn nữa, đầu ngón tay của Lộc Hành Tuyết chậm rãi bò lên trên tấm lưng trơn bóng của Khương Từ. Sau khi ân ái, giọng của nàng hơi nhàn nhạt:
"Đi tắm rồi ngủ tiếp, ân?"
Khương Từ nhắm hai mắt, lười nhác nói: "Em còn mệt......"
Lộc Hành Tuyết: "Tôi giúp em."
Khương Từ: "......"
Khương Từ dán vào ngực nàng, nghe nhịp tim của nàng đập, lẩm bẩm:
"Có phải chúng ta, không có tiết chế....."
Giọng nói của Khương Từ mang theo nghi hoặc không thể bỏ qua, Lộc Hành Tuyết xoay người đem cô đè ở dưới thân.
"Không thích sao?" Khuôn mặt của Lộc Hành Tuyết đầy nhu tình trong ánh đèn mông lung.
Khương Từ: "...... Thích."
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộc Hành Tuyết đưa Khương Từ đến sân bay.
Hai người náo loạn suốt một đêm, sáng sớm dậy muộn, đợi đăng ký chuyến bay hoàn tất, không còn bao lâu nữa là lên máy bay. Khương Từ đến trạm kiểm tra an ninh vẫy tay chào tạm biệt Lộc Hành Tuyết.
Lộc Hành Tuyết cũng cùng cô vẫy tay.
Sân bay ngày thường đông đúc người, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại không đông, hành khách xếp hàng ở trạm kiểm tra an ninh, rất nhanh liền đến phiên Khương Từ.
Khương Từ quay đầu lại nhìn Lộc Hành Tuyết.
Lộc Hành Tuyết vẫn còn đứng ở đó, Khương Từ tiến lên một bước, lại nhịn không được, quay đầu nhìn lại.
Lộc Hành Tuyết cười rộ lên, mở rộng vòng tay.
Khương Từ không chậm trễ một giây nào, trực tiếp lao vào vòng tay của nàng.
.......
" Khương tổng giám, em cảm thấy chị so với trước đây, hình như không giống nhau cho lắm."
Sau khi thành phố vào mùa xuân, nhiệt độ không khí vẫn cứ se lạnh, bất quá nhiệt độ ở nơi tổ chức cũng đủ ấm áp, dưới ánh đèn rực rỡ, Khương Từ cởϊ áσ khoác ra, xắn cổ tay áo lên làm lộ ra cánh tay trắng nõn xinh đẹp.
"Không giống nhau cho lắm?" Cô nói theo lời của Tiểu Trần, ánh mắt vẫn chăm chú vào dây đàn: "Không giống ở chỗ nào?"
Tiểu Trần đặt tay lên người cô, ngồi xếp bằng bên cạnh hộp dụng cụ, quang minh chính đại lười biếng:
"Không thể diễn tả được, em cảm thấy mọi nhấc cử nhấc động so với lúc trước ... ưmmm, ôn nhu hơn? Đương nhiên không phải em nói chị trước đây hung dữ, mà là trước đây chị cứ thanh lãnh, lạnh lùng, nhìn sơ qua thì có vẻ không dễ gần gũi lắm. Khi mới vào công ty, em không dám nói chuyện cùng với chị. Chỉ sau khi tiếp xúc, em mới biết chị tốt như thế nào. "
Thanh lãnh, lạnh lùng, Khương Từ nhớ đến bộ dáng mấy ngày nay của mình khi ở bên cạnh Lộc Hành Tuyết....
"Em không thể tưởng tượng ra, sau này đứa con của chị và Lộc tổng sẽ hạnh phúc như thế nào. Hai người mẹ đều ôn nhu như vậy." Tiểu Trần ôm mặt, rung đùi đắc ý:
"Tính khí của tiểu nai con chắc chắn cũng siêu cấp mềm mại, siêu cấp đáng yêu."
Cái tên "tiểu nai con" này khiến trái tim của Khương Từ tan chảy, làm vành tai của cô đỏ bừng, cô liền vỗ nhẹ lên trán Tiểu Trần:
" Làm việc!"
Tiểu Trần: "A."
Bận rộn đến tối, sau khi điều chỉnh toàn bộ cây đàn dương cầm xong, Khương Từ vùi đầu sửa sang lại bộ dụng cụ, lơ đãng thoáng nhìn xuống sân khấu.
Có một thân ảnh ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong khán phòng nhìn cô, không biết ngồi như thế này đã bao lâu rồi.
—— là Ôn Niệm.
Tiểu Trần cũng phát hiện Ôn Niệm, " A" một tiếng:
"Khương tổng giám, em cũng không biết chị ấy từ đâu có được thông tin liên lạc của em. Mấy ngày hôm trước hỏi em về lịch trình của chị. Vốn dĩ em không muốn nói cho chị ấy, nhưng chị ấy nói rằng muốn tạo bất ngờ cho chị, em nghĩ hai người là bạn nên... không sao cả, đúng không? "
Khương Từ chỉ có thể nói: "Không sao cả."
Tiểu Trần tiếp tục thu dọn đồ dụng cụ, Khương Từ chậm rãi đứng thẳng người, bước xuống khán đài, đi về phía Ôn Niệm.
"Năm mới thế nào?" Ôn Niệm đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười hỏi Khương Từ, vẫn thân mật xem như không có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
Khương Từ tâm trạng phức tạp nhìn nàng, nói ngắn gọn: "Tốt."
Ôn Niệm: "Chị đặt nhà hàng rồi, có thời gian cùng nhau ăn tối không?"
Khương Từ: "... Em phải đi gặp lão sư diễn tấu khi thu dọn xong ở đây. Ông ấy mời ăn một bữa cơm gia đình, không đi không thoả đáng."
Ôn Niệm: "Sau bữa cơm gia đình, em có thời gian không?"
Thái độ hờ hững của nàng khiến Khương Từ cảm thấy bất lực một hồi:
"Cho nên đặc biệt đến đây là có việc tìm em? Hiện tại cũng có thể nói."
Ôn Niệm đứng im lặng một lúc, mới tiến lên kéo tay Khương Từ:
"Chị vốn tưởng rằng nếu chị xuất hiện trước mặt em như thế này, ít nhất em cũng sẽ có chút kinh ngạc..."
Những gì nên nói, lần trước đều đã nói hết, Khương Từ mấp máy môi:
"... Đừng như vậy."
Ôn Niệm: " Chị đã rất cố gắng thử nhiều lần, nhưng chị không thể bỏ em xuống được."
Khương Từ không tiếng động rút tay ra.
Ôn Niệm nhìn cô chằm chằm, sau một lúc lâu nghiêng đầu lại cười một tiếng:
"Đừng ngốc nữa A Từ, em đối với Lộc Hành Tuyết không phải là thật lòng đi? Cô ấy không thích hợp với em. —— Đại tiểu thư sinh ra ngậm thìa vàng, cùng với chúng ta ... hoàn toàn là hai thế giới đối lập. Nếu không phải có hôn ước, chỉ cần xuất thân của em cũng đủ khiến cô ấy tránh xa em ba thước. Vòng kết giao trong giới của cô ấy đầy rẫy những người xứng đôi với cô ấy, em cùng cô ấy ở bên nhau, thật sự có cảm giác an toàn sao? Một cuộc hôn nhân chênh lệch khoảng cách lớn như vậy có thể kéo dài được bao lâu? "
Khương Từ càng nghe càng cảm thấy không chân thật, cô khó có thể tin, thậm chí còn nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Lộc Hành Tuyết đã nỗ lực để bảo vệ cảm xúc của cô, nỗ lực kéo cô ra khỏi cái bóng của một đứa con ngoài giá thú, nhưng là cô cùng với Ôn Niệm có sự tương đồng về những việc đã trải qua, cô cùng với Ôn Niệm có nhiều sự đồng cảm hơn, cho nên Ôn Niệm đã từng nói: "Không có ai hiểu em hơn chị", nàng cố ý lợi dụng điểm này để châm chích cô.
Quen biết ngần ấy năm, bị tình yêu làm cho mù quáng, có lẽ Khương Từ căn bản không hiểu biết chút nào về Ôn Niệm? Tình đầu có điểm bắt đầu không có điểm kết thúc, tính đến loại khả năng này khiến Khương Từ cảm thấy uể oải và thất vọng.
Thậm chí Khương Từ còn cảm thấy tức giận với Ôn Niệm, khi Ôn Niệm vội vàng đưa ra kết luận về Lộc Hành Tuyết như vậy.
Ôn Niệm nhìn thấy biểu hiện của Khương Từ có chút không đúng, liền muốn ôn tồn thuyết phục cô:
"A Từ, em cho chị thời gian, chị sẽ chứng minh cho em thấy, ai mới là người thích hợp với em."
"—— Khương tổng giám ~" Tiểu Trần không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, lắc lắc điện thoại di động ở trên sân khấu gọi Khương Từ:
"Có điện thoại gọi đến ~ Hỏi chúng ta đã xong chưa, khi nào thì có thể đến nhà lão sư? Xe đến đón chúng ta sắp đến rồi! ~ "
Khương Từ hướng về phía Tiểu Trần gật đầu, ý bảo rằng cô đã biết điều đó.
"Đừng lãng phí thời gian trên người của em nữa." Khương Từ quay sang Ôn Niệm, thẳng thắn cho nàng câu trả lời:
"Lộc Hành Tuyết là người như thế nào? Chị ấy có thích hợp với em hay không? Chị không hiểu biết về chị ấy, có thành kiến đối với chị ấy, đều có thể. Chỉ cần một mình em biết là được rồi. "
Khương Từ: "Chị ấy hoàn toàn có thể cho em cảm giác an toàn. Em thật sự yêu chị ấy rất nhiều."
Editor: 1 tuần nữa sẽ lấp hố ^^
Chương này đủ 90 bình chọn , ngày kế tiếp em sẽ up chương tiếp theo
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Em Ấy Thuộc Về Tôi
- Chương 50: Em thật sự yêu chị ấy rất nhiều