Hứa tiểu thư trong phòng ầm ĩ dữ dội như vậy, ngay cả vợ chồng Hứa quận thủ cũng hết đường xoay xở, Thẩm Tiêu lại luôn miệng nói mình có biện pháp.
Hứa Thanh Phong cảm thấy khó xử, do dự hỏi Hứa phu nhân: “Mẫu thân, bằng không...... thả muội muội ra trước? Nếu không được, lại nhốt trở về.”
Ánh mắt Hứa phu nhân liếc Thẩm Tiêu, im lặng nhìn hắn một cái, chậm rãi mở miệng: “Nếu đạo trưởng nói có biện pháp, vậy thả ra đi.”
Hứa đại nhân vừa nghe phu nhân lên tiếng, lập tức sai người hầu trong viện: “Còn thất thần làm gì, mau thả tiểu thư ra.”
Người hầu nhanh chóng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Cửa gỗ chạm trổ màu đỏ sậm mở ra, một nữ tử tuổi thanh xuân đứng ở trước mắt mọi người, cô mặt hạnh má đào, son môi răng khểnh, một thân áo cưới màu đỏ khiến cô nhìn qua so với hoa đào tháng ba còn minh diễm động lòng người hơn.
Thời Tiện Ngư cảm thấy mình hôm nay thật sự là mở mang kiến thức. Tuy rằng trước kia cũng có người khen cô xinh đẹp, nhưng hôm nay gặp Hứa phu nhân, lại gặp Hứa tiểu thư, Thời Tiện Ngư cảm thấy mình thật sự chỉ là thanh tú mà thôi.
Trong đôi mắt như thu thủy của Hứa tiểu thư có chút giật mình, tựa hồ cũng không ngờ tới, Thẩm Tiêu nói muốn thả, người trong nhà lại thật sự thả cô ra.
Trước mắt ngoại trừ cha mẹ, huynh trưởng quen thuộc, còn có ba người đạo sĩ kỳ quái.
Đạo sĩ đứng ở phía trước nhất, lớn tuổi nhất, nhìn qua bộ dáng ổn trọng đoan chính, một thân hạo nhiên chính khí. Hắn từ trong tay áo móc ra cái gì, hai ngón tay cùng giơ lên, trong miệng lẩm bẩm, sau đó vung ngón tay lên hướng cô!
Trên ngón tay trống rỗng kia xuất hiện một sợi tơ hồng tinh tế, một đầu sợi tơ hồng ở trên tay hắn, một đầu khác quấn lấy eo cô -
Nhưng rất kỳ quái, cô một chút cảm giác cũng không có.
Những sợi tơ hồng kia giống như không tồn tại, buộc vào eo cô lập tức không thấy bóng dáng, cô cũng không có bất kỳ cảm giác trói buộc nào.
"Đây là thủ thuật che mắt gì vậy?" Cô cả kinh, nhịn không được đi một vòng, vẫn không tìm thấy sợi chỉ trên người.
“Đây không phải thủ thuật che mắt.” Ánh mắt Hứa phu nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Tiêu, ngữ khí bình thường: “Nếu ta đoán không sai, đây hẳn là một biện pháp khí hộ thân.”
“Ánh mắt Hứa phu nhân không tầm thường.” Thẩm Tiêu khẽ gật đầu: “Đây là pháp khí luyện chế, sau khi buộc vào người, chỉ cần Hứa tiểu thư gặp nguy hiểm, tại hạ có thể lập tức biết được, nếu có yêu vật muốn hại Hứa tiểu thư, sợi dây này cũng sẽ làm đối phương bị thương.”
Tư thái Hứa phu nhân mặc dù trước sau lãnh ngạo, lúc này đối với Thẩm Tiêu cũng đã có chút bội phục: “Chúng ta có tài đức gì, không dám kêu đạo trưởng xuất ra pháp bảo quan trọng như thế.”
Thẩm Tiêu thoải mái trả lời: “Cái gì cũng không quan trọng bằng mạng người.”
Hứa phu nhân khóe miệng khẽ nhếch, bước đi nhẹ nhàng chậm rãi đi tới bên người Hứa tiểu thư, đỡ lấy bả vai nữ nhi nói: “Đây là nữ nhi của ta, Hứa Tương Vân. Nào, Tương Vân, còn không mau cám ơn đạo trưởng? Thanh Phong, con cũng cùng muội muội con cám ơn đạo trưởng.”
Hai huynh muội cùng khom người thở dài với Thẩm Tiêu.
Hứa phu nhân nói: "Hồ yêu xuất quỷ nhập thần, mới đầu mỗi tháng cưới vợ một lần, mấy tháng gần đây dần dần càn rỡ, cứ cách mười ngày lại phải cưới vợ, vả lại mỗi lần không chỉ cưới một vị tân nương, phàm là nữ tử được nó chọn trúng, ban đêm sẽ tự động thay áo cưới, nếu là mạnh mẽ cởi ra, sẽ phải chịu đau đớn cắt da, nỗi khổ lột da."
Thời Tiện Ngư nghe được kinh hãi: “Cái áo cưới này không có biện pháp cởi ra sao?”
Hứa Tương Vân nói: "Có thể nghĩ biện pháp chúng ta đều nghĩ, dùng kéo cắt, dùng hỏa thiêu, nhưng là vừa đυ.ng tới quần áo tựa như đυ.ng tới ta da thịt của chính mình, đau muốn chết!"
Thẩm Tiêu nhíu mày, đi tới trước mặt cô nhìn một chút, nhíu mày càng sâu: “Đây là một loại chú thuật, sau khi mặc quần áo vào thân thể giống như có thêm một lớp da thịt, trừ phi diệt trừ người thi chú, nếu không chú thuật khó tiêu. Xem ra hồ yêu này quả thật có chút đạo hạnh.”
Hứa Tương Vân thấy hắn nói đến có hình có dạng, hơi cảm thấy ngạc nhiên, nhỏ giọng cùng bên người Hứa Thanh Phong nói thầm: "Anh lần này tìm tới đạo sĩ, coi như đáng tin cậy?"
“Tiểu Vân.” Hứa phu nhân lạnh lùng quét mắt nhìn cô: “Không thể thất lễ.”
Hai huynh muội đối với mẫu thân thập phần kính sợ, rụt cổ đứng tại chỗ, không lên tiếng.
Hứa phu nhân nói với Thẩm Tiêu: “Hôm nay sắc trời không còn sớm, ba vị đạo trưởng đường xa mà đến, trước tiên ở lại đây đi, hồ yêu ba ngày trước vừa bắt đi một thiếu nữ, hẳn là còn vài ngày nữa mới có thể hiện thân, chúng ta có thể nhân lúc này bàn bạc kỹ hơn.”
Thẩm Tiêu chắp tay: “Vậy theo lời Hứa phu nhân nói.”
Quận thủ đại nhân này ở Hứa gia giống như một vật trang trí, sau khi phu nhân lên tiếng hắn cũng không nói gì, chỉ cười ha hả đi theo bên người, cùng nhau tiếp đãi ba người Thẩm Tiêu.
Hậu viện Hứa gia có một loạt sương phòng, Thời Tiện Ngư được phân riêng vào một phòng.
Vốn tưởng rằng mình đi theo Thẩm Tiêu và Lâm Uyên ở dã ngoại lâu như vậy, sớm nên có thói quen màn trời chiếu đất, hiện tại đột nhiên có phòng ở, có giường ngủ, vẫn không nhịn được kích động nho nhỏ, quan trọng nhất là, cô rốt cục có thể tắm rửa!
Có trời mới biết, giải quyết vấn đề vệ sinh ở nơi hoang dã khó khăn như thế nào!
Hứa phu nhân thấy lạnh lùng không dễ ở chung nhưng đãi khách lại thập phần chu đáo, sau khi biết cô muốn tắm rửa, chẳng những bảo người hầu đưa nước nóng cùng quần áo tới, còn đưa tới một rổ cánh hoa tươi mới.
Hiện tại chính là lúc xuân hoa rực rỡ, ngâm cánh hoa tắm, quả thực là quá hưởng thụ~
Cô đóng kỹ cửa sổ, thử nước ấm, sau đó khẩn cấp cởi bỏ đạo bào đã bẩn cũ, ngồi vào trong bồn tắm -- gân cốt toàn thân thoáng cái đã mềm yếu, thoải mái đến cô kìm lòng không đậu nhắm mắt lại.
Bốn phía hơi nước đằng đằng, hương hoa tràn đầy, cô đang khoái trá hưởng thụ tắm trong nước đầy cánh hoa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp.
Phanh, phanh, phanh!
Thời Tiện Ngư hoảng sợ, mở mắt nhìn về phía cửa phòng, mới phát hiện là sát vách có người gõ cửa.
Phòng của cô ở chính giữa, bên trái là Lâm Uyên, bên phải là Thẩm Tiêu, nghe âm thanh này hẳn là tìm Thẩm Tiêu.
Cửa phòng bên cạnh khàn khàn mở ra.
Giọng Thẩm Tiêu truyền tới: “Hứa tiểu thư có chuyện gì?”
"Thẩm đạo trưởng, vừa rồi tôi tự rạch mình một đao, vì sao không thấy bất kỳ phản ứng gì?”
Thanh âm của Hứa Tương Vân thanh thúy như chuông, tốc độ nói hơi có chút cấp tốc, giống như một con chim nhỏ vui mừng.
Có phải bị thương quá nhẹ không? Ta muốn gϊếