Chương 8: Người giàu tình cảm

Bổ sung thêm vài khung hình cận cảnh, buổi ghi hình này cũng chính thức kết thúc. Tất cả những người ở trường quay đều dám chắc rằng, chỉ cần đoạn phim quảng cáo này được phát ra sẽ gây ra một của sốc, có lẽ có thể đứng đầu trên mạng xã hội một khoảng thời gian.

Cố Minh Triết quay về thay bộ đồ lúc cậu đến rồi cùng Vương Lăng đã trở lại bình thường sau buổi biểu hiện của bình hoa nhà mình.

Đến khi công việc kết thúc, phía nhãn hàng vô cùng hài lòng với buổi chụp hình này, thậm chí vì đạt được kết quả vượt qua mong đợi mà tiền công cũng thưởng thêm một khoảng lớn. Hai người vừa ngồi trên xe thì tiền công cũng đã chuyển vào thẻ.

Cố Minh Triết nhìn lướt qua rồi tiện tay chuyển một nửa cho Vương Lăng.

Vương Lăng có chút kinh ngạc mở to mắt: “Cậu chuyển nhiều quá không?” Bình thường những nghệ sĩ khác dưới tay hắn đều sẽ chia 7:3, anh 3 phần, đến phiên Cố Minh Triết hắn lại được hẳn 5 phần.

“Không đâu, xứng đang với công sức của anh mà hì~”

Cố Minh Triết cũng chẳng để tâm lắm, dù sao cậu cũng không phải kẻ đam mê vật chất. Huống chi Thẩm Trình Tranh cho cậu rất nhiều tiền, hiện trong ví của cậu còn đang cầm một chiếc thẻ đen của hắn.

Nghe cậu nói vậy, Vương Lăng cũng cảm thấy vui vẻ, nhìn cậu một cái rồi càng quyết tâm với ý chí ban đầu của mình hơn.

...----------------...

Sau khi trở lại chung cư, Cố Minh Triết làm xong bữa tối liền ngồi chờ Thẩm Trình Tranh. Cậu ngồi trên sofa gửi một tin nhắn cho hắn, thấy không được đáp lại cậu liền ăn cơm một mình. Rồi sau đó cậu bọc thức ăn rồi cho vào tủ lạnh, Thẩm Trình Tranh trở về chỉ cần hâm nóng lại rồi ăn. Thẩm Trình Tranh nhiều khi cực kì bận rộn, nhiều lúc không thể chờ đến khi hắn về.

Cố Minh Triết tắm xong liền lên giường ngủ.

Mơ mơ màng màng được một lúc thì cậu nghe thấy tiếng mở cửa. Cậu nhíu mày từ từ mở mắt ra, mơ hồ nhìn về phía cửa phòng liền thấy một bóng người cao lớn đang nhẹ chân đi về phía mình.

“A Tranh..~”

Thẩm Trình Tranh mang một thân hơi mùi rượu, đi tới ngồi xuống bên mép giường thấp giọng hỏi: “đánh thức em rồi sao”

Đáp lại hắn chỉ là khoảng lặng. Cố Minh Triết nhìn thấy là hắn thì cũng nhắm mắt lại triệt để ngủ.

Thẩm Trình Tranh thấy vậy thì cười nhẹ một cái, hôn một cái lên trán của Cố Minh Triết rồi đi tắm, tẩy rửa một thân mùi rượu của mình rồi nhẹ nhàng lên giường ngủ, nhè nhẹ kéo thiếu niên vào trong lòng mình, sợ đánh thức cậu.

Sáng hôm sau, Thẩm Trình Tranh tỉnh dậy đã không thấy người trong lòng đâu cả, hôm nay là cuối tuần, thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của giám đốc tập đoàn Thẩm thị.

Hắn làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống bếp, như mọi khi mà thấy bóng dáng Cố Minh Triết đang loay hoay làm bữa sáng. Hắn ngồi xuống bàn ăn, nhìn trên bàn toàn những món hắn thích. Vừa ăn vừa ngẩng hỏi cậu:

“Hôm qua đi làm có vui không?”

“Vui lắm, bên đối tác thấy em biểu hiện tốt nên thưởng thêm cho em đó”

Sắc mặt Thẩm Trình Tranh như hòa, ánh mắt cưng chiều nhìn Cố Minh Triết dơ tay vung vẩy biểu hiện hôm qua cậu làm tốt bao nhiêu.

“Mấy ngày nữa là sinh nhật của em, chúng ta lúc đó mời bạn bè đến, tổ chức ở khách sạn chúng ta hay tới được không?”

Cố Minh Triết bĩu môi thầm nghĩ, bạn bè của Thẩm Trình Tranh có khá nhiều nhưng cũng chỉ là bạn bè xã giao thôi còn bạn bè thực sự thì lại chỉ có hai người. Hơn nữa, trong số những 'người bạn' đó thì lại có một người không thích cậu ra mặt, luôn âm dương bát quái nói mỉa cậu, vậy mà Thẩm Trình Tranh lại chẳng chú ý đến.

Nghĩ trong đầu là thế, nhưng ngoài miệng cậu vẫn nói: “Được”

Hai người vui vẻ, dính dính nhau đến chiều thì Cố Minh Triết có một cuộc gọi. là Kỷ Đồng, bạn của cậu từ lúc còn ở cô nhi viện:

“Tiểu Triết, chiều nay đi ăn lẩu với tớ đi, tớ bao” thông qua điện thoại cậu nghe thấy tiếng nức nở của người đối diện.

“Làm sao vậy”

“Tớ thất tình rồi”, “tiểu Mỹ vậy mà lại cắm sừng tớ!” Kỷ Đồng càng nói khóc càng to, kèm theo là một trận nức nở, Cố Minh Triết ở đầu đối diện cứ ngỡ là Kỷ Đồng sắp tắt thở đến nơi.

“Được được, đợi nhé anh em của cậu đến an ủi cậu đây”

Nói xong Cố Minh Triết tắt máy, mỉm cười nhìn Thẩm Trình Tranh rồi nói: “chiều nay có lẽ em không ăn cơm ở nhà được, anh ở nhà đợi em gọi cơm mang đến, nhớ ra nhận nhé”

Thẩm Trình Tranh siêu tức giận, hắn hiếm khi mới được nghỉ vậy mà cậu lại không ở cùng hắn, hơn nữa đến bây giờ hắn nhận ra hắn chẳng biết người bạn mà cậu nói là ai cả.

Cố Minh Triết nói xong chạy đến địa chỉ quán lẩu Kỷ Đồng gửi, thấy một người thanh niên đang vừa khóc vừa nhúng thịt vào trong nồi.

“Sao lại khóc thảm thế này” Cố Minh Triết vừa cười cười vừa đi vào ngồi đối diện Kỷ Đồng. Cậu cũng đã quen với việc này, Kỷ Đồng 'hơi' lận đận về tình duyên. Kỷ Đồng khá kén chọn, mà có quen được một người thì không lâu sau người đó không đòi chia tay thì cũng cắm sừng cậu. Không phải do Kỷ Đồng xấu, cậu cũng khá ưa nhìn chỉ là do những người cậu chọn đều không thích cậu.

“Đừng khóc nữa, không người này thì người khác”

“Chỉ là.. hức chỉ là tớ và tiểu Mỹ đã quen nhau được nửa năm là nói tình lâu nhất của tớ, cứ ngỡ sẽ ở bên nhau dài lâu được, ai ngờ.. hức ai ngờ cô ấy đã âm thầm ở bên 2 thằng nữa, cả ba bọn tôi đều không biết gì luôn, xong cậu biết cô ấy nói gì khi tớ phát hiện không”

Không đợi Cố Minh Triết trả lời, Kỷ Đồng đã ngay lập tức nói: “Cô ấy nói cô ấy giàu lòng nhân hậu chan hoà tình người nên không nỡ để ai phải buồn”

Nói xong Kỷ Đồng khóc òa lên

Cố Minh Triết giật mình, không khỏi cảm thán trước trình độ nhân hậu của tiểu Mỹ.