Chương 9: 1. Thế giới yêu quái 1

Vì chuyến đi Linh Sơn lần này, Thời Tiện Ngư đã chuẩn bị đầy đủ!

Đầu tiên, cô đem địa điểm ngủ chuyển đến tẩm cung, để cho mình mỗi ngày đều tinh thần sung mãn, trạng thái thật tốt.

Tiếp theo, cân nhắc đến thế giới kia yêu thú hoành hành, cô cho mình chuẩn bị rất nhiều vũ khí, như ớt nước cùng phòng thân điện bổng. Đồ dùng cầu sinh ngoài trời cũng không thể thiếu, lều trại, quần áo, thức ăn, dụng cụ nhóm lửa tất cả đều phải mang theo.

Cuối cùng, cô so sánh với kiểu dáng trang phục đạo sĩ, ở trên mạng mua một bộ đạo phục cải tiến, áo khoác cổ nghiêng màu xanh, phối hợp với quần dài cùng giày vải cùng màu, tóc buộc một cục tròn trên đỉnh đầu, nhìn qua rất có vài phần tư thế đệ tử tu chân.

Chẳng qua, khi cô mặc bộ đồ này, đeo ba lô du lịch, đạp xe đạp, liền... có vẻ hơi chẳng ra gì.

Vấn đề này rất nhanh liền do tiểu thư ký của cô giải quyết --

Người hầu đem đến cho cô một con cừu.

Một con dê trắng như tuyết, chỉ có miệng mũi cùng hai cái sừng là màu đen, sừng thật lớn hình xoắn ốc, hình thể khôi vĩ rắn chắc, hiển nhiên không phải dê nuôi trong thôn bình thường!

“Anh lấy ở đâu ra vậy?” Thời Tiện Ngư kinh ngạc, khống chế lông nhung, không nhịn được sờ sờ đầu dê.

A a~nhìn nhung nhung, không nghĩ tới còn rất buộc tay.

“Tế phẩm thôn dân dâng ra.” Hai tay Thị Thần chắp trong tay áo, thản nhiên bình tĩnh, “Tiểu Thần truyền mộng cho thôn trưởng, nói cho hắn biết Nguyên Quân cần tọa kỵ, vì thế các thôn dân tự phát lên núi bắt con dê đầu đàn này, hiến cho Nguyên Quân.”

“Lại còn là dê đầu đàn.” Thời Tiện Ngư chậc chậc lấy làm lạ, lại sờ vài cái.

Con dê sừng lớn này nhìn kiệt ngạo bất tuân, nhưng ngoài ý muốn nghe lời, sau khi bị sờ một đôi chân trước quỳ xuống đất, tựa hồ đang đợi Tiện Ngư cưỡi lên.

"Bởi vì là tế phẩm, cho nên không cần chăm sóc, cũng không cần cho ăn đút nước, chỉ cần rót vào một ít linh khí, liền có thể tùy ý Nguyên Quân sai khiến."

Thời Tiện Ngư cảm thấy mới lạ cưỡi lên, phần eo bỗng nhiên có chút chặt, cúi đầu, phát hiện vạt áo rộng lớn bị dê cắn một góc, giờ phút này đang nhai trong miệng dê.

Ách...... Cô chần chờ hỏi, “Ngươi xác định...... Không cần cho ăn?”

Thị Thần trầm mặc một lát, trả lời: “Nghĩ đến còn lưu lại một chút thiên tính.”

Thời Tiện Ngư túm lấy quần áo từ trong miệng dê kéo ra - góc áo bị nhai ra một lỗ hổng lớn, cô nhìn lỗ hổng này, thoáng sững sờ, không hiểu sao lại có dự cảm... xuất sư bất lợi không rõ.

Nguyên Quân.

“Hả?” Cô hoàn hồn, nhìn về phía Hầu Thần.

Một hạt châu chậm rãi bay tới trước mặt cô.

Thị Thần khom người nói: “Thỉnh Nguyên Quân tùy thân mang theo châu này, nếu gặp nguy hiểm, có thể bóp nát hạt châu, đến lúc đó, Tiểu Thần sẽ thi pháp nghênh đón Nguyên Quân trở về.”

“Ừ, biết rồi.” Thời Tiện Ngư cầm lấy hạt châu, bỏ vào túi áo.

Thị Thần lại nói: “Linh phách của Tiểu Thần và Tiên cung nhất thể, cho nên không thể theo Nguyên Quân cùng đi, lần này nhập thế, xin Nguyên Quân vạn sự cẩn thận, Tiểu Thần sẽ ở chỗ này chờ đợi giai âm.”

“Ừ, biết rồi”, Thời Tiện Ngư gật đầu nói, “Ta không dám cam đoan nhất định thành công, nhưng nhất định sẽ dùng hết khả năng dẫn hắn đi Linh Sơn.”

Thị Thần vẫn lo lắng như cũ, hắn luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh nhạt lúc này có vẻ có chút bà mụ, nói cũng nhiều hơn bình thường.

"Nguyên Quân trải qua tiên cung linh khí rèn thể, sau khi nhập thế vô luận đi nơi nào, gặp người nào, nói loại ngôn ngữ nào, đều có thể phân biệt rõ ngữ nghĩa, giao lưu không ngại, nhưng phải cẩn thận yêu ma tinh quái lợi dụng, đặc biệt là một ít cấp thấp yêu vật, thích nhất bắt chước nhân ngôn.”

“Ừ, biết rồi.” Thời Tiện Ngư vừa gật đầu, vừa chuẩn bị xuất phát.

Khung cảnh bên kia cầu vòm dĩ nhiên biến thành một thế giới khác, cô cưỡi dê lên cầu, Thị Thần đi theo phía sau cô dặn dò: "Tuy nói lần này nhập thế là vì hành trình Linh Sơn, nhưng nếu là trên đường gặp phải thôn xóm khô hạn, Nguyên Quân không ngại thử khuyên bảo thôn dân cầu nguyện, như thế, mặc dù hành trình Linh Sơn thất bại, cũng không đến mức không công mà lui....”

"Ừm...", Thời Tiện Ngư lại gật đầu, cảm thấy mình giống như một tổng giám đốc phải đi công tác, thư ký đang tha thiết dặn dò cô chú ý khai thác thị trường mới ở nơi khác.

Tạm thời buồn cười một phen, hòa tan nặng nề cùng thấp thỏm khởi hành.

Móng dê bước xuống cầu hình vòm đá, rừng rậm sum xuê bày ra trước mắt, trong tầm mắt, là cây cối u ám cùng cỏ dại xanh um, thực vật trực tiếp bao phủ chân dê, thân lá dày đặc đến ngay cả một chút khe hở cũng không có.

Thời Tiện Ngư chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy mình may mắn... không đạp xe đạp.

Rừng cây tuy dày đặc, nhưng Thời Tiện Ngư có thể nghe thấy tiếng cầu nguyện, chỉ cần tìm theo âm thanh, sẽ không lo không tìm thấy đạo sĩ kia.

Cô tìm đúng phương hướng, cưỡi đại sừng dê chậm rãi đi tới.

Hoàn cảnh xa lạ, nguy hiểm không biết, cho nên không dám để cho dê đi quá nhanh, thừa dịp hiện tại bốn phía coi như bình tĩnh, cô lấy nước hoa từ trong ba lô ra, trước tiên bôi lên cho mình một lần, sau đó một tay ôm lấy bình xịt thuốc trừ sâu, một tay nắm chặt súng phun nước tưới đầy nước ớt, dưới sự "bảo vệ" kép, cảnh giác cao độ cưỡi dê tiếp tục đi về phía trước.

Cũng không lâu lắm, cô liền ra khỏi rừng rậm, đi tới một con đường nhỏ.

Cũng không biết có phải mùi trên người cô quá sặc mũi hay không, dọc theo đường đi cư nhiên không gặp phải sâu bọ gì, như vậy cũng tốt, bóng ma của cô đối với con rết khổng lồ kia thật sự quá sâu.

Dọc theo con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu đi nửa khắc đồng hồ, Thời Tiện Ngư rốt cục cùng đạo sĩ hội họp.

Cô nhìn thấy ven đường có đoàn lửa trại, một đạo sĩ áo xanh đang khoanh chân ngồi bên đống lửa, bên người mang theo một thanh trường kiếm.

Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng Thời Tiện Ngư lập tức liền nhận ra hắn, bởi vì trên kiếm của đối phương có lông vũ màu xanh tím, cô chưa từng thấy qua có người lấy lông vũ làm kiếm tuệ, cảm giác rất có độ phân biệt.

Đạo sĩ đang nhắm mắt dưỡng thần, Thời Tiện Ngư cưỡi dê đến gần, suy nghĩ một chút, mở miệng chào hỏi: "Xin hỏi vị đạo trưởng này, muốn đi đâu?"

Đạo sĩ mở mắt, nhìn lại, ánh mắt trong suốt mà sắc bén, thanh âm cũng trong trẻo sạch sẽ: "Tại hạ tứ hải vi gia, hành tẩu thế giới ma luyện tu hành, cũng không có nơi nào đặc biệt.”

Thời Tiện Ngư sững sờ, câu trả lời này không giống với trong tưởng tượng của cô, đã nói muốn đi Linh Sơn mà!

Rõ ràng trong lòng nghĩ muốn chết, ngươi vì cái gì mạnh miệng?!

"Thật trùng hợp, ta cùng đạo trưởng giống nhau, ta cũng hành tẩu tứ phương ma luyện tu hành.” Thời Tiện Ngư bắt đầu bịa chuyện, "Nghe nói Linh Sơn trên linh khí dư thừa, có trợ giúp tu hành, đạo trưởng vì sao không đi Linh Sơn?"

Đạo sĩ nghe vậy nở nụ cười, trả lời: "Tiểu cô nương cũng biết, Linh Sơn ở trên lưng yêu thú thượng cổ Toàn Quy, Toàn Quy đi tới đi lui giữa Quái Thủy Hà cùng Đông Hải, Nam Hải, người bình thường chớ nói muốn đi Linh Sơn, cho dù cả đời nghèo khó, cũng khó có thể thấy được một lần.”

Thời Tiện Ngư lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Đạo trưởng có điều không biết, ta từ nhỏ có thể cảm giác tiên linh khí, vô luận Linh Sơn ở nơi nào, ta đều có thể nhận biết phương vị, chỉ là thân thể ta không tốt, học không được pháp thuật, lần này đi Linh Sơn hung hiểm phi thường, đạo trưởng nếu cố ý đi trước, không bằng cùng ta kết bạn mà đi?"

Đạo trưởng lại cười, mang theo vài phần trêu chọc nhìn lướt qua bên cạnh, nói: "Hôm nay làm sao vậy? trước kia ta ở trong rừng sâu núi thẳm cô độc mấy chục ngày cũng chưa chắc có thể gặp một người, hôm nay lại liên tiếp gặp hai người, đều nói muốn cùng ta đi Linh Sơn.”

Cái gì?

Thời Tiện Ngư ngẩn người, sau đó ánh mắt dời đi, mới phát hiện dưới tàng cây còn có một người!

Bởi vì đối phương từ đầu đến chân toàn bộ che chở trong một kiện áo choàng lớn màu đen, lại không nhúc nhích, cho nên cô vừa rồi căn bản không phát hiện.

Có chuyện gì vậy?

Đến cướp việc làm ăn???