“Phì Phì, mau tới đây! Đừng chạy lung tung, chúng ta sắp đi rồi! Em xem, An An ngoan biết bao nhiêu!” Kỳ Kỳ vừa nói với ta, vừa chỉ tay vào An An đang nằm trong lòng Trừng Trừng. Sau đó, Kỳ Kỳ đi vào phòng ngủ lấy đồ, ta xông ra khỏi phòng tắm. Khốn kiếp, đã nói là chơi trốn tìm (chớ khinh bỉ bọn ta chơi trò ấu trĩ, làm chó thật sự rất nhàm chán!), chờ cả ngày An An không tới bắt ta không nói, ra khỏi phòng tắm lại thấy An An đang được Trừng Trừng ôm, đúng là đồ thấy sắc quên nghĩa, thấy sắc quên nghĩa!
“Không phải đã nói sẽ chơi trốn tìm? Sao cậu không đi tìm anh?” Ta nói xong, nhảy dựng lên muốn nhìn mặt An An. Nó từ trên cao liếc xuống, ánh mắt giống như đang nhắc nhở: tôi chưa hề nói sẽ chơi một trò ấu trĩ như vậy với cậu.
Ta lập tức nổi điên, nhảy nhót muốn nhìn thẳng vào mắt An An, vừa nhảy vừa vu oan cho An An, “Đồ háo sắc! Không được ‘ăn đậu hũ’ của thiếu nữ! Chúng ta phải làm thanh niên tốt!”
An An chưa kịp nói gì thì Trừng Trừng thấy ta đang nhún lên nhún xuống như một cái lò xo, nói, “Phì Phì, em béo quá rồi, chị ôm không nổi đâu, để Kỳ Kỳ ôm em xuống!”
Quả là họa vô đơn chí! Những lời này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, ta lập tức cảm giác đau thấu tim gan, ruột đứt từng khúc! Ta lảo đảo lùi về sau, bên tai dường như nghe thấy tiếng cười khẽ của An An, dám cười anh?! Thiên sứ nhỏ Trừng Trừng sao chị có thể nói em như vậy chứ?! Em không mập chút nào, chỉ là có chút thịt thôi mà!
Trừng Trừng thấy ta lùi về sau, nói tiếp, “Ha ha, trông em cứ như một quả bóng đang lăn qua lăn lại ấy!”
Ta nhìn Trừng Trừng với ánh mắt đau đớn, An An đã quay mặt đi không nỡ nhìn thẳng. Các người….
Kỳ Kỳ không hề biết đã xảy ra chuyện gì, đeo ba lô chạy ra khỏi phòng ngủ, ôm lấy ta, lắc lắc hai cái rồi nói, “Nặng quá! Đi, chúng ta xuống lầu thôi!”
Mệt tim quá, lúc mới quen thì kêu người ta là bé dễ thương, chơi chán rồi giờ kêu người ta là bé phì phì, bé mập mạp….
Lượng tâm của mấy người để đâu rồi!
….
Kỳ nghỉ Quốc Khánh, cả nhà đi cắm trại. Ông chủ lái xe, Trừng Trừng và Kỳ Kỳ ôm An An và ta ngồi ở ghế sau. Bà chủ là người cuối cùng lên xe, thắt dây an toàn xong nghiêng đầu dặn hai con nhớ thắt dây an toàn, sau đó quét mắt về phía ta đang nằm trong ngực Kỳ Kỳ, trầm tư một lát mới nới với ông chủ, “Hình như Phì Phì lại mập? Như vậy được không anh? Có nên hạn chế lượng ăn của nó không?”
Ta cảm thấy hôm nay hoàn toàn không phải ngày đi chơi mà là ngày cả nhà ngược đãi ta bằng ngôn ngữ, người sau càng ác hơn người trước! Hạn chế lượng ăn?! Quá tàn nhẫn! dn;;iễn/đàn/leq,qu;ý,đm"ôn Ta cảm thấy ta ăn không hề nhiều tí nào, ta và An An ăn có hơn kém nhau bao nhiêu đâu, bằng nhau đấy chứ! Sao lại độc ác với ta như vậy?! Khóc! Vốn một ngày ăn có mấy lần như vậy đã quá đáng lắm rồi giờ còn muốn hạn chế lượng ăn nữa, tin dữ này khiến trước mắt ta tối sầm, nghĩ lập tức hôn mê luôn cho rồi.
Lúc này, giọng của ông chủ vang lên, “Nó còn nhỏ, mập một chút cũng không sao, chờ nó lớn một chút nếu vẫn mập như vậy thì hẵng hạn chế lượng ăn cũng không muộn.” Đúng vậy, đúng vậy! Ta vô cùng đồng ý, gật đầu lia lịa.
Chủ gia đình vừa lên tiếng, đề tài này lập tức được bỏ qua, ta cúi đầu, âm thầm thở phào một hơi. Ta ngẩng đầu nhìn An An, hừ, cũng chẳng gầy hơn ta bao nhiêu, chỉ có thể nói là cân đối hơn thôi…. cao hơn ta một chút.
