Chương 35: 1. Thế giới yêu quái 27

Thời Tiện Ngư cùng Lâm Uyên đi ra cửa phòng, nhìn thấy bóng lưng Hứa Tương Vân nổi giận đùng đùng, không khỏi có chút lo lắng: "Thẩm đại ca, anh nói Hứa tiểu thư như vậy, có thể hay không đắc tội Hứa gia?"

“Không sao.” Thẩm Tiêu không để ý, xoay người nói với hai người bọn họ: “Ăn sáng xong, chúng ta đi xem chỗ Lâm Uyên bị nhốt hôm qua một chút, tìm manh mối.”

Thời Tiện Ngư gật đầu: "Được.”

…………

Thanh Sơn thành dựa vào núi mà xây, muốn đi đến nơi Lâm Uyên bị nhốt, cần phải vượt qua một đỉnh núi, Thời Tiện Ngư vì không muốn tụt lại phía sau, cố ý cưỡi dê đi ra, một nhóm ba người đi trên thềm đá lúc cao lúc thấp, rất được chú ý.

Ven đường có một bà cụ dắt cháu trai, từ xa nhìn thấy bọn họ, lập tức thành kính nhượng bộ đến một bên quỳ xuống, còn bảo cháu trai dập đầu với bọn họ.

"Bà ơi, cháu thấy Dạ Du đạo nhân rồi!"

Hư...... Nhỏ giọng một chút, mau dập đầu với các đạo trưởng, các đạo trưởng sau này sẽ phù hộ cho con.

Thẩm Tiêu nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé kia, không giải thích gì, sau đó bọn họ cùng bà cụ và cháu trai đi qua.

Sau đó bọn họ đi ngang qua một quán cháo, lại đưa tới rất nhiều người vây xem, có người cách gần trực tiếp quỳ xuống, có người cách xa, cũng sẽ chắp tay trước ngực lẩm bẩm.

Thời Tiện Ngư tò mò nhìn những người đó, nghe thấy trong đám người có thanh âm nói: "Nhìn kìa, là Dạ Du đạo nhân!... Dạ Du đạo nhân có phải biết chỗ chúng ta nháo yêu quái, cố ý mời bằng hữu đến hỗ trợ không?"

Rõ ràng lần trước cô và Hứa Thanh Phong ra ngoài dạo phố còn chưa từng như vậy, hiện tại đãi ngộ lại bất đồng như thế, hiển nhiên là dân chúng coi Lâm Uyên mặc hắc bào là Dạ Du đạo nhân.

Cô lặng lẽ nhìn về phía hai người đàn ông phía trước.

Thẩm Tiêu và Lâm Uyên dường như không thèm để ý đến hiểu lầm như vậy, ngẫm lại cũng đúng, bọn họ trừ yêu cũng không phải vì danh lợi, công lao này đặt trên đầu Dạ Du đạo nhân cũng không sao cả, nếu có thể làm cho dân chúng nơi này an tâm, cho dù giả trang người khác một lần thì có gì quan trọng chứ?

Thời Tiện Ngư nghĩ tới đây, cũng liền không rối rắm chuyện này nữa.

Sau khi ra khỏi thành, dần dần không nhìn thấy người ở, đường núi càng gập ghềnh khó đi.

Xuyên qua thảm thực vật dày đặc trong núi, Lâm Uyên mang theo bọn họ đi tới địa điểm bị nhốt, vẻ mặt lộ ra kiêng kỵ.

Nơi này thoạt nhìn rất bình thường, không khác gì nhiều so với rừng rậm ở nơi khác, Thẩm Tiêu chậm rãi đi lại bốn phía, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, thật lâu sau, hắn nói: “Nơi này lưu lại yêu khí, nhìn qua, giống như một ảo trận.”

“Ảo trận?” Thời Tiện Ngư chần chờ hỏi: “...... Là sẽ sinh ra ảo giác sao?”

Thẩm Tiêu hơi gật đầu, thần sắc ngưng trọng đánh giá từng thân cây gần đó: “Người rơi vào ảo trận, ngũ giác rất dễ bị lừa gạt, cũng may ảo trận ở đây chỉ là một trận pháp cấp thấp thô thiển, cho nên chỉ mê hoặc thị giác Lâm Uyên, không tạo thành nguy hiểm quá lớn.”

Thời Tiện Ngư hỏi: "Nếu là trận pháp cấp thấp, vậy có thể suy đoán ra, yêu quái thiết trận kỳ thật cũng không lợi hại?"

“Cái này chưa chắc.” Thẩm Tiêu trầm giọng nói: “Giống như em am hiểu thuật ngự hỏa, nhưng nếu mục đích của em chỉ là đốt một ngọn nến, như vậy em chỉ cần đốt một ngọn lửa nhỏ là đủ. Nếu mục đích của đối phương chỉ là vây khốn Lâm Uyên, thì không cần phải vận dụng ảo trận cỡ lớn.”

“Còn có đại hình ảo trận?” Thời Tiện Ngư nghe được trong lòng thấp thỏm: “Xem ra yêu quái này rất khó đối phó......”

