Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Lại Đang Triệu Hồi Ta

Chương 34: 1. Thế giới yêu quái 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuy nói là chờ cô ngủ rồi mới đi, nhưng bất tri bất giác hai người liền lệch sang một bên.

Cánh tay của hắn bị cô ôm lấy, lúc đầu động đậy không dám động đậy, mặc cho hai bàn tay nhỏ bé của cô sờ tới sờ lui, sau đó cô không biết như thế nào sờ tới đuôi của hắn, nhổ nửa ngày, không hề có ý dừng lại, vị trí còn càng ngày càng hướng về phía xương cụt...

Lâm Uyên dán sát mép giường chậm rãi nằm xuống, đôi mắt màu vàng vốn sáng ngời sắc bén dần dần toát ra sự lười biếng, trong cổ họng cũng bất giác phát ra âm thanh trầm thấp...

Rầm lỗ lỗ...... Rầm lỗ lỗ...... Lỗ lỗ......

Anh bỗng nhiên nhớ tới, lần trước Thẩm Tiêu từng nói, tiếng ùng ục quá lớn đánh thức cô, đôi mắt khép hờ phút chốc mở ra, nhanh chóng ngừng rung động trong cổ họng.

Thời Tiện Ngư trên giường ngủ mơ mơ màng màng, trong miệng lẩm bẩm: "Đừng dừng nha... ùng ục ùng ục... Thôi miên quá..."

Lâm Uyên mặt lộ vẻ chần chờ, một lát sau: “Rùng ục...”

Thời Tiện Ngư hài lòng, trên mặt toát ra vẻ thoải mái.

Lâm Uyên: “Rầm lỗ lỗ...... Rầm lỗ lỗ......”

Âm thanh ngày càng lớn.

…………

Ngày hôm sau, người hầu đưa điểm tâm tới, ba người cùng ở trong phòng Lâm Uyên dùng cơm.

Tuy nói là ba người dùng cơm, nhưng thật ra là Thời Tiện Ngư ăn một mình, Thẩm Tiêu và Lâm Uyên đều chỉ uống chút trà xanh.

Chuyện xảy ra sau khi đến Thanh Sơn thành khiến trong lòng Thẩm Tiêu khó an, luôn cảm thấy mình liên lụy hai vị đồng bạn, Lâm Uyên còn có năng lực tự vệ, mà Thời Tiện Ngư lại là một cô gái nhu nhược, một khi gặp nạn, chẳng phải là tội lỗi của hắn sao?

Thẩm Tiêu đề nghị, để Lâm Uyên mang Thời Tiện Ngư đi Linh Sơn trước, sau khi hắn giải quyết xong chuyện ở Thanh Sơn thành, sẽ đuổi theo bọn họ.

Nhưng điều này sao có thể được chứ?

Mục đích Thời Tiện Ngư tới nơi này, chính là vì thực hiện tâm nguyện của Thẩm Tiêu, hộ tống hắn lên đường bình an đến Linh Sơn, chỉ riêng cô và Lâm Uyên đi Linh Sơn có ích lợi gì?

Cô vừa ăn cháo đậu đỏ, vừa ăn bánh bao nhân chay, nuốt thức ăn trong miệng, nghiêm túc nói với Thẩm Tiêu: “Thẩm đại ca, anh đừng nghĩ như vậy, chúng ta đi cùng đi, coi như là bạn bè, đương nhiên có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, huống hồ dân phong Thanh Sơn thành thuần phác, dân chúng an cư lạc nghiệp, nếu có thể diệt trừ hồ yêu, trả lại thái bình cho dân chúng, coi như là tích phúc báo cho mình, điều này so với đi Linh Sơn có ý nghĩa hơn nhiều.”

Lâm Uyên gật đầu phụ họa: “Đúng.”

Thẩm Tiêu vô cùng cảm động, bưng ly lên lấy trà thay rượu: "Anh đi du ngoạn bên ngoài mấy chục năm, luôn luôn độc lai độc vãng, bây giờ có thể kết bạn với hai em, thật sự là chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời này!"

Thời Tiện Ngư khiêm tốn bưng bát cháo đáp lễ: "Có thể quen biết Thẩm đại ca đối với em mà nói cũng là chuyện may mắn~"

Trong lòng nghĩ: Nếu không quen biết anh, em cũng không biết đi đâu yêu đương.

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng Hứa tiểu thư: “Đạo trưởng Thẩm! Đạo trưởng Thẩm có ở đây không?... Sao Thẩm Tiêu không ở đây?”

Thẩm Tiêu vừa nghe giọng nói này liền đau đầu, hắn thấp giọng thở dài, đứng dậy đi ra ngoài phòng, đứng ở dưới hiên nhà hỏi: "Hứa tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"

Hứa Tương Vân đang thò đầu vào phòng bên cạnh, quay đầu nhìn thấy hắn, ngẩn người: “Thì ra Thẩm đạo trưởng ở đây.”

Cô có chút không được tự nhiên lắc lắc tua rua đỏ thẫm trên áo cưới, liếc xéo hắn, "Nghe nói, anh tối hôm qua, ở ngoài phòng tôi thủ cả đêm?"

Thẩm Tiêu hơi gật đầu: “Tôi đã đồng ý lưu lại trừ yêu, tự nhiên sẽ bảo đảm an toàn cho Hứa tiểu thư.”

Hứa Tương Vân nhìn hướng hắn cười cười.

Đáng tiếc, mỹ quyến như hoa ở trong mắt Thẩm đạo trưởng cũng như một hoa một cỏ ven đường, không có gì khác biệt.

Hứa Tương Vân xinh đẹp, cười nói: "Tôi đây, đêm qua cẩn thận suy nghĩ một chút, tuy rằng anh năm nay đã tám mươi lăm tuổi, xác thực lớn hơn tôi một chút, nhưng là người tu chân dung nhan vĩnh trú, chờ tôi biến thành 85 tuổi lão thái bà, anh vẫn là anh hôm nay với bộ dáng này, cho nên, như vậy tính ra, tôi gả cho anh cũng không thiệt thòi."

Khóe mắt Thẩm Tiêu khẽ giật giật: “Sáng sớm Hứa tiểu thư cố ý tới tìm tôi, chính là vì nói chuyện này?”

"Đúng vậy, chuyện này rất trọng yếu, sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi, cho nên sáng sớm tôi đã tới rồi." Hứa Tương Vân bĩu môi, lại nói: "Cũng tại anh, nói tám mươi lăm tuổi dọa người, tu chân giả người lớn tuổi chỗ nào cũng có, anh nếu như tám trăm năm mươi tuổi, giữa tôi và anh tuổi tác chênh lệch, liền không có gì ghê gớm."

Thẩm Tiêu không nói gì.

Thậm chí cảm thấy lúc trước không thả cô ra thật tốt biết bao.

Hứa Tương Vân nhíu mày nhìn hắn: "Thật sự là không hiểu nổi anh, anh đối với tôi chỗ nào không hài lòng? Tôi cầm kỳ thư họa đều tốt, bộ dạng mặc dù không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng coi như cũng là mỹ nhân, anh nếu cưới tôi, vinh hoa phú quý tất nhiên là không cần nhiều lời, về sau vô luận anh muốn làm cái gì, phía sau đều có toàn bộ Thanh Sơn thành làm trợ lực, anh chẳng lẽ không động tâm sao?"

Thẩm Tiêu mặt không chút thay đổi trả lời: “Tôi một lòng hướng đạo, không hỏi Hồng Trần, Hứa tiểu thư tìm lầm người rồi.”

Hứa Tương Vân đương nhiên nói: "Chờ chúng ta thành thân về sau, anh muốn đi tìm Linh Sơn, chúng ta liền cùng đi, nếu như anh không muốn đi, chúng ta cũng có thể ở lại chỗ này, ở phụ cận bắt yêu, trừ quái, tạo phúc bách tính, ngươi đừng nhìn ta như bây giờ, kỳ thật khi còn bé ta cũng đã tập qua kiếm đấy!" Tôi không nhận sính lễ gả cho anh, chẳng những có thể giúp anh hàng yêu trừ ma, còn có thể giúp anh giải quyết nỗi lo về sau, anh không mau suy nghĩ lại đi?"

Cô nói một đống lớn, nhưng ngay cả lông mày Thẩm Tiêu cũng không nhúc nhích.

Hứa Tương Vân không cam lòng, cắn cắn môi, lần nữa nói: "Thẩm đạo trưởng nếu có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra."

Thẩm Tiêu không yêu cầu, bây giờ hắn chỉ muốn thở dài.

"Thứ lỗi tôi mạo muội, xin hỏi..." Hắn thần sắc bình thường nhìn chăm chú Hứa Tương Vân, hỏi, "Hứa tiểu thư cố ý muốn gả cho tôi, đến tột cùng vì sao?"

Hứa Tương Vân trên mặt hiện ra một chút phiền não, "Còn có thể vì cái gì? Tôi thích anh a, tôi coi trọng anh không được sao?"

Không biết Hứa tiểu thư coi trọng điểm nào của tôi?

Ngươi lớn lên rất tốt, hơn nữa pháp thuật cao cường! Cho nên tôi ngưỡng mộ anh!

Nếu luận tướng mạo, tôi tự nhận không bằng một nửa của huynh trưởng Hứa tiểu thư, nếu so pháp thuật, hiện giờ tuy có hồ yêu thường lui tới, nhưng yêu vật xông vào chỗ ở của nhân loại làm ác dù sao cũng là số ít, chờ hồ yêu kia diệt trừ, một thân pháp thuật này của tôi cũng sẽ không có đất dụng võ, không đáng một văn. Hứa tiểu thư muốn thành thân, không ngại tìm một vị thanh niên tài tuấn môn đăng hộ đối khác.

Hứa Tương Vân bị hắn thuyết giáo đến căm tức, mặt lạnh nói: "Anh có phiền hay không? Muốn cưới thì cưới, không cưới thì không cưới! Tôi muốn cùng người nào thành thân, không cần đến anh ở chỗ này khoa tay múa chân?!"

Thẩm Tiêu thản nhiên xắn tay áo lên, bình tĩnh nói: "Hứa tiểu thư nếu biết phiền, cần gì miễn cưỡng một người sẽ phiền cô cưới cô? Tại hạ không khỏi suy đoán, Hứa tiểu thư muốn thành thân là giả, muốn rời khỏi nơi này là thật? Thật sự là quái lạ, những ngày cẩm y ngọc thực ở Hứa phủ , lại muốn gả cho tu sĩ khổ tu cùng nhau chịu khổ, chẳng lẽ Hứa tiểu thư còn có điều gì khó nói sao?"

Hứa Tương Vân nghẹn khuất không chịu được, ánh mắt sắp phun lửa, ngực kịch liệt phập phồng: “Bổn tiểu thư coi trọng anh là phúc khí của anh! Anh quả thực không biết tốt xấu, không cưới thì thôi, ở chỗ này chít chít méo mó cho ai nghe?!

Cô tức giận vung tay áo, không dây dưa Thẩm Tiêu nữa, hổn hển rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »