Trước mắt là một ngôi nhà cũ chiếm diện tích rất lớn, tường trắng ngói đen, cửa sổ bằng gỗ sơn màu đỏ thắm, cửa treo hai chuỗi đèn l*иg màu đỏ, phong cách thập phần cũ kỹ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động cơ ô tô, rất nhiều thôn dân từ trong phòng chạy ra, biểu tình đều là mong chờ, giương giọng hỏi: "Có tới không?"
Thôn trưởng thò người ra cửa sổ xe, dùng sức vẫy tay: "Tới tới! Tìm được cháu gái của ông ấy rồi!!!"
Các thôn dân càng thêm nhiệt tình: "Mau tiến vào! Mau tiến vào!"
Quá nhiều người, tất cả đều là các ông bà lớn tuổi, Thời Tiện Ngư đầu óc choáng váng bị bọn họ vây quanh ở cửa vào.
Đập vào mắt là một cái quan tài to đùng!
Thời Tiện Ngư: "!!!"
"Đồ tốt a! Cháu sờ chất gỗ này, tuyệt đối tốt!" Thôn trưởng hướng Thời Tiện Ngư vỗ ngực, "Cháu yên tâm! Nhiều năm nay, lão gia tử làm thôn Đào Hoa chúng ta nở mày nở mặt, chúng ta nhất định để ông ấy ra đi được vẻ vang!"
Thời Tiện Ngư cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lúng ta lúng túng gật đầu.
Lúc này lại có người ra thúc giục: "Mau tiến vào a! Lão gia tử sắp không được rồi!!!"
Vì thế cô lại bị những thôn dân này ngươi đẩy ta chen đưa vào trong phòng, trong phòng cũng có một đám ông bà già, bọn họ vây quanh ở mép giường, thấy Thời Tiện Ngư tiến vào, sôi nổi tránh đường, một bà lão lau nước mắt nói: "Đứa cháu ngoan, làm khó cháu ngàn dặm xa xôi trở về, mau đến xem xem ông cố của cháu."
Thời Tiện Ngư biểu tình cứng đờ đi đến mép giường ——
Trên giường là một ông lão già nua.
Bà lão nắm tay của ông lão, lại đem tay của Thời Tiện Ngư tay kéo lại, mạnh mẽ đem tay hai người nắm lại, khóc ròng nói: "Lão gia tử, cháu gái của ngài trở về thăm ngài."
Vừa nói vừa quay sang Thời Tiện Ngư dùng sức chớp mắt.
Thời Tiện Ngư ngốc hai giây, rất nhanh đã hiểu ý, lắp bắp nói: "Ông......Ông cố, con là Tiểu Ngư, ách......Con trở về thăm ngài......."
"Thật là một đứa trẻ hiếu thuận a!" Bà lão tiếp tục khóc, "Lão gia tử, ngài có thể an tâm đi rồi!"
Vừa dứt lời, Thời Tiện Ngư liền cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình kia bỗng nhiên tăng thêm sức lực, cô bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy ông cố nằm trên giường già nua tiều tụy hai mắt trừng to, cao giọng nghẹn ngào nói: "Kỳ thật ta là thần tiên a! ——"
Thời Tiện Ngư: "???"
Bốn phía tất cả đều là tiếng khóc, mọi người bi thương: "Lão gia tử lại bắt đầu nói mê sảng."
Cái tay đang nắm chặt mình kia sức lực càng lúc càng lớn, Thời Tiện Ngư có chút ăn không tiêu, nghĩ muốn rút tay về, nhưng lại không rút ra được!
Cô chậm rãi xoay đầu nhìn ông cố, tròng mắt thẳng nhìn cô chằm chằm, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn gào rống: "Ta hối hận! Là ta không để ý đến bọn họ, mới mất đi pháp lực! Con à, về sau con không thể không để ý tới bọn họ! Không thể không để ý tới bọn họ a!!!......"
Giọng nói đột nhiên dừng lại, ông cố thế nhưng đã tắt thở.
Trong phòng an tĩnh lại, hai giây sau bùng nổ tiếng khóc thật lớn! Lỗ tai Thời Tiện Ngư ong ong, đầu cũng ong ong, cô tới vội vàng, nhận người thân gấp gáp, đến bộ dáng của ông cố còn chưa nhớ kỹ, đối phương cứ như vậy liền qua đời......
Sau đó, cô được đưa đi một gian phòng khác để nghỉ ngơi, mà thôn trưởng mang theo người bắt đầu xử lý tang lễ.
Các thôn dân thay quần áo cho lão gia tử, đưa người vào quan tài, trong ngoài phòng treo lụa trắng, đèn l*иg màu đỏ ở cửa cũng đổi thành màu trắng, tất cả đều đâu vào đấy, không cần cô nhúng tay.
Theo quy củ phải túc trực bên linh cữu ba ngày mới có thể đưa tang, thôn trưởng thông cảm cô mới đến, lại là một tiểu cô nương, cũng không để cô túc trực bên linh cữu, nói sẽ để cho mấy người mệnh khỏe tới hỗ trợ.
Những người mệnh khỏe này tới rất nhanh.
Thời Tiện Ngư nhìn vài vị hơn 50 tuổi trước mắt, nghĩ đến trong thôn trường thọ đều là người sống thọ, cô thật lòng nói lời cảm tạ bọn họ —— rốt cuộc, lấy cái thân thể ung thư suy yếu hiện tại này của cô, thật sự không có cách nào đảm nhiệm trọng trách túc trực bên linh cữu.
............
Ban đêm, các thôn dân ra ra vào vào rốt cuộc cũng kết thúc, từng người về nhà.
Nhóm người ở lại canh giữ ở linh đường thấp giọng trò chuyện, góc tường ngẫu nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, tựa hồ là con vật nhỏ bò qua, nơi xa có thể nghe thấy âm thanh cú mèo ô ô..........
Thời Tiện Ngư nằm trên giường gỗ ván, nghe bên tai đủ loại thanh âm nhỏ vụn, có chút ngủ không yên.
Cô đơn giản khoác áo đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi vào giếng trời, tứ phía vây quanh phòng ốc, đem không gian trên đỉnh đầu vây thành một khối vải vẽ tranh, vuông vức, vẽ sao trời lộng lẫy.
Loáng thoáng, cô lại nghe thấy những thanh âm đó.
Rất kỳ quái......
Không biết là từ đâu truyền đến, trong chốc lát rất nhiều người cùng hô "Cầu Long Vương cho mưa xuống", trong chốc lát lại có phụ nữ khóc sướt mướt "Cầu Bồ Tát phù hộ cho con sinh nhi tử", trong chốc lát lại là tiếng trắc trắc nói nhỏ "Bút tiên hiển linh, nói cho ta biết hung thủ tột cùng là ai"......
Đây là nhà ai đang xem TV sao? Trong thôn kênh truyền hình rất phong phú, nếu âm lượng nhỏ chút thì tốt rồi.
Thời Tiện Ngư nghĩ như thế, về phòng tiếp tục ngủ.
------------
Túc trực bên linh cữu ba ngày, mỗi ngày Thời Tiện Ngư đều nghe thấy những âm thanh kỳ quái đó.
Ban ngày bởi vì thường có thôn dân lui tới, nhiều người ồn ào, cho nên không rõ ràng, nhưng vừa đến đêm khuya tĩnh lặng lại vô cùng rõ.
Chờ đến sau khi đưa tang, thanh âm kia càng thêm sinh động, quả thực như âm thanh ma quái lọt vào tai, ồn ào làm nàng không ngủ được, hơn nữa thanh âm kia hình như phát ra từ khe hở dưới giường của cô.
Nói đến cũng kì lạ, xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, cô hẳn phải tránh còn không kịp mới đúng, không biết vì cái gì, cô như bị âm thanh kia mê hoặc, như mộng du đem giường đẩy ra, dưới giường lộ ra một tầng hầm ngầm——
Những bậc thềm đá chật chội, càng vào bên trong càng u ám.
