Chương 42: 1. Thế giới yêu quái 34

Hôn thiên ám địa, Thời Tiện Ngư tỉnh lại, phát hiện mình đang bay trên trời.

Bởi vì vừa rồi là ở trong núi sâu, cô không dám tùy ý đi lại, cho nên ngồi ở trong kiệu hoa nghỉ ngơi, sau đó mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi... Cũng có thể là bị thứ tinh quái gì đó mê muội? Tóm lại cô mất đi ý thức, khi tỉnh lại, cô và kiệu cùng nhau bay giữa không trung.

Cô vén rèm kiệu lên nhìn ra bên ngoài, phía dưới là rừng cây rậm rạp, phía trước là đèn đuốc vạn gia của Thanh Sơn thành, người khiêng kiệu không còn là hồ ly, mà là bốn bóng đen hình người khom lưng-

Chúng nó giống như ngưng tụ sương mù màu đen, có chút mơ hồ, có chút dính dính, từ trong sương mù mơ hồ lộ ra hình dáng tứ chi nhân loại, mà bộ vị đầu mặt dán một tờ giấy trắng, trên giấy có vẽ một con mắt.

"Đây chính là yêu đạo Thẩm đại ca nói sao?" Thời Tiện Ngư lẩm bẩm, "Chúng nó có bốn... hẳn không phải yêu đạo, mà là tiểu lâu la của yêu đạo chứ?"

Trong lòng Thời Tiện Ngư không yên, dù sao những thứ này khẳng định không phải người tốt lành gì.

Giờ thì sao?

Thẩm Tiêu và Lâm Uyên đều không ở bên cạnh, cô thế lực đơn bạc đánh không lại.

Còn việc chạy trốn?

Độ cao này, nhảy xuống hẳn là không chết được, nhưng ngã nửa tàn vẫn có thể.

Thời Tiện Ngư sờ sờ thắt lưng, cổ áo, cùng với túi trong tay áo, cũng may, đồ đạc đều ở đây, điều này làm cho cô cảm thấy vui mừng, cuối cùng cũng có mấy loại vũ khí tự bảo vệ mình.

Lại nói tiếp, nếu những Khôi Lỗi này có thể làm cô mê muội, vì sao trước tiên không tiến hành lục soát người, lấy đi trên người cô tất cả vật phẩm khả nghi đây?

Xem ra Khôi Lỗi chính là Khôi Lỗi, làm việc tương đối cẩu thả.

Cô lại vén rèm kiệu bên cạnh lên, phát hiện tốc độ kiệu nhanh phi thường, vừa mới từ bên ngoài Thanh Sơn thành đi qua, hiện tại đang chạy giữa sườn núi mà đi, mắt thấy khoảng cách vách đá lớn giữa sườn núi càng ngày càng gần, cô không khỏi hoang mang chớp mắt.

Đây là muốn làm gì?

Cỗ kiệu sắp đυ.ng vào rồi, lập tức......

Thời Tiện Ngư mở to hai mắt, mắt thấy thật muốn đυ.ng vào, theo bản năng ngừng thở! Nhưng kiệu hoa lại trực tiếp xuyên qua! A...... Khá lắm, vách đá này đúng là một thủ thuật che mắt! Có một cái hang trong đó!

Thời Tiện Ngư thật khϊếp sợ.

Không chỉ có một sơn động, động còn đặc biệt lớn, kiệu hoa qua lại thông suốt!

Thời Tiện Ngư hoảng hốt.

Vừa mới bay trên trời cô cũng không cảm thấy có bao nhiêu hoảng, nhưng vừa tiến vào sơn động này là vừa sâu vừa tối, lập tức có loại giam cầm sợ hãi, rất lo lắng chính mình không ra được.

Cô cẩn thận từng li từng tí vươn đầu ra kiệu, trên vách đá sáng ánh lửa, kiệu cách mặt đất nhìn ra cao hơn nửa người, nhảy xuống khẳng định không có việc gì, nhưng Khôi Lỗi chạy nhanh như vậy, cho dù cô nhảy kiệu chạy trốn, cũng chạy không lại chúng nó a.

Trong lòng đang do dự có nên nhảy hay không, đột nhiên nghe thấy sâu trong sơn động có người đang nói chuyện.

Thời Tiện Ngư vội vàng rụt đầu lại, thấp thỏm ngồi trở về, sau đó kiệu dừng lại, cô nghe thấy một nam nhân nói: "Bắt thêm một người nữa là có thể gom đủ rồi, để cho cô ta ra đi.”

Giọng nói này có chút quen tai, cô nghĩ nghĩ, hình như là ông chủ họ Ngô kia?

Hai chân không thể khống chế đứng lên, cô như là bị hạ chú, thế nhưng chính mình đi ra kiệu hoa, tay cũng không nhúc nhích được.

Cúi đầu nhìn, mới phát hiện không phải cô không cử động được, mà là hai tay bị mấy bàn tay đen như mực nắm chặt! Còn hai bên thân thể của cô, ngồi xổm hai cái bóng đen Khôi Lỗi, chúng nó cầm đầu gối cùng mắt cá chân của cô, một mặt ngồi xổm đi về phía trước, một mặt khống chế cô cất bước về phía trước!

Thời Tiện Ngư bị ghê tởm nói không ra lời, cảm giác này khó có thể hình dung, quả thực so với bị trùng nước mũi dính chặt còn ghê tởm hơn!