An An đang nhắm mắt, hình như nhận thấy tầm mắt nóng bỏng như tia X của ta, hí mắt nhìn lại. Ta giơ móng vuốt chào nó, “Hi, anh muốn nói với cậu…. Này, anh còn chưa nói xong, mau mở mắt ra! Không biết kính trọng anh hai gì hết!”
Chắc là ta nói nhao nhao quá dữ, An An đành phải mở mắt ra một lần nữa, vung móng vuốt tới, ấn đầu ta xuống đùi Kỳ Kỳ, ý bảo ta câm miệng.Trừng Trừng thấy vậy nói với Kỳ Kỳ, “Em nhìn kìa, hai đứa nó chơi vui thật!”
Cái gì gọi là bọn ta chơi thật vui chứ, rõ ràng là nó đang bắt nạt ta! Nhìn kiểu gì vậy?!
Chờ An An thu hồi gông cùm rồi, ta tức giận ngẩng đầu nói với nó, “Sao cậu có thể đối xử với anh hai như vậy? Cậu quên mất anh đã yêu thương cậu thế nào sao? Anh giúp cậu không phải khổ, không phải lo, không phải sống đầu đường xó chợ, không phải sống không nơi nương tựa….” Ta nhớ đã từng đọc đoạn văn kia trên một trang web nào đó, rất thích hợp dùng vào lúc này. Nói một hồi ta cũng bị chính lời của mình cảm động tới mức sắp lệ nóng đầy mắt nhưng An An vẫn lạnh lùng ấn chặt đầu ta xuống đùi Kỳ Kỳ một lần nữa, không cho ta mở miệng. Ta kêu ư ử giãy giụa, bỗng hiểu ra, An An là đang biết lỗi. Ôi, sao ta chậm tiêu quá, An An sống nội tâm, chắc chắn sẽ không có khả năng dù là răn dạy cũng mở miệng thành văn được như ta. diễn/đàn///lêq,qu:"ý,đô"n Nhất định là nó đang xấu hổ, nên không thể làm gì khác hơn là thể hiện bộ dáng xấu hổ cho ta xem, để ta đừng nói nữa.
Ha ha, ta thật thông minh!
Được rồi, không nói nữa.
Quả nhiên, An An thấy ta không nói mấy lời khiến nó xấu hổ là lập tức buông móng vuốt ra, xoay mặt, không để ý tới ta.
Ta lắc lắc đầu, xoa xoa lỗ mũi vừa bị ấn đau, cũng nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức để chờ tới chỗ cắm trại sẽ ăn uống thỏa thích một bữa!
….
Chỗ cắm trại là một nơi kế núi gần sông, cây cối sum xuê, ưu điểm là ít người hơn mấy nơi chuyên dành cho cắm trại, ngoại trừ một nhà sáu người bọn ta, cũng chỉ có một vài gia nữa thôi.
Ta và An An được Kỳ Kỳ, Trừng Trừng thả xuống đất. Ta đạp chân trên bãi cỏ lành lạnh, cảm giác cái nóng trên người tiêu đi không ít, thoải mái lăn vòng trên đất rồi đứng dậy chạy đi tìm Chương Nguyệt, bà chủ của ta, nhờ ông chủ ta mới biết được. Ông chủ thích gọi vợ mình là A Nguyệt hoặc Chương Nguyệt. Còn tên ông chủ là Vương Gia Vượng. Chương Nguyệt giống chồng mình, thích gọi thẳng tên, không thích gọi mấy kiểu như anh yêu ơi này nọ. Bà chủ nói mỗi lần gọi sến như vậy sẽ nổi da gà khắp người, không được tự nhiên.
Vương Gia Vượng đậu xe bên cạnh một gốc cây to, bắt đầu lôi đồ ra. Chương Nguyệt ngồi trên ghế xiên thịt và cánh gà đã ướp gia vị đầy đủ vào từng xiên. Trừng Trừng thấy ta và An An không chạy loạn, cũng ngồi xuống phụ mẹ xử lý đồ ăn. Vương Gia Vượng thì lo dọn than nhóm lửa, xong xuôi mới kêu Kỳ Kỳ phụ dựng lều, tổng cộng là hai cái.
Dựng lều xong, hai cha con xách cần câu ra hồ câu cá. Qua một hồi, thịt nướng chín gần hết. Mùi thơm kí©h thí©ɧ tuyến nước bọt khiến ta chảy nước miếng không ngừng. Nhưng tôn nghiêm của đàn ông bắt ta phải biểu hiện dè dặt. Ta đứng bên cạnh An An, nuốt nước bọt một cái, ý đồ dùng nói chuyện để dời đi sự chú ý.
“An An, cậu muốn ăn không?”
An An không nhìn thịt nướng. Nó nhìn bầu trời xa xăm. Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, không khí trong lành, ta nhìn theo tầm mắt của nó, thưởng thức phong cảnh xung quanh. Một lát sau ta nói với nó bằng giọng thấu hiểu, “Cậu thật thông minh, biết dùng ngắm phong cảnh để dời đi ham muốn ăn thịt nướng của mình!”
An An nghiêng đầu liếc ta một cái, không lên tiếng.
An An không nói lời nào, ta cho là nó đã chấp nhận, cười hì hì vẻ mặt: anh biết cả rồi, nâng móng vuốt đẩy nó một cái, giữa hai ta không cần phải dùng lời nói.