Thời Tiện Ngư ngồi xổm trước cửa tầng hầm, nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại, chậm rãi đi xuống.......
Cầm điện thoại để chiếu sáng, nhưng khi cô thật sự đi vào lại phát hiện không tối tăm như trong tưởng tượng, cũng không nhìn thấy hình ảnh khủng bố gì.
Chỉ có mấy con cá vàng phát sáng bơi qua bơi lại ở bốn phía.
Đúng vậy, là bơi trong không trung, dáng người tròn trịa, màu sắc khác nhau, chúng nó nỗ lực quẫy đuôi, không ngừng bơi lội. Có khi bơi đến bên người Thời Tiện Ngư, vảy cá trên người phát sáng lung linh.
Cảnh tượng mộng ảo này giống như Thận Lâu Hải Thị.
**Thận Lâu Hải Thị - Thận Khí Lâu
Trước mắt là một ngôi nhà cũ chiếm diện tích rất lớn, tường trắng ngói đen, cửa sổ bằng gỗ sơn màu đỏ thắm, cửa treo hai chuỗi đèn l*иg màu đỏ, phong cách thập phần cũ kỹ.
Có lẽ là nghe thấy tiếng động cơ ô tô, rất nhiều thôn dân từ trong phòng chạy ra, biểu tình đều là mong chờ, giương giọng hỏi: "Có tới không?"
Thôn trưởng thò người ra cửa sổ xe, dùng sức vẫy tay: "Tới tới! Tìm được cháu gái của ông ấy rồi!!!"
Các thôn dân càng thêm nhiệt tình: "Mau tiến vào! Mau tiến vào!"
Quá nhiều người, tất cả đều là các ông bà lớn tuổi, Thời Tiện Ngư đầu óc choáng váng bị bọn họ vây quanh ở cửa vào.
Đập vào mắt là một cái quan tài to đùng!
Thời Tiện Ngư: "!!!"
"Đồ tốt a! Cháu sờ chất gỗ này, tuyệt đối tốt!" Thôn trưởng hướng Thời Tiện Ngư vỗ ngực, "Cháu yên tâm! Nhiều năm nay, lão gia tử làm thôn Đào Hoa chúng ta nở mày nở mặt, chúng ta nhất định để ông ấy ra đi được vẻ vang!"
Thời Tiện Ngư cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lúng ta lúng túng gật đầu.
Lúc này lại có người ra thúc giục: "Mau tiến vào a! Lão gia tử sắp không được rồi!!!"
Vì thế cô lại bị những thôn dân này ngươi đẩy ta chen đưa vào trong phòng, trong phòng cũng có một đám ông bà già, bọn họ vây quanh ở mép giường, thấy Thời Tiện Ngư tiến vào, sôi nổi tránh đường, một bà lão lau nước mắt nói: "Đứa cháu ngoan, làm khó cháu ngàn dặm xa xôi trở về, mau đến xem xem ông cố của cháu."
Thời Tiện Ngư biểu tình cứng đờ đi đến mép giường ——
Trên giường là một ông lão già nua.
Bà lão nắm tay của ông lão, lại đem tay của Thời Tiện Ngư tay kéo lại, mạnh mẽ đem tay hai người nắm lại, khóc ròng nói: "Lão gia tử, cháu gái của ngài trở về thăm ngài."
Vừa nói vừa quay sang Thời Tiện Ngư dùng sức chớp mắt.
Thời Tiện Ngư ngốc hai giây, rất nhanh đã hiểu ý, lắp bắp nói: "Ông......Ông cố, con là Tiểu Ngư, ách......Con trở về thăm ngài......."
"Thật là một đứa trẻ hiếu thuận a!" Bà lão tiếp tục khóc, "Lão gia tử, ngài có thể an tâm đi rồi!"
Vừa dứt lời, Thời Tiện Ngư liền cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình kia bỗng nhiên tăng thêm sức lực, cô bị dọa nhảy dựng, nhìn thấy ông cố nằm trên giường già nua tiều tụy hai mắt trừng to, cao giọng nghẹn ngào nói: "Kỳ thật ta là thần tiên a! ——"
Thời Tiện Ngư: "???"
Bốn phía tất cả đều là tiếng khóc, mọi người bi thương: "Lão gia tử lại bắt đầu nói mê sảng."
Cái tay đang nắm chặt mình kia sức lực càng lúc càng lớn, Thời Tiện Ngư có chút ăn không tiêu, nghĩ muốn rút tay về, nhưng lại không rút ra được!
Cô chậm rãi xoay đầu nhìn ông cố, tròng mắt thẳng nhìn cô chằm chằm, gân xanh trên cổ nổi lên, hắn gào rống: "Ta hối hận! Là ta không để ý đến bọn họ, mới mất đi pháp lực! Con à, về sau con không thể không để ý tới bọn họ! Không thể không để ý tới bọn họ a!!!......"
Giọng nói đột nhiên dừng lại, ông cố thế nhưng đã tắt thở.
Trong phòng an tĩnh lại, hai giây sau bùng nổ tiếng khóc thật lớn! Lỗ tai Thời Tiện Ngư ong ong, đầu cũng ong ong, cô tới vội vàng, nhận người thân gấp gáp, đến bộ dáng của ông cố còn chưa nhớ kỹ, đối phương cứ như vậy liền qua đời......
Sau đó, cô được đưa đi một gian phòng khác để nghỉ ngơi, mà thôn trưởng mang theo người bắt đầu xử lý tang lễ.
Các thôn dân thay quần áo cho lão gia tử, đưa người vào quan tài, trong ngoài phòng treo lụa trắng, đèn l*иg màu đỏ ở cửa cũng đổi thành màu trắng, tất cả đều đâu vào đấy, không cần cô nhúng tay.
Theo quy củ phải túc trực bên linh cữu ba ngày mới có thể đưa tang, thôn trưởng thông cảm cô mới đến, lại là một tiểu cô nương, cũng không để cô túc trực bên linh cữu, nói sẽ để cho mấy người mệnh khỏe tới hỗ trợ.
Những người mệnh khỏe này tới rất nhanh.
Thời Tiện Ngư nhìn vài vị hơn 50 tuổi trước mắt, nghĩ đến trong thôn trường thọ đều là người sống thọ, cô thật lòng nói lời cảm tạ bọn họ —— rốt cuộc, lấy cái thân thể ung thư suy yếu hiện tại này của cô, thật sự không có cách nào đảm nhiệm trọng trách túc trực bên linh cữu.
............
Ban đêm, các thôn dân ra ra vào vào rốt cuộc cũng kết thúc, từng người về nhà.
Nhóm người ở lại canh giữ ở linh đường thấp giọng trò chuyện, góc tường ngẫu nhiên truyền đến tiếng vang nhỏ, tựa hồ là con vật nhỏ bò qua, nơi xa có thể nghe thấy âm thanh cú mèo ô ô..........
Thời Tiện Ngư nằm trên giường gỗ ván, nghe bên tai đủ loại thanh âm nhỏ vụn, có chút ngủ không yên.
Cô đơn giản khoác áo đứng dậy, đi ra khỏi phòng, đi vào giếng trời, tứ phía vây quanh phòng ốc, đem không gian trên đỉnh đầu vây thành một khối vải vẽ tranh, vuông vức, vẽ sao trời lộng lẫy.
Loáng thoáng, cô lại nghe thấy những thanh âm đó.
Rất kỳ quái......
Không biết là từ đâu truyền đến, trong chốc lát rất nhiều người cùng hô "Cầu Long Vương cho mưa xuống", trong chốc lát lại có phụ nữ khóc sướt mướt "Cầu Bồ Tát phù hộ cho con sinh nhi tử", trong chốc lát lại là tiếng trắc trắc nói nhỏ "Bút tiên hiển linh, nói cho ta biết hung thủ tột cùng là ai"......
Đây là nhà ai đang xem TV sao? Trong thôn kênh truyền hình rất phong phú, nếu âm lượng nhỏ chút thì tốt rồi.
Thời Tiện Ngư nghĩ như thế, về phòng tiếp tục ngủ.
------------
Túc trực bên linh cữu ba ngày, mỗi ngày Thời Tiện Ngư đều nghe thấy những âm thanh kỳ quái đó.
Ban ngày bởi vì thường có thôn dân lui tới, nhiều người ồn ào, cho nên không rõ ràng, nhưng vừa đến đêm khuya tĩnh lặng lại vô cùng rõ.
Chờ đến sau khi đưa tang, thanh âm kia càng thêm sinh động, quả thực như âm thanh ma quái lọt vào tai, ồn ào làm nàng không ngủ được, hơn nữa thanh âm kia hình như phát ra từ khe hở dưới giường của cô.
Nói đến cũng kì lạ, xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, cô hẳn phải tránh còn không kịp mới đúng, không biết vì cái gì, cô như bị âm thanh kia mê hoặc, như mộng du đem giường đẩy ra, dưới giường lộ ra một tầng hầm ngầm——
Những bậc thềm đá chật chội, càng vào bên trong càng u ám.
Thời Tiện Ngư ngồi xổm trước cửa tầng hầm, nghĩ nghĩ, cầm lấy điện thoại, chậm rãi đi xuống.......
Cầm điện thoại để chiếu sáng, nhưng khi cô thật sự đi vào lại phát hiện không tối tăm như trong tưởng tượng, cũng không nhìn thấy hình ảnh khủng bố gì.
Chỉ có mấy con cá vàng phát sáng bơi qua bơi lại ở bốn phía.
Đúng vậy, là bơi trong không trung, dáng người tròn trịa, màu sắc khác nhau, chúng nó nỗ lực quẫy đuôi, không ngừng bơi lội. Có khi bơi đến bên người Thời Tiện Ngư, vảy cá trên người phát sáng lung linh.
Cảnh tượng mộng ảo này giống như Thận Lâu Hải Thị.
**Thận Lâu Hải Thị - Thận Khí Lâu
(Tranh minh họa của Konjaku Hyakki Shui)
[- Vào những dịp trăng tròn, Thận Thần có thể phát ra dòng linh khí đặc biệt. Linh Khí này bay ra khỏi mặt nước biển, biến hiện nên hình ảnh lâu đài, phố xá trên không trung mặt biển, gọi là Thận Lâu Hải Thị hay Thận Khí Lâu.
- Thận Lâu Hải Thị được hiểu như là một pháp giới chợ phiên mỗi khi trăng tròn của các loài Thủy Tộc, chư linh tồn tại nơi hải vực ấy. Họ tụ hội về đây giao thương, trao đổi các bảo bối của họ.
- Một số hiếm người đi biển ngày xưa có thể nhìn thấy ảo ảnh Thận Lâu Hải Thị này, nhưng rõ ràng đây là pháp giới của chư linh nên họ chỉ có thể thấy mờ ảo mà không cách nào chạm vào đó, hay đi đến đó được.
(Trích nguồn: Tam Giới Toàn Thư)]
Nhưng tầng hầm ngầm sao lại xuất hiện Thận Lâu Hải Thị?
Không lẽ, là do ung thư thời kì cuối nên xuất hiện ảo giác?
Để xác định phỏng đoán trong lòng, Thời Tiện Ngư thử đi bắt chúng nó —— vốn tưởng rằng ngón tay sẽ xuyên qua cơ thể mấy con cá phát sáng đó, không nghĩ tới, cô thế mà chạm vào được!
Không phải ảo giác!
Con cá vàng đang vui vẻ tung tăng lại bị cô ôm, vẫy đuôi, kích động run run, miệng cá vội vàng đóng đóng mở mở: "Bồ Tát phù hộ cho con sớm sinh nhi tử! Sinh nhi tử! Sinh nhi tử!"
Thời Tiện Ngư bị dọa một vố, nhanh chóng buông tay!
Cá vàng tròn vo lại từ từ bơi đi......
"Ảo giác này cũng quá giống thật đi......." Thời Tiện Ngư lẩm bẩm tự nói, cảm thấy không thể tưởng tượng, lại cúi đầu nhìn tay mình, cảm xúc vừa rồi phảng phất vẫn còn, bóng loáng, còn có chút........ ấm áp.
Cá vàng sao lại ấm được?
Thôi kệ đi, làm gì có con cá vàng bình thường nào lại có thể bơi trên không trung như vậy chứ.
Lúc này, một con cá vàng bơi tới gần cô, đầu là một vòng tròn lớn, cơ thể đỏ trắng đan xen, vây ngắn nhỏ như hai cánh tay vẫy không ngừng, nhìn mười phần ngây thơ chất phác.
Thời Tiện Ngư đánh bạo đến gần, ôm con cá vàng lớn kia--- quả nhiên! Con cá vàng này cũng bắt đầu phấn khởi, miệng cá điên cuồng đóng mở: "Cầu Long Vương cho mưa xuống! Cầu Long Vương cho mưa xuống!!!"
----------------------------------------------------------------
Hết chương 3: .
(Tranh minh họa của Konjaku Hyakki Shui)
- Vào những dịp trăng tròn, Thận Thần có thể phát ra dòng linh khí đặc biệt. Linh Khí này bay ra khỏi mặt nước biển, biến hiện nên hình ảnh lâu đài, phố xá trên không trung mặt biển, gọi là Thận Lâu Hải Thị hay Thận Khí Lâu.
- Thận Lâu Hải Thị được hiểu như là một pháp giới chợ phiên mỗi khi trăng tròn của các loài Thủy Tộc, chư linh tồn tại nơi hải vực ấy. Họ tụ hội về đây giao thương, trao đổi các bảo bối của họ.
- Một số hiếm người đi biển ngày xưa có thể nhìn thấy ảo ảnh Thận Lâu Hải Thị này, nhưng rõ ràng đây là pháp giới của chư linh nên họ chỉ có thể thấy mờ ảo mà không cách nào chạm vào đó, hay đi đến đó được.
(Trích nguồn: Tam Giới Toàn Thư)
Nhưng tầng hầm ngầm sao lại xuất hiện Thận Lâu Hải Thị?
Không lẽ, là do ung thư thời kì cuối nên xuất hiện ảo giác?
Để xác định phỏng đoán trong lòng, Thời Tiện Ngư thử đi bắt chúng nó —— vốn tưởng rằng ngón tay sẽ xuyên qua cơ thể mấy con cá phát sáng đó, không nghĩ tới, cô thế mà chạm vào được!
Không phải ảo giác!
Con cá vàng đang vui vẻ tung tăng lại bị cô ôm, vẫy đuôi, kích động run run, miệng cá vội vàng đóng đóng mở mở: "Bồ Tát phù hộ cho con sớm sinh nhi tử! Sinh nhi tử! Sinh nhi tử!"
Thời Tiện Ngư bị dọa một vố, nhanh chóng buông tay!
Cá vàng tròn vo lại từ từ bơi đi......
"Ảo giác này cũng quá giống thật đi......." Thời Tiện Ngư lẩm bẩm tự nói, cảm thấy không thể tưởng tượng, lại cúi đầu nhìn tay mình, cảm xúc vừa rồi phảng phất vẫn còn, bóng loáng, còn có chút........ ấm áp.
Cá vàng sao lại ấm được?
Thôi kệ đi, làm gì có con cá vàng bình thường nào lại có thể bơi trên không trung như vậy chứ.
Lúc này, một con cá vàng bơi tới gần cô, đầu là một vòng tròn lớn, cơ thể đỏ trắng đan xen, vây ngắn nhỏ như hai cánh tay vẫy không ngừng, nhìn mười phần ngây thơ chất phác.
Thời Tiện Ngư đánh bạo đến gần, ôm con cá vàng lớn kia--- quả nhiên! Con cá vàng này cũng bắt đầu phấn khởi, miệng cá điên cuồng đóng mở: "Cầu Long Vương cho mưa xuống! Cầu Long Vương cho mưa xuống!!!"
----------------------------------------------------------------
Hết chương 3: .