- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Em Ấy Thuộc Về Tôi
- Chương 46: Sóng gió gia đình
Em Ấy Thuộc Về Tôi
Chương 46: Sóng gió gia đình
Cho đến chạng vạng ngày hôm đó, Ôn Niệm mới liên lạc với Khương Từ, giọng điệu lo lắng:
"Thật xin lỗi, A Từ, có phải em đợi rất lâu không? Hạng mục bên này đột nhiên xuất hiện vấn đề ngoài ý muốn."
Khương Từ: "Không sao."
Ôn Niệm: "...... A Từ, em đang giận chị đúng không?"
Khương Từ: "Không có, vừa vặn lúc đó em cũng tình cờ có việc."
Ôn Niệm: "Chúng ta hẹn một lần nữa được không?"
Khương Từ: "Khi nào chị có thời gian rảnh ?"
Ôn Niệm: "Căn nhà ở Ngự Thuỷ Nam Uyển, ngày mai chị sẽ ở đó làm cơm chiều cho em, được không? Em có chìa khóa, nếu như đến sớm, em có thể mở cửa vào nhà chờ chị."
Khương Từ đáp nàng: "Được."
Vào thời điểm cuối năm, tiểu khu nơi Phan tiểu thư sinh sống đã rộn ràng bầu không khí Tết. Đèn l*иg đỏ được treo ở lối ra vào của tiểu khu cùng những câu đối mới tinh được treo bên ngoài mỗi tòa nhà.
Khương Từ ngồi trong xe đợi hơn một giờ, cuối cùng cũng đợi được Khương Lâm xuống lầu.
"Phan tiểu thư là ai?" Khương Từ thắt dây an toàn, khởi động xe.
Khương Lâm vuốt vuốt tóc: "Một người bạn."
Khương Từ: "Cô ấy không thoải mái sao?"
Khương Lâm: "Đúng vậy, mẹ hàn huyên với cô ấy một lát."
Khương Lâm không có biểu hiện muốn nói thêm câu nào nữa, tuy rằng Khương Từ rất tò mò, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở đó. Cô đưa Khương Lâm trở về đường Tùng Linh, đã đến giờ ăn cơm, Khương Lâm chưa nói giữ cô lại, trực tiếp gọi điện thoại cho Lộc Hành Tuyết, nói A Từ đang ở đây, hỏi nàng có qua không.
Không biết Lộc Hành Tuyết nói gì qua điện thoại, sau khi cúp máy, Khương Lâm nói với Khương Từ:
"Con bé không đến, con cũng về nhà ăn cơm đi."
Khương Từ: "....." Tại sao Lộc Hành Tuyết không đến, thì bà ấy liền đuổi cô đi, không mời cô ăn cơm?
Khương Lâm không cần phải đoán cũng biết Khương Từ đang nghĩ gì:
"Cho rằng mẹ đang đuổi con sao? Mẹ làm điều này là vì tốt cho con! Gia đình là gì? Người nhà là gì? Trước hết con nên ở nhà, cùng nhau ăn bữa cơm, nói chuyện riêng tư, các con vẫn chưa có con, chính là thời điểm còn thoải mải, đi thôi, đi nhanh đi, trở về ăn cơm chiều với Lộc Hành Tuyết đi."
Khương Từ: "............" Đây còn không phải là đuổi sao?
Khương Từ trở về nhà, vừa đẩy cửa liền nghe thấy tiếng ho khan.
Lộc Hành Tuyết đeo khẩu trang, đang nấu mì ở trong phòng bếp, Khương Từ bước tới hỏi nàng:
"Bị cảm?"
"Có chút ho khan." Lộc Hành Tuyết quay đầu lại:
"Sao lại về sớm như vậy? Không ăn cơm ở chỗ mẹ sao?
Khương Từ: "Không có. Chị đã uống thuốc chưa? Phát sốt rồi phải không?"
Lộc Hành Tuyết: "Đã uống thuốc xong....... Hẳn là, đã hạ bớt?"
"Hẳn là?" Đây là một câu trả lời không rõ ràng, Khương Từ không yên tâm, đưa tay thăm dò nhiệt độ trên trán của Lộc Hành Tuyết.
Một nửa khuôn mặt của Lộc Hành Tuyết đều bị khẩu trang che lại, để lộ ra duy nhất cặp mắt kia đối mặt với Khương Từ, uốn cong thành một vầng trong non xinh đẹp.
Khương Từ: "......"
Lộc Hành Tuyết là cố ý!
Khương Từ bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy chiếc đũa mà Lộc Hành Tuyết dùng để vớt mì:
"Để em."
Lộc Hành Tuyết nghe lời, tránh sang một bên.
"Hôm nay em.... vốn dĩ muốn gặp mặt Ôn Niệm, nhưng chị ấy có việc không đến, cho nên hẹn một lần nữa vào buổi tối ngày mai, muốn cùng nhau ăn cơm." Khi nói đến chuyện này, Khương Từ không có nhìn Lộc Hành Tuyết, mà chỉ tập trung vào mì sợi đang quay cuồng trong nồi.
Lộc Hành Tuyết cũng không đáp lại, lúc này Khương Từ mới nhìn về phía nàng:
"Ở Ngự Thuỷ Nam Uyển, ngôi nhà trước đây mà em đã từng ở...... Ôn Niệm đã mua lại nó."
"Nói riêng cho tôi biết." Lộc Hành Tuyết xoa xoa sau gáy Khương Từ:
"Thật ngoan."
Khương Từ lập tức liền kiên định : ".....Mì sợi nấu như vậy được không ? Có thể ăn sao?"
Lộc Hành Tuyết mỉm cười: "Vẫn nên giao cho tôi đi."
Khương Từ: "......"
........
Buổi chiều ngày hôm sau, vào khoảng ba giờ, Khương Từ đang tổ chức một cuộc họp cuối năm ở công ty, cuộc gọi của Đồng Đình Khải liên tiếp gọi vào. Cô đã không tiếp cuộc gọi hai lần, thấy vẫn là Đồng Đình Khải gọi cho cô, cô sợ có chuyện gì gấp, đành phải rời khỏi phòng họp nghe điện thoại.
"Con đến đây một chuyến."
Không đợi Khương Từ kêu một tiếng "Ba", Đồng Đình Khải mang theo tức giận nói ra năm chữ như vậy.
Khương Từ: "Con đang họp, chờ kết thúc........."
Đồng Đình Khải rống cô: "Con đến đây ngay lập tức cho ba!"
Khương Từ cau mày, ở bên kia Đồng Đình Khải trực tiếp cúp điện thoại.
Khương Từ đứng tại chỗ, không có quay lại phòng họp, gửi một tin nhắn cho Tiểu Trần, liền chạy đến đường Tùng Linh.
Trong phòng khách lầu 3 ở đường Tùng Linh, Đồng Quân Hạo đang lăn lộn trên đất khóc lóc, Đồng Đình Khải nổi trận lôi đình chỉ vào Khương Lâm:
" Bà làm chuyện tốt sau lưng tôi! Bà thật có năng lực. Tại sao trước đây tôi không phát hiện bà một người có thủ đoạn tốt như vậỵ?"
"Ba, đừng đánh mẹ! Đừng đánh mẹ! Hu hu hu, đó là mẹ của Hạo Hạo!!" Đồng Đình Hạo khàn giọng hét lên, mồ hôi chảy đầm đìa.
Khương Từ vừa vào cửa liền nghe thấy cuộc nói chuyện này, có vách tường ngăn cách, cô không nhìn thấy rõ bên trong phòng khách, dưới tình huống cấp bách liền hét lên: "Ba!"
Trong phòng khách im lặng vài giây, Đồng Quân Hạo nói:
"Chị ơi! Chị ơi, chị cứu mẹ với, ba nói muốn đánh chết mẹ!"
Khương Từ vội vàng chạy vào, nhìn thấy một chiếc cốc vỡ, Đồng Đình Khải chống nạnh thở hổn hển, Khương Lâm nằm ở trên sô pha, che má bên phải lại, nước mắt rơi xuống.
Đồng Chân Ni đứng sau tay vịn lầu hai, khoanh tay thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô.
Khương Từ không thèm đếm xỉa đến Đồng Quân Hạo, cô đá văng đống đồ sứ vỡ trên đất, đi thẳng đến sô pha: "Mẹ?"
Một nửa khuôn mặt của Khương Lâm đã sưng lên, Khương Từ vừa lo lắng vừa hoảng sợ, quay đầu lại, đôi con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm Đồng Đình Khải:
"Tại sao không thể nói chuyện, mà phải động thủ?"
"Bà đã sinh ra một đôi ngoan ngoãn này!" Đồng Đình Khải chỉ chỉ vào Đồng Quân Hạo:
"Đứa nhỏ thì vô pháp vô thiên!"
Lại chỉ vào Khương Từ: "Còn đứa lớn liền theo bà làm chuyện xấu! Hiện tại còn dám đến chất vấn tôi."
Đồng Đình Khải tức giận đến mức nói không lựa lời, Khương Từ cũng không tranh luận với ông ấy, ngược lại hỏi Khương Lâm:
"Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Phát sinh chuyện gì! Cô còn mặt mũi hỏi chuyện gì xảy ra! Khương Từ —— cô nói xem, hai người các người đã đưa Phan Tĩnh đi đâu!" Đồng Đình Khải một bước tiến lên, nắm chặt cổ tay của Khương Từ xách lên.
Khương Từ vô cùng đau đớn kêu lên: "Con không hiểu ba đang nói cái gì!"
Đồng Đình Khải trừng mắt nhìn cô, ánh mắt hung dữ kia giống như nàng vừa làm chuyện xấu đại nghịch bất đạo:
"Cô còn giả bộ với tôi! Tôi đã kiểm tra máy giám sát, ngày hôm qua hai người đã đến Phù Dung Hoa Viên!"
Khương Lâm hét lên một tiếng chói tai:
"Sau khi mang Phan Tĩnh đi phá sạch nghiệt chủng kia, tôi đã đưa cô ta đi rồi! Tôi nói với ông như vậy, ông hài lòng chưa !?"
"......" Đồng Đình Khải ném Khương Từ ra:
"Bà nói cái gì? Bà lặp lại lần nữa!"
Khương Từ trong lòng lộp bộp một tiếng. Phù Dung Hoa Viên, Phan Tĩnh, Phan tiểu thư.
Thì ra là thế!
Khương Lâm đấm vào ghế sô pha kêu thảm thiết:
"Đồng Đình Khải! Sao ông lại có thể đối xử với tôi như vậy, sao ông lại có thể đối xử với A Từ như vậy! Tôi cả đời này, nếu không phải vì ông, làm gì đến nỗi giống như một con chuột không thể ngửa mặt nhìn thấy mặt trời, bị ánh mắt người đời xem thường? Tôi biết bị nuôi dưỡng ở bên ngoài có bao nhiêu khổ cực, đứa trẻ đi theo cũng phải chịu tội. Ông nhìn A Từ xem, ông nhìn con bé xem! Con bé có nguyện ý thân cận với ông không? Con bé thậm chí cũng không muốn đến cái nhà này! Thậm chí họ của ông cũng không muốn! Chẳng lẽ ông muốn cho Phan Tĩnh tuổi còn trẻ lại đi vào con đường xưa của tôi sao! "
Nhiệt huyết của Khương Từ đang dần dần chuyển lạnh. Cô hiểu ra rằng những vết sẹo mà cô nổ lực cố gắng chữa lành trong lòng có thể dễ dàng bị Khương Lâm lấy ra làm vũ khí để công kích Đồng Đình Khải.
Đồng Quân Hạo sử dụng tay chân từ trên mặt đất bò dậy ôm lấy Khương Lâm:
"Mẹ đừng khóc, mẹ đừng khóc."
Khương Lâm được cậu con trai nhỏ ôm vào lòng dỗ dành, nước mắt lưng tròng chảy xuống:
"Tôi cảm thấy đau lòng với Phan Tĩnh mới có thể đưa cô ta đi, cho cô ta tiền, tìm lối thoát cô ta, để cô ta có thể bắt đầu cuộc sống mới! Nếu đi theo ông, lại sinh cho ông một đứa con ngoài giá thú, thì cuộc đời này của cô ta sẽ bị huỷ hoại! Những gì tôi đã trải qua và nhìn thấy xung quanh, còn chưa đủ nhiều sao! "
"Được lắm, Khương Lâm, bà được lắm!" Đồng Đình Khải tức giận đến run lên, sắc mặt biến thành màu gan lợn:
"Đừng tưởng rằng tôi không biết suy tính của bà! Nói ra những lời nói chính đáng chết tiệt! Nói đi nói lại cũng chính là vì bản thân bà thôi "
Khương Lâm: "Ông còn có biết liêm sỉ không, tuổi của Phan Tĩnh so với A Từ còn nhỏ tuổi hơn! Làm trò trước mặt ba đứa nhỏ, vì một người phụ nữ mà làm cho trong nhà đến chó gà không yên, tôi còn thấy xấu hổ giùm ông!"
Đồng Đình Khải bước đi, "Ầm——" một tiếng , dùng sức đóng chặt cửa lại.
"Ba! Ba đừng đi! Mẹ ơi, ba còn trở về không?" Đồng Quân Hạo nhảy chân lên, há hốc mồm muốn khóc lần nữa.
.........
Trên cổ tay có một vết đỏ, Khương Từ xoay xoay cổ tay, Đồng Đình Khải nắm lấy tay cô quá mạnh, may mà không làm tổn thương đến xương cốt và kinh mạch, cũng không ảnh hưởng đến công việc điều luật.
Khương Lâm nói đau đầu, Khương Từ rót cho bà ấy nửa ly nước, lấy trong tủ thuốc ra mấy viên thuốc giảm đau, cùng nhau đưa vào phòng.
Đồng Chân Ni đứng ở đầu cầu thang chế nhạo cô:
"Đau lòng mẹ cô sao? Khó chịu sao? Mẹ cô thật gian xảo, tốt xấu gì cũng gϊếŧ được khối thịt trong bụng đối phương rồi đuổi cô ta đi, mẹ tôi ngốc, đã tự gϊếŧ chết chính mình, ngược lại còn cho các người nghênh ngang vào nhà. "
Khương Từ mắt điếc tai ngơ, Đồng Chân Ni: "—— cái này gọi là cái gì nhỉ? Báo ứng a! Phong thuỷ thay phiên biến chuyển, các người cũng có ngày hôm nay? Hahaha!"
Khương Từ vòng qua Đồng Chân Ni, Đồng Chân Ni bỏ đá xuống giếng không nghe thấy được tiếng động, thế nào Khương Từ lại làm lơ chính mình, đột nhiên nổi giận, cố tình duỗi chân ra gạt chân Khương Từ.
Khương Từ: "Cô còn chưa đủ?"
Đồng Chân Ni: "......"
Khương Lâm nằm trên giường chườm đá, Khương Từ đỡ bà ấy dậy, dựng thẳng gối lên, lo cho bà ấy uống thuốc trước.
Khương Từ còn muốn hỏi Khương Lâm, có phải ngày hôm qua cố ý tìm cô đến bệnh viện và cố tình lợi dụng cô để làm Phan Tĩnh hổ thẹn, không chỗ dung thân, dùng để gia tăng lợi thế đạt được mục đích của mình ... Nhưng nhớ lại Khương Lâm bị thương ở tay, trạng thái thân thể không tốt. Chắc là bà ấy phát hiện ra rằng Đồng Đình Khải có kim ốc tàng kiều khi vừa mới từ nước S trở về. Những ngày này một mình tiêu hóa , từng bước giăng lưới, cho đến bùng nổ ngày hôm nay... Khương Từ đánh mất ý niệm này.
Đối với Khương Lâm mà nói, việc bảo vệ địa vị của mình, rõ ràng là quan trọng hơn nhiều so với việc tôn trọng con gái mình, chọc đến hai người ai cũng đều không thoải mái.
"... Đừng nói với Lộc Hành Tuyết về chuyện hôm nay, biết không?" Khương Lâm choáng váng đến lợi hại, nhắm hai mắt ậm ừ.
Không nghe thấy Khương Từ trả lời, Khương Lâm mở đôi mắt ra:
"Con ngẩn người cái gì?"
Khương Từ: "Chuyện xảy ra hôm nay, mẹ nên dỗ dành Hạo Hạo nhiều hơn, nó không giống con."
Khương Lâm mở to mắt, bình tĩnh nhìn Khương Từ, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Khương Từ rời khỏi đường Tùng Linh, ngồi trong xe cho đến khi Ôn Niệm liên lạc với cô, cô mới nhớ ra rằng các nàng có hẹn.
Khoảnh khắc bánh xe lăn bánh vào Ngự Thuỷ Nam Uyển, cảm xúc đờ đẫn của Khương Từ xuất hiện dao động. Khi cô mở cánh cửa chống trộm bên dưới, không hiểu sao đèn kích hoạt bằng giọng nói lại không bật lên, bên trong cửa tối hơn ở bên ngoài, một luồng áp lực dồn dập dồn về phía cô.
Đồng Đình Khải nɠɵạı ŧìиɧ , Khương Lâm dùng thủ đoạn để loại trừ tiểu tam, gia đình đại chiến ... Mỗi bước tiến về phía trước đều khiến Khương Từ cảm thấy lo âu chưa từng thấy.
Hoàn cảnh ở đây quá quen thuộc, giống như một nhà giam hình vuông, nơi mà cô bị người đời chán ghét và nhục mạ về thân phận đứa con ngoài giá thú, đã bén rễ ăn sâu vào đáy lòng của Khương Từ
Bốn phía lạnh như băng, Khương Từ xoa xoa cánh tay, chờ thang máy.
Cô nhớ nhiệt độ ấm áp trong nhà, nhớ những chú cá tự do tung tăng phun bong bóng trong bể, còn có....... nhớ đến Lộc Hành Tuyết, người đã nói với cô
"Không trách em, đó không phải là lỗi của em".
"Đinh ——"
Thang máy dừng lại, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Khương Từ khống chế lại xúc động muốn xoay người chạy trốn càng ngày càng mãnh liệt của mình, bước vào thang máy, ấn lên tầng năm.
Editor: Chương này đủ 80 bình chọn ngày kế tiếp em sẽ up chương tiếp theo
Ai bị lỗi khi vào w.attp.a.d thì tải phần mềm 1.1.1.1 về rồi bật lên là ok hết.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Em Ấy Thuộc Về Tôi
- Chương 46: Sóng gió gia đình