Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 65: Dịu dàng của người trưởng thành cũng chia thành nhiều loại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Lâm Dao vừa ăn sáng xong, chuẩn bị đi làm Lam Khuê chê bai một thôi một hồi rằng chồng cô ở nhà trông con không chịu dọn nhà, để nhà cửa bẩn thỉu, hôm qua còn làm đổ nước khắp sàn, lau nhà mà cả người cũng ướt nhẹp trong khi bà ấy là người hiểu rõ nguyên nhân chính, nhưng vẫn nói cố ý chọc tức Phương Viên.

Anh ấy là đàn ông, tất nhiên không thể gọn gàng, sạch sẽ được như phụ nữ rồi.

Nghỉ việc ở nhà chăm con cho vợ, anh bị mọi người gièm pha, xét nét. Cả nhà vợ đều không coi ra gì, bà nói anh không biết chăm con nên con gái tháng ăn hết năm triệu tiền sữa, bảy triệu ngoài tiền cơm canh mà vẫn còi dí. Còn không chịu mắc màn nên con bị muỗi đốt.

Không những vậy, bà còn than vãn những câu làm Phương Viên vừa nhục lại vừa đau:

"Số kiếp con gái mẹ khổ. Lấy phải chồng không biết làm ăn, hết thua lỗ, phá sản, lương còn chẳng bằng một góc của con, giờ lại còn ở nhà để cho vợ nuôi."

Nghe mẹ vợ nói, anh ức không chịu được, nhưng cũng không dám có ý định tiến đến ba mặt một lời với bà. Tất cả chỉ trách anh ấy quá hèn nhát.

......o0o......

Đợi Lâm Dao nói chuyện xong với mẹ cũng gần tới giờ làm, cô vội vã chải chuốt tóc tai rồi ra xe, vừa mở cửa Phương Viên bên trong chạy ra theo sau cô:

- Bà xã! Bà xã!

Những bước chân vội vàng của cô dần chậm lại, không quên ngoảnh đầu lại nhìn. Phương Viên bước đến cạnh cô, chưa kịp mở miệng đã bị cô ra hiệu im lặng:

- Thôi đi! Vô ít lắm, em quyết định rồi, dù cô ta giỏi tới mức nào, chỉ cần liên quan tới anh em đều sẽ loại bỏ.

Phương Viên bật cười quay sang hướng khác, hai tay chống hông nhìn vợ.

- Ôi trời, anh không phải nói tới chuyện đó! Chuyện anh muốn nói tới là tiền ăn tháng này của Phương Nguyệt.

Lâm Dao liền nghĩ đến những lời lúc sáng mẹ nói, không phân thật hư mà cằn nhằn anh:

- Tiền ăn tháng trước mới đóng rồi sao tháng này đến nhanh quá vậy?

- Mỗi tháng một tây hàng tuần đều phải đóng, em ra khỏi nhà có xem lịch không?

Cô giơ tay lên kiểm soát lời nói Phương Viên.

- Thôi được rồi! Đừng có suốt ngày nhắc tới tiền với em nữa, anh muốn dùng nó vào việc gì? Có phải mua quà gặp mặt cho Doãn Bảo Quyên không? Hay là đem tiền của em đi mời cô ta ăn cơm?

Lâm Dao đưa túi xách cho anh ấy, vừa đùng đẩy vừa đánh vào người anh tỏ thái độ khinh thường ra mặt chẳng quan tâm gì mấy tâm tình của Phương Viên.

- Hay anh cầm thẻ ngân hàng của em trực tiếp đi nuôi nó luôn đi! Đừng có ngày nào cũng xin tiền em rồi lấy lý do cho con như vậy! Em nuôi anh, nuôi luôn cha mẹ anh đã mệt lắm rồi, giờ còn bắt em nuôi luôn con bồ nhí của anh hả?

Phương Viên bị lời của vợ trực tiếp làm tổn thương, anh ấy ban đầu ở nhà nuôi con cũng vì thương vợ, vậy mà bây giờ nghe lời mẹ, nghe lời người ngoài cứ nói như anh là loại người thích ở nhà bám váy đàn bà vậy.

Lâm Dao nhìn về phía trước nói tiếp:

- Nhưng nếu thực sự đóng tiền cho con anh không biết dùng tiền của mình à? Tháng nào em cũng chu cấp cho anh 5 triệu mà? Lấy tiền đó cho con chết hả? Anh đã là người sắp 45 tuổi rồi...

- Ba ơi! Mẹ ơi!

Phương Nguyệt từ trong nhà chạy ra, con bé mang chiếc cặp vải hình con gấu, mặc chiếc váy voan hoa nhí màu xanh đáng yêu.

- Ba ơi đi thôi, trễ rồi!

Bài toán chi tiêu luôn khiến Phương Viên đau đầu, vì anh là người giữ tay hòm chìa khoá trong nhà. Mỗi tháng đến kỳ nộp tiền học phí cho con đều phải cần tới tiền, còn chưa tính phí sinh hoạt gia đình, tổng hết 25 triệu đồng.

Con số khá lớn, tháng nào anh cũng đau đầu tính toán nhưng vẫn thiếu trước hụt sau, thậm chí còn phải đi vay mượn để bù vào khoản thiếu. Áp lực là vậy, nhưng càng bức xúc hơn khi vợ mình không thấu hiểu, mà còn thường xuyên trách anh "Hoang phí", "Không biết giữ tiền".

Lần đầu vợ chồng anh lục đυ.c vì vấn đề cân đối chi tiêu gia đình. Phương Viên nghe vợ lẩm bẩm đến phàn nàn, đay nghiến vì bực bội nhưng anh không tức giận cũng không để tâm chán nản, mà tự trấn an mình: "Không sao cả!".

Vợ thích càm ràm, không sao cả! Điều này có nghĩa rằng cô ấy rất quan tâm tới gia đình. Phương Nguyệt nghịch ngợm, không sao cả! Điều này có nghĩa rằng cơ thể nó rất khỏe mạnh.

Thay vì lớn tiếng cãi nhau lại với vợ, lãng phí thời gian vì những chuyện không đáng, chẳng bằng bỏ qua, nhắm tới sự tốt đẹp phía trước.

Nếu vì một chuyện nhỏ như hạt cát mà nổi giận, hở một tí là nổi trận lôi đình như Lâm Dao, thì hậu quả thường không thể lường trước được!

Anh ấy luôn có thể tìm thấy hoa nở trong bùn lầy và tìm thấy chuyển biến trong vực thẳm. Trong cuộc sống, khó tránh khỏi những chuyện không như ý, là thản nhiên nở nụ cười hay tức giận không chịu nổi, thứ quan trọng nhất chính là dùng tâm thế nào để đối đầu với chúng.

Trong lúc đau lòng này Phương Viên nắm tay con gái ưu nhã xoay mình rời đi, Lâm Dao liếc mắt nhìn theo mà thở dài. Đời người ngắn ngủi thay vì tính toán chi li với người mình yêu anh thà làm những việc ý nghĩa hơn. Phương Viên luôn bình tĩnh mà suy xét, rất nhiều chuyện không đáng làm to ra.

Chúng ta chỉ có thời gian để yêu, còn tất cả chỉ là phù du, nếu cứ suy nghĩ hơn quản thiệt, không chịu nhượng bộ nhau chỉ làm tăng thêm ưu sầu, oán hận, buồn bực không vui.

Phương Viên bản tính hài hước dí dỏm, dù vợ có phát hỏa lớn tới bao nhiêu, con gái rắc rối đến bao nhiêu anh đều vui tươi hớn hở, là liều thuốc bôi trơn cho cả gia đình.

......o0o......

Phương Nguyệt ngồi trên xe cạnh ghế lái cùng cha, xe chạy đến trước cổng trường học dừng lại, anh chưa kịp mở miệng cô bé đã lên tiếng:

- Ba ơi! Con phải lên lớp rồi, ba ở nhà phải chăm sóc tốt bản thân.

Phương Viên bật cười, sáng đi chiều về thôi mà, vậy mà cứ nói như đi lâu lắm vậy. Nhưng vẫn diễn theo để con gái vui:

- Ba biết rồi.

Cô bé còn ngây thơ dặn dò:

- Ba đừng chọc giận mẹ như lúc sáng nữa nha! Dạo này tâm trạng mẹ không tốt.

Anh cưới toe miệng gật đầu đồng ý.

- Ba biết rồi.

Cô bé cúi đầu kéo khóa cặp ra tìm kiếm thứ gì.

- Đây đây đây...

Cô bé đưa ra tờ năm mươi nghìn lúc sáng mẹ cho.

- Tiền ăn của con, ba mua gì tự mua đi! Không được để mẹ biết đó!

Phương Viên bật cười khanh khách nhìn cô bé, tuy số tiền năm mươi nghìn này không đáng là bao, nhỏ thôi, nhưng tâm ý thì vô cùng lớn lao. Anh xoa đầu con gái, nghĩ đến Lâm Dao ở nhà mà biết được chắc tức chết, anh duỗi tay ra đẩy tay cô bé, ân cần nói:

- Con giữ đi, để dành mua thêm đồ chơi, quần áo và nhiều thứ khác tốt cho bản thân! Ba không thiếu gì cả!

Còn nhớ khi Phương Nguyệt thích bộ quần áo nào, thích món đồ chơi nào đều sẽ nằng nặc năn nỉ làm nũng để Phương Viên mua cho, nhưng đến khi con bé muốn đưa tiền cho ba, thì anh lại từ chối. Những gì anh có đều cho con, nhưng khi con gái có anh không dám cầu nửa phần.

- Nhưng ba mua cho con nhiều thứ lắm, mà con chưa mua trả lại cho ba thứ gì.

Phương Viên cười tít mắt xoa đầu con gái.

- Con bé này thật là... Cái tốt của ba là ân huệ chứ không phải là nợ nần! Lẽ ra con nên báo đáp chứ không phải trả nợ!

Chỉ là những câu nói bình dị, đời thường nhưng lại khiến trái tim người nghe thắt lại, xót xa. Phương Nguyệt mím môi gật đầu nhiệt tình không biết hiểu gì không nữa, nó cất tiền lại vào cặp.

- Ba ơi!

- Hửm?

- Mẹ chửi ba có buồn không?

Anh không cần phải suy nghĩ nhiều, trả lời ngay lập tức:

- Không, có gì phải buồn?

- Đối với mọi người, có lẽ ba là một người bình thường, nhưng đối với con ba là "Người hùng".

Bởi vì anh không vì sự tùy hứng của Phương Nguyệt mà rời xa nó, không vì nó phạm lỗi mà trách mắng. Anh có thể tha thứ cho mọi khuyết điểm của nó, cũng có đủ nhẫn nại ở cạnh nó từng chút từng chút một khiến nó tốt hơn, mà đặc biệt những điều đó mẹ không làm được.

Phương Viên cười hạnh phúc nhìn con gái, hôm nay còn biết khen ba nữa, còn biết nói những lời tốt đẹp an ủi không để ba buồn.

- Thật ra... ba không phải là người hoàn hảo! Ba cũng có những chuyện không thể làm được, ba cũng có lúc buồn lúc giận, thậm chí... Thi thoảng sẽ phạm lỗi. Ba chỉ là một người bình thường!

- Như cho dù ba không hoàn hảo, ba vẫn là anh hùng trong lòng con.

Con bé vỗ tay vào ngực mình, hất cằm, hếch mặt lên trời có vẻ tự hào.

......o0o......

Đưa con gái đi học xong anh ghé siêu thị mua thêm gia vị nấu ăn trong nhà và những dụng cụ nhà bếp khác.

Trong lúc lựa chọn xoong chảo vô tình nghe được câu chuyện của nhóm phụ nữ, chủ yếu là than vãn về chuyện chồng con và kinh tế trong nhà.

Có người thì nói chồng mình sáng dậy chỉ biết ăn cơm rồi đi làm, tối về sớm trễ gì vợ cũng phải đợi cửa, chờ đợi mấy tiếng cuối cùng cũng chịu về nhưng trong tình trạng say sỉn, không thèm nhìn mặt vợ một cái, cơm tối vừa hâm lại cũng chẳng đếm xỉa.

Có người thì nói nhiệm vụ của chồng mình ở nhà chỉ có đi làm kiếm tiền, tới đầu tháng quăn hết lương vào mặt vợ sau đó giữ một ít lại đi ăn nhậu cùng bạn bè, những ngày sau đó không cần nói đến nữa, chuyện nhà cửa tới con cái đều tới tay vợ.

Khi những người phụ nữ của người khác phàn nàn về việc vặt trong nhà nặng nề, Phương Viên trong đó lại lặng lẽ làm không biết mệt, trong mắt anh những chuyện này không tính là mệt mỏi, mà là đại biểu cho tình yêu của anh đối với Lâm Dao.

Đã khóc, đã cười, đã buồn, đã mệt mỏi, Phương Viên đã chăm chỉ giặt giũ, nấu ăn, cùng dọn dẹp nhà cửa, làm những chuyện trong tầm tay đợi Lâm Dao về.

Thấy bà xã được mặc quần áo sạch sẽ, ngủ trên chiếc giường ngăn nắp, gọn gàng, quay về ngôi nhà ấm áp, anh cảm thấy ba chuyện đơn giản, bình thường nhất này cũng là tài năng của anh, đồng thời cũng trở thành ánh sáng độc nhất vô nhị trên người anh.

Cuộc sống và tình cảm của anh đều vui vẻ hơn đau khổ, hạnh phúc hơn hẳn những lận đận. Cách xa hư vinh ganh đua, ngăn trở, huyên náo, ầm ĩ, luôn vứt bỏ những người và những thứ vô dụng.

Khổ không nói, đau không lời oán than, tận hưởng sự cô đơn, nuốt lấy sự cô độc, cuối cùng là nhìn thấy lòng dạ son sắt của bản thân khi đối diện với cuộc sống và tình cảm.

Đôi khi anh nhìn thấy váy hoa của con, áo sơ mi của vợ dưới sân sau nhà, đều sẽ có một cảm giác hạnh phúc sâu lắng, anh mỗi ngày dụng tâm làm những chuyện này, giặt sạch sẻ, phơi khô từng kiện quần áo, ủi từng chút và treo gọn gàng vào trong tủ đồ. Sáng hôm sau nhìn họ mặc lên người đi học, đi làm, hạnh phúc của anh ấy chỉ đơn giản vậy thôi.

Người thích cô ấy, mỗi ngày cùng cô ấy nói ngủ sớm đi, nhưng lại không bao giờ nấu cho cô một bữa cơm. Phương Viên yêu vợ, nhưng không biết những lời lãng mạn, mà lặng lẽ vì cô ấy trả giá cả cuộc đời.

......o0o......

Khi về đang định vào bếp để thay bộ dụng cụ nhà bếp cũ bằng đồ mới, vừa vào bếp đã bị An Diệp chặn lại, đưa cho anh ta một tờ giấy, bảo anh nhanh chóng mang tờ giấy này đến công ty cho con dâu. Lúc sáng cô đi quên mang theo, bà nghe tối qua con dâu nói điện thoại với ai đó, có nhắc về cuộc họp với bộ phận phát triển nên bà nghĩ rằng những tài liệu này là rất quan trọng.

Phương Viên nghe xong lập tức đem đồ đạc vào bếp cất, sau đó vội vàng đem tài liệu đến TS tìm Lâm Dao.

......o0o......

Tại TS Doãn Bảo Quyên trên tay ôm đống tài liệu đi vào phòng marketing, tài liệu trên nhiều đến nổi hai tay không thể buông ra mở cửa được, phải dùng chân đẩy cửa vào từ từ duy chuyển vào bên trong.

Đáng ra cô ấy sẽ không có cơ hội làm việc ở TS, từ ngày Lâm Dao phát hiện thân phận và mối quan hệ phức tạp giữa cô ta và chồng mình. Nhưng vì là một nhân viên tiềm năng của phòng, hơn nữa lúc trước trưởng phòng marketing từng nhận nhiều sự giúp đỡ của Phương Viên.

Doãn Bảo Quyên là người anh ấy đích thân đề cữ, nên trưởng phòng dùng đủ mọi cách để giữ cô ấy ở lại.

Phòng làm việc theo xu hướng mở, môi trường ồn ào với những cuộc trao đổi và thậm chí thi thoảng còn là những cuộc gọi cá nhân. Trong văn phòng, có thể nghe thấy hàng chục cuộc trò chuyện về công việc, cá nhân, tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, tiếng ghế di chuyển, tiếng đánh máy…

Một người đàn ông đứng lên, đưa tài liệu vừa in xong cho một anh nhân viên kém tuổi tổ bên cạnh nói:

- Phân quyền truy cập từng đối tượng sử dụng!

Anh nhân viên bận rộn, mắt dán vào màn hình, tay đánh máy tay còn lại vương lên cầm lấy tài liệu.

Doãn Bảo Quyên ôm đống tài liệu đến từng tổ, gặp gỡ những tổ trưởng và nhân viên trong tổ được chỉ định phát tài liệu.

- Anh Dũng, giám đốc Quang nói anh in phiếu thu chi tiền mặt!

Dũng nhanh chóng đứng lên cầm lấy tài liệu, vừa cúi đầu nhìn vừa đi.

- Anh biết rồi.

Mức độ năng lượng của đồng nghiệp "Dữ dội" ngay cả khi họ chưa uống tách cà phê nào trong cả buổi sáng, họ có thái độ làm việc tích cực, chuyên nghiệp đóng góp và cống hiến.

Bảo Quyên bước đến chỗ một chị gái, vì tiếng ồn chốn công sở quá cản trở đến chất lượng làm việc, nên cô ấy vừa đeo tai nghe vừa làm với hy vọng mang lại sự yên tĩnh và độ tập trung cao cho bản thân.

- Giám đốc Quang kêu chị thay đổi, chỉnh sửa một số chứng từ.

Chị cầm lấy tài liệu mỉm cười lịch sự cảm ơn, nhân viên cùng bàn thấy Bảo Quyên đi tới sẵn tiện gửi tài liệu:

- Em đưa anh Quang dùm anh nha! Nói ảnh là chốt sổ cuối tuần, cuối tháng.

Bảo Quyên cầm lấy, đi một vòng phát hết tài liệu cần giao, số tài liệu trữ lại không có người nhận đều là tài liệu của những cuộc họp gần đây. Sau khi họp xong tài liệu đều được đem đi tiêu hủy vì toàn bộ đều là tuyệt mật, không được để lộ ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »