Ta chống chân vào cửa kính, uốn éo mặt từ bên trái sang bên phải, để người trong phòng thấy cho rõ: ta đẹp trai thế này, đúng là có mắt không tròng! Ngay cả chó cưng của mình cũng không nhận ra!
Sau đó, người trong phòng lại cường điệu một lần nữa, “Đúng, chính là nó!” Ta gấp tới độ muốn ói máu, không chỉ mắt mù, còn ngốc nữa!
Trình Duy nói với vẻ mặt ‘tùy cậu’, “Bác sĩ nói sao? Có nói lúc nào xuất viện được không?”
Người trong phòng đáp, “Cần tập vật lý trị liệu thêm một khoảng thời gian nữa, khoảng tháng mười hai có thể xuất viện.”
Hiện giờ ta đã một tuổi hai tháng, chiều cao và cân nặng đều tăng, mặc dù Trình Duy cao to, ôm ta một hồi cũng thấy nặng. Anh ta không cố, nhanh chóng thả ta xuống đất, nắm dây kéo ta, tiếp tục nói chuyện với người trong phòng. “Vậy giao nó chó trái ớt nhỏ hay là tôi tiếp tục nuôi giùm?”
“Nếu không phiền thì tạm thời để chỗ anh đi, giao cho Khả Hinh tôi không yên tâm lắm, nó rất ham chơi. Huống chi trong lúc tôi chưa tỉnh nó đã nghẹn đủ, giờ hẳn đã bay đi đâu chơi rồi, gọi về không được đâu.”
Trình Duy gật đầu đồng ý, cúi đầu liếc ta một cái, rồi nói, “Chó của cậu sao chững chạc dữ vậy?”
Người trong phòng cười khẽ một tiếng, sau đó thong dong đáp, “Chỉ là biểu hiện giả dối thôi, anh đừng để nó lừa!”
Ta bỗng có dự cảm chẳng lành, dường như người này hiểu ta rất rõ, ta lại không nhận ra anh ta là ai. Nếu không do ta nhớ rất rõ chuyện ta đã từng ở nhà Vương Gia Vượng, thì ta đã hoài nghi ta bị mất trí nhớ rồi, người trong phòng mới là chủ của ta. dinlễn.đà,ơn/lê,ơ,qu,ơý,đôlmn Nhưng điều đó là không thể nào, An An tồn tại chân thật như vậy, sao có thể là ảo giác chứ. Như vậy người trong đó tuyệt đối không phải chủ của ta, anh ta nhận lầm.
Tóc anh ta ngắn củn, có lẽ đã từng bị thương nặng ở đầu, chẳng lẽ đầu bị chấn động nhất thời không nhớ ra, nhìn thấy con lông vàng nào cũng cho rằng mình nuôi.
Bỗng nhiên ta có chút đồng tình với người trong phòng và con chó lông vàng nhà anh ta. Có điều lúc này, ta còn không tự lo được cho bản thân chứ nói chi có hơi sức lo cho người khác. Anh tự cầu nhiều phúc đi!
Hai người nói chuyện chừng mười phút thì có điều dưỡng vào phòng kiểm tra sinh hiệu và tiêm thuốc nên đã kéo rèm che lại. Trình Duy thấy vậy dắt ta về.
Có lẽ vì ta nên trên đường về Trình Duy từ chối tất cả các cuộc gọi tới rủ đi chơi, giữa chừng còn dẫn ta đi siêu thị. Không ngờ siêu thị này lại cho phép dẫn chó vào.
Ta đã lâu không được đi dạo siêu thị rồi! Chỉ hơi kích động một tí thôi, chứ âm thầm hoan hô gì đó thật sự không có đâu!
Lúc đi ngang qua khu ăn vặt, ta nổi cơn đứng trước mớ bò khô không chịu nhúc nhích. Trình Duy có kéo cỡ nào ta vẫn vững như bàn đá. Bóng dáng quật cường của ta khiến Trình Duy cười ha ha, sau đó tàn nhẫn nắm chân sau của ta… kéo đi.
Trình Duy mua bia xong, trên đường tới quầy tính tiền đi ngang qua giá bò khô, ta lại đứng im không nhúc nhích.
“Muốn ăn bò khô?” Trình Duy hỏi. Ta mở to mắt nhìn anh ta hi vọng anh ta có thể hiểu được khát vọng tràn trề trong mắt ta.
Trình Duy đẩy xe tới, cầm bịch bò khô lên, thong thả quan sát một hồi, nói, “Tao cố tình không mua cho mày đó!” Sau đó thả bịch bò khô về lại chỗ cũ.A lô! 110 phải không ạ? Ở đây có kẻ ngược đãi chó!
Bỗng nhiên ta rất muốn cào mặt Trình Duy một phát. Ai cho anh cười sung sướиɠ như vậy hả? Cố tình chọc ghẹo một con chó? Đúng là có bệnh!
Trình Duy đẩy xe đi trước, ta theo sát đằng sau, lòng oán thầm tên này đúng là biếи ŧɦái bệnh hoạn. Hi vọng người bệnh kia mau chóng khỏe lại để dẫn ta rời khỏi tên xấu xa này! Sắp sống không nổi nữa rồi!
Về tới nhà, phòng ốc đã chỉnh tề như cũ, xem ra có người tới quét dọn theo giờ.
Đóng cửa xong, Trình Duy gỡ dây cho ta rồi không quản nữa, đi vào phòng bếp xếp đồ, tiện tay đặt bia lên bàn ăn sau đó để thịt bò trên thớt, đeo tạp dề, mở tủ lạnh lấy thêm nguyên liệu.
Ta mắc tiểu, chạy vội vào phòng vệ sinh xử lý, sau đó rửa sạch móng vuốt mới đi ra. Vừa ra, ta đã nghe thấy mùi thơm nức mũi, nước miếng lập tức ứa không ngừng.
Nhưng kinh nghiệm xương máu cho ta biết, càng sốt ruột muốn ăn sẽ càng tự rước lấy nhục. diễn.đn;àn/lê,m;quý,đôơn Ta không cam lòng hừ hừ, quyết định làm một con chó biết tự ái, nhảy lên sofa, mở ti vi xem. Trình Duy nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn ta, còn ta vì đang chú ý anh ta nên vừa lúc đối mắt.
Ta hất mặt nhìn Trình Duy, sao, thấy tôi giỏi quá đúng không? Xem có hù chết anh không!
Ai ngờ, Trình Duy không có vẻ gì là ngạc nhiên hết, vẫn tiếp tục cắt thịt bò, giống như việc chó biết mở ti vi là chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn!
Có lầm không vậy?!
“Trang Cận gởi tin nhắn cho tao nói mày biết mở ti vi, lúc đó tao còn không tin, thì ra là có thật….” Trình Duy tự nói.
Ta thính tai nên nghe rất rõ, thầm nghĩ: Trang Cận hẳn là người nằm trong phòng bệnh kia rồi, con lông vàng nhà anh ta cũng biết mở ti vi?! Hèn chi…. Bọn ta giống nhau quá nên anh ta nhận lầm cũng là chuyện dễ hiểu.
E hèm, chẳng lẽ giống lông vàng bọn ta đều thông minh như vậy sao?! Có cơ hội ta phải tiếp xúc với đồng loại nhiều hơn để tìm hiểu thêm mới được.
Buổi tối ta vẫn ăn đồ cho chó như cũ, nhưng lần này Trình Duy có lương tâm hơn, cắt chân giò hun khói trộn với ức gà xé. Ta vừa ăn vừa cho anh ta một ánh mắt tán dương, hi vọng anh ta tiếp tục phát huy. Nhưng Trình Duy đang lo uống bia, trầm mặc nhìn ra cửa sổ phía sau ta nên đã không tiếp nhận được ánh mắt tán dương của ta.
Ta đã tính hết rồi, nếu Trình Duy dám cho ta ăn thức ăn của chó hai tháng liên tục, ta sẽ gởi tin nhắn nặc danh cho Trang Cận, báo cho Trang Cận: Trình Duy ngược đãi chó của anh! Về phần phương thức liên lạc với Trang Cận, ta sẽ nghĩ biện pháp xem từ điện thoại của Trình Duy.
Không nên đánh giá thấp chỉ số IQ của một con chó biết tự ái, dám xem thường Einstein-Phì, hậu quả sẽ rất đáng sợ.
Trên đây là lời khuyên thật lòng đến từ Einstein-Phì.