Ngô lão bản phía sau lại mở miệng: "Áo cưới cũng không cần cởi, nghe nói hồ yêu đưa tới áo cưới một khi mặc vào sẽ liền thắt lưng cốt, chúng ta muốn luyện hương hoàn mồ hôi, vẫn là đừng làm cho máu nhão cho thỏa đáng."

Thời Tiện Ngư cả người tóc gáy dựng thẳng lên! Thì ra cô gái trong thành không phải bị hồ yêu bắt đi, mà là bị bọn họ bắt đi luyện đan!

Không kịp ngẫm lại, cô bị bóng đen đẩy về phía trước hai bước. Phía trước có một cái ao cạn, trong ao có mấy người nằm ngổn ngang, hẳn là những cô gái mất tích kia, nhưng Thời Tiện Ngư không phân biệt được, bởi vì toàn thân các cô trên dưới đều đỏ rực! Giống như da bị nước hồ hòa tan!

Hương hoàn mồ hôi, hương hoàn mồ hôi...... Có thể tiết ra mồ hôi không phải là da sao?

Suy nghĩ cực kỳ sợ hãi, Thời Tiện Ngư sợ đến da đầu cũng sắp tê dại!

Cô tuyệt đối không thể đi vào trong hồ nước!

Tuyệt đối không thể! Nếu như đi vào, kết cục nhất định sẽ giống như những người trong ao!

Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Bây giờ cô ấy thậm chí không thể di chuyển! Thậm chí cũng không có biện pháp đi lấy trân châu Thị Thần giao cho cô, dù là hạt châu kia đặt ở trong vạt áo cô!

Chân bị Khôi Lỗi nắm lấy lại bước lên phía trước một bước.

Giày giẫm vào trong nước, cô có thể cảm giác được mũi giày ẩm ướt, một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân lan tràn tới toàn thân, cảm giác ẩm ướt làm cô sởn gai ốc! Chỉ cảm thấy mình không phải muốn đi vào trong nước, mà là sắp đi vào trong a - xít!

Đúng lúc này, mấy Khôi Lỗi phía sau cô đều buông lỏng cô ra, cũng lui về phía sau một chút.

Chúng nó tựa hồ cũng kiêng kị cái ao cạn này, không muốn cùng cô đi vào.

Trong đó một cái bóng đen, Khôi Lỗi đưa tay đẩy Thời Tiện Ngư, ý đồ đem cô đẩy đi.

Nhưng Thời Tiện Ngư rất quật cường đứng bên cạnh hồ không nhúc nhích.

Lúc này, nước ao cuồn cuộn tuôn ra từng trận gợn sóng, ở vị trí trung tâm nước ao, thình lình mở ra một con mắt cực đại vô cùng!

Con mắt này, cùng con mắt dán trên mặt Khôi Lỗi giống nhau như đúc!

“Quốc sư đại nhân?” Ngô lão bản kinh ngạc, đi tới bên hồ nước, như là có thể thông qua con mắt khổng lồ này cùng người nào đó trò chuyện: “Cái gì? Khôi Lỗi phái ra đều đã chết? A, không nghĩ tới hồ yêu lợi hại như vậy, bất quá đây cũng là tin tức tốt, hồ yêu lợi hại, uy lực yêu đan kia tự nhiên cũng lợi hại, tiểu nhân ở chỗ này sớm chúc mừng quốc sư đại nhân.”

Thời Tiện Ngư không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của những người khác, nhưng ông chủ Ngô lại thông suốt trao đổi với đối phương.

“Được, ta hiểu. Đợi sau khi nó phát cuồng, cho dù không chết bất đắc dĩ mà chết, sớm muộn cũng kiệt sức, đến lúc đó lại phái ra Khôi Lỗi, không lo không lấy được yêu đan.”

Ông chủ Ngô đến gần vài bước, làm động tác nghiêng tai lắng nghe, sau đó cúi đầu khom lưng.

"Tháng này Hương Hãn Hoàn phải chậm chút ít ngày, mong rằng ngài ở trước mặt Hoàng quý phi nương nương thay chúng tôi nói tốt vài câu, hồ yêu gần đây cưới vợ cần cù, nữ tử trong thành tám chín phần mười đều bị nó cướp đi, tiểu nhân cũng rất khó xử a, chỉ có qua tới sơ triều mới có nữ tử thuần khiết, mới có thể luyện chế ra Hương Hãn Hoàn hương khí hợp lòng người nhất, chúng tôi đã ở Thanh Sơn thành tốn quá nhiều thời gian, may mắn phát hiện cái này, cũng coi như không có uổng công đến một chuyến...." Ngài yên tâm, tôi sẽ tận khả năng phái ra Khôi Lỗi, sẽ không để yêu đan tới tay lại bay ra tay.

Ngô lão bản thành kính khom lưng quỳ xuống, đối với thứ trong ao ánh mắt hành lễ, nói: “Thỉnh quốc sư đại nhân ban thưởng thần mặc.”

Tiếng nói vừa dứt, Thời Tiện Ngư nhìn thấy màu đen trong con ngươi của con mắt kia, tràn ra nhè nhẹ từng sợi màu đen, giống lưu động mực, nhưng chưa từng ở trong nước ngất đi, mà là hình thành từng cái từng cái con khác, trôi nổi ở mặt ngoài nước hồ --