Chương 2

Nói xong Trì Nhiên cũng không còn mặt mũi ở lại, xoay người chạy tới con hẻm phía trước.

Đi một đoạn đường trong hẻm, Trì Nhiên cảm nhận được tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm phía sau.

Cô cảm giác mà ngừng lại, quay người nhìn qua. Có lẽ ánh mắt của cô quá sắc bén, người ở phía sau cô bị cô nhìn chằm chằm thì dưới chân dừng một chút, sau đó tầm mắt nhìn vào điện thoại ngước lên nhìn.

Ngừng một giây, nam sinh kia hiểu rõ, môi mỏng nói một tiếng: " Cùng một đoạn đường ."

..............................Là học trưởng chỉ đường mình lúc nãy.

Trì Nhiên nhanh chóng quay mặt lại, cảm thấy mặt mũi bị ném sạch, lỗ tai hơi căng căng, bước đi có chút nhanh hơn.

Đi ra khỏi con hẻm nhỏ, ánh mắt Trì Nhiên vô tình đảo qua hai bên, liền nhìn thấy vài thanh niên dáng vẻ lưu manh ở đầu hẻm trên đường.

Người thanh niên gần cô nhất có ánh mắt bất thiện từ trên người cô đảo qua, nhìn chiếc nơ màu đen biểu tượng Thất Sư, liền đem tầm mắt thu lại.

Sau đó Trì Nhiên liền quay người nhìn lại.Quả nhiên mấy thanh niên vừa mới ở đầu hẻm bên kia đã đi tới tới chỗ học trưởng phía sau.

Trì Nhiên trong lòng căng thẳng.....Đây chẳng lẽ sắp có một cuộc đánh nhau.



Trì Nhiên không có can đảm mà chạy nhanh rời đi, chỉ là đi được vài bước, cô liền bước chậm lại, cho đến lúc dừng lại.

Vừa mới được chỉ đường, hiện tại lại chạy đi mất, không giống đạo lý làm người.

Trì Nhiên lo lắng đứng tại chỗ, khuôn mặt nhăn lại. Liền ngay lúc này có một chiếc taxi cách có không xa, ánh mắt Trì Nhiên sáng lên duỗi tay đón xe.

Xe ngừng lại ở ven đường, Trì Nhiên kéo cửa xe ghế sau hướng về phía bác tài ngồi trước lễ phép chào hỏi.

" Chú ơi, chú có thể chờ một lát được không, cháu đi gọi anh trai lên xe, mặc kệ đi tới chỗ nào liền trả gấp đôi tiền xe ạ. "

Tài xế đáp ứng, Trì Nhiên cũng không đóng cửa xe, xoay người sang vội vàng chạy về phía con hẻm nhỏ.

Phía bên này, mấy thanh niên tàn nhẫn trừng mắt, bọn họ quay quanh tứ phía, Văn Dục Lâm cười, đôi tay đút trong túi đứng yên chỗ đó.

Thần thái khinh bỉ này làm cho mấy thanh niên kia bực bội, người cầm đầu cắn răng: " Mày là Văn Dục Lâm ."

" Anh trai."