Nói là bỏ đói ba ngày, thực tế tới ngày thứ tư bọn ta mới được ăn một chút đồ, mì ăn liền. Cả ba đã đói sắp chết, đều nhào vào ăn như hổ đói. Không ngờ lại được ăn, ta cảm động tới mức sắp ca tụng bọn họ luôn, không tính quá ác! Sau ta mới biết bọn họ làm vậy là để bọn ta trông như được cứu giúp chứ không phải bị ngược đãi. Ta đã đánh giá quá cao bọn người này rồi….
Trong mắt bọn họ, trừ người ra có lẽ không có gì là không thể gϊếŧ.
Bọn ta đã đói bụng ba ngày, dù có ăn chút mì cũng chẳng còn sức đấu với bọn họ.
Một trong số đó xách bọn ta ra đặt giữa sân, lúc này ta mới thấy rõ hai bên cổng sắt đang được khóa chặt là tường rào vừa cao vừa dày, với tấm thân chó của ta, hoàn toàn không thể bò qua. Tim ta như bị tảng đá đè lên, càng ngày càng nặng.
Lúc trước ta từng hỏi Tiểu Cửu, chó dị tộc và mèo dị tộc ngoại trừ có thể biến thành người thì còn năng lực đặc biệt nào nữa không? Tiểu Cửu đã lắc đầu rất kiên định nói: không có. Cho nên, hiện giờ ta chỉ có thể mong mình sớm biến thành người, khả năng chạy thoát sẽ cao hơn, chẳng mơ ước hão huyền bỗng xuất hiện một vị anh hùng tới cứu bọn ta.
Người tên Vương Nham bắt đầu lấy di động ra chụp hình bọn ta. Chụp xong, tên mập lại ném bọn ta vào l*иg tre. Vương Nham vừa nhìn hình vừa đi qua nói với tên mập, “Tắm cho chúng nó đi, rồi nhốt vào phòng. Mấy ngày nữa lại phát vài tấm chúng nó đã được cứu trợ, nhất định sẽ nhận được tiền quyên góp ủng hộ!”
Tên mập nghe vậy lập tức chạy đi mở khóa vòi nước, kéo ống tới chỗ bọn ta. Dù là giữa trưa, nhưng đang tháng mười hai, phải tắm nước lạnh thật sự là một trải nghiệm không hề hạnh phúc. Cột nước vừa bắn vào, hơi lạnh thấu xương khiến ta run cầm cập, chưa kịp thích ứng đã bị dòng nước đẩy ngả trái ngã phải. Hai chú chó bướm và chó gấu bên cạnh vô cùng sợ hãi vừa sủa thảm thiết vừa chạy qua chạy lại tránh né dòng nước.
Tên mập một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm ống nước, thấy ta nhìn lại, cười khẩy một tiếng hướng vòi phun thẳng vào mặt ta. Ta đau điếng cả người, lui về bên cạnh hai chú chó kia. Cuối cùng cả ba co cụm trong góc, lạnh run cầm cập.
Trên người sạch sẽ hơn nhiều, nhưng dù có dùng mấy sấy làm khô lông rồi ta vẫn cảm thấy lạnh từ trong lạnh ra.
Bọn ta được chuyển tới một căn phòng ấm áp, bên trong có một cái bàn dài, đặt ba chiếc máy vi tính và một cái notebook, đều là nhãn hiệu cao cấp. Căn phòng rất lớn, mặc dù chất không ít đồ nhưng vẫn thấy rộng.
Tiếng chó sủa vọng lại không ngừng từ khu nhốt chó mèo ở phía sau.
Ta nghe mấy tên này nói mới biết, sau khi lợi dụng xong, bọn họ sẽ lựa ra một ít chó mập mập bán cho quán thịt chó lấy tiền, số còn lại ốm hơn không thích hợp làm thịt cũng đưa luôn cho quán kia tự xử lý; còn mèo, quán kia chịu mua thì bán, không thì đem tới một chỗ hoang vắng, đào hố, thả hết xuống, lấp đất lại thế là xong.
Trong phòng, trừ ba bọn ta, không thấy con chó nào khác.Cứ vậy lại qua tiếp ba ngày.
Hôm trước có một trận mưa to, sau khi mưa tạnh nhiệt độ không khí đột nhiên giảm thấp khủng khϊếp.
Qua mấy ngày quan sát, ta rút ra được một số điều. Ban ngày trừ Vương Nham cố định ở lại, những kẻ khác đều kéo nhau ra ngoài ‘làm việc’; cũng có lúc tên mập sẽ ở lại ra kho hàng phía sau bàn chuyện buôn bán với quán thịt chó, chỉ có Vương Nham là lo chuyện đăng bài đăng hình lên mạng. Buổi trưa nào Vương Nham cũng về phòng ngủ khoảng hai tiếng. diễn;ln.đànlêlk;quý,đônlkn Lúc đó, trong phòng lớn chỉ còn lại ba bọn ta. Ta nghĩ hai giờ này chính là cơ hội của ta.
Tiểu Cửu nói khi sắp biến hình, sẽ có cảm giác cơ thể như muốn nứt ra. Khi cảm giác ‘cơ thể muốn nứt ra’ đó xuất hiện, xác định không phải là do cảm mạo, ta mừng như điên. Nhưng ta lập tức ép xuống ngay, bởi vì bây giờ mới tám giờ sáng, Vương Nham vẫn đang ngồi trước máy tính, phải đợi đến lúc Vương Nham đi ngủ trưa mới được. L*иg tre của bọn ta không có khóa, được gài bởi một cái móc lỏng loẹt, chỉ cần ta biến thành người là có thể mở ra dễ dàng.
Năm tiếng chờ đợi thật sự rất dài. Ngay lúc ta sắp không chịu nổi nữa thì Vương Nham cũng ngáp một cái, xoay người đi vào phòng ngủ. Trong phòng lớn chỉ còn lại ba bọn ta, và tiếng máy tính kêu ông ông.
Ta lại đợi chừng ba mươi phút nữa, xác định Vương Nham đã ngủ mới dám thả lỏng thân thể, để mình chậm rãi thích ứng với sự khác thường. Chốc lát sau, ta mở mắt nhìn bốn phía, cố nén khẩn trương và hưng phấn. Ta rón rén đứng dậy, ra hiệu im lặng với hai chú chó bướm và chó gấu, không biết cả hai có chịu phối hợp không….
Ta chạy chân trần ra sân, hít một hơi khí lạnh. Trên cây sào nơi góc sân có phơi một bộ đồng phục với dòng chữ ‘Trạm cứu trợ’. Ta không muốn mặc nó một tí nào, nhưng để tránh dáng vẻ đồi phong bại tục, vẫn phải khoác lên người. Ta vừa mặc vừa nhìn bốn phía xem có cái gì dùng được không.
Ta phát hiện gần cửa sổ có một cái thang xếp, lập tức ôm thang xếp đặt lên bờ tường, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng lớn ôm hai chú chó gấu và chó bướm ra. dn;liễn.đàn/klê,quý"đnlbôn Ta vừa trốn đi, nhất định cả hai sẽ bị bọn người này trút giận, không chừng còn bị gϊếŧ chết, để không liên lụy cả hai, ta quyết định dẫn cả hai theo luôn.
Nếu ta còn sống đi ra ngoài, nhất định sẽ quay trở lại vạch trần hành vi xấu xa của bọn người này.
Ta đã có thể trốn thoát trong im lặng nếu như tên mập không đột nhiên xuất hiện hét lớn ngay lúc ta ôm hai chú chó bướm và chó gấu đặt chân lên tường rào….
“Ai đó?” Tên mập vừa la vừa nhanh nhẹn chạy về phía ta.
Ta đạp ngã thang xếp, nói, “Có giỏi thì đuổi theo ông nội mày đi!” nói xong, lập tức nhảy xuống tường rào cao hơn hai mét. Hai chân ta bị chấn đến tê dại, nhưng vì sợ bị đuổi theo nên không đoái hoài gì tới vết thương, hoảng hốt xông bừa ra ngoài.
Ta chạy được chừng một trăm mét, đã nghe thấy tiếng cổng sắt mở ra kèm tiếng rống to của tên mập, “Bà nội mày! Dám trộm chó chỗ ông đây! Chờ đó!” Sau đó tên mập hô Vương Nham, “Vương Nham mau thả Đại Hổ Nhị Hổ ra, để chúng nó cắn chết thằng nhóc kia đi!”
Tiếp theo là tiếng chó sủa rung trời, hai chú chó trong lòng ta sợ tới mức run rẩy rúc vào ngực ta.
Ta vẫn tiếp tục chạy, thầm nghĩ: lúc này mà có ai đó đi ngang qua đây thì tốt quá rồi….