“Nếu hồ yêu này am hiểu trận pháp, quả thật sẽ vô cùng khó giải quyết.” Thẩm Tiêu cau mày, giọng nói trầm trầm: “Người tu hành mỗi người có sở trường riêng, có người luyện đan, có người luyện phù, cũng có người luyện trận, mà trong đó trận pháp tu hành là bí quỷ đa dạng nhất, người có thể thiết lập đại trận tuyệt đối là phượng mao lân giác.”

Thẩm Tiêu nói xong, dừng lại một lát, hoang mang lẩm bẩm: “Nếu như hồ yêu kia tu hành thật sự đến trình độ như vậy, cần gì phải núp ở một bên thùy thành nhỏ tác oai tác phúc?”

Đáng tiếc, vô luận bọn họ có bao nhiêu nghi hoặc, cũng vẫn không có tìm được bất luận cái gì manh mối.

Hoặc là, manh mối đã bày ra trước mắt, chỉ là bọn họ vẫn chưa thể xâu chuỗi thành công manh mối: Hứa phu nhân khả nghi, ông chủ Ngô cổ quái, còn có cô gái khát gả, Khôi Lỗi trăm mục... Thanh Sơn thành có quá nhiều bí ẩn, khiến Thẩm Tiêu không thể nào xuống tay.

Sau khi trở lại Hứa phủ, tâm tình Thẩm Tiêu rõ ràng trầm thấp.

Hắn ở trong sân đi tới đi lui, thỉnh thoảng dừng chân suy tư, sau đó lại như là tự phủ định, chậm rãi lắc đầu, tiếp tục đi dạo...

Thời Tiện Ngư ngồi ở ngưỡng cửa, nhìn dáng vẻ Thẩm Tiêu, cô không khỏi thở dài một hơi.

“Không có manh mối, hiện tại chúng ta rất bị động, Thẩm đại ca nhất định đang sốt ruột vì chuyện này.” Cô nói với Lâm Uyên bên cạnh: “Chúng ta ngoại trừ chờ hồ yêu tới cửa đón dâu, cái gì cũng không làm được.”

Lâm Uyên cũng lộ vẻ khổ não, nhưng hắn không nghĩ ra chủ ý gì hay.

Thời Tiện Ngư thương lượng với hắn: “Sau khi hồ yêu đưa đồ cưới tới, bình thường trong vòng vài ngày sẽ phái kiệu hoa đến đón dâu, em có thể thay thế Hứa tiểu thư xuất giá.”

Lâm Uyên giật mình, khó hiểu nhìn cô: “Em, muốn gả cho hồ yêu?”

Thời Tiện Ngư nói: “Chính là làm bộ một chút, hồ yêu nếu muốn cưới vợ, sau khi tiếp dâu chắc chắn sẽ không lập tức ăn thịt em chứ? Các anh có thể sớm chuẩn bị cho em một ít vũ khí, chỉ cần có thể tiếp cận nó, em sẽ có cơ hội đả thương nó!”

Lời Thời Tiện Ngư nói truyền vào tai Thẩm Tiêu, tâm tư hắn khẽ động, lẩm bẩm: “Đây đúng là một biện pháp, chỉ có điều... có chút nguy hiểm.”

Lâm Uyên cũng không yên tâm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô hỏi: "Em không sợ?”

Thời Tiện Ngư ngượng ngùng cười cười: "Em cũng không biết tại sao, nếu như là loại quái vật có ánh mắt như lần trước, em sẽ rất sợ, nhưng hồ yêu... liền cảm thấy, vẫn ổn."

Cô cảm thấy mình bị phim truyền hình hiện đại đầu độc quá sâu.

Thẩm Tiêu cũng thận trọng nhìn cô: “Anh có thể tranh thủ thời gian luyện chế một bộ hỏa phù cao cấp, chỉ cần dán lên người hồ yêu, bảo đảm nó bị thiêu đến tan thành mây khói, nhưng Tiểu Ngư, em thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Thời Tiện Ngư gật đầu: “Suy nghĩ kỹ rồi, các anh yên tâm đi, nếu quả thật phát sinh nguy hiểm, em có thứ bảo vệ tính mạng.”

Cô còn có tiểu Thị Thần lưu lại cho cô trân châu mà, Thị Thần đã nói qua, cô muốn trở về lúc nào, chỉ cần bóp nát trân châu, hắn sẽ tới đón cô.

Thẩm Tiêu nhìn cô một lát.

Dáng người của Thời Tiện Ngư quả thật rất gần với Hứa Tương Vân, nếu không phải như thế, lần trước cô thay quần áo cũng không đến mức bị Hứa Thanh Phong nhận sai.

Thẩm Tiêu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định: "Đã như vậy, anh sẽ đi bàn bạc với Hứa đại nhân, Hứa phu nhân, em nếu muốn giả làm Hứa tiểu thư, chúng ta cần chuẩn bị áo cưới trước khi đêm đến."

“Ừ.” Thời Tiện Ngư ung dung bình tĩnh gật đầu, bộ dáng quen nhìn sóng gió.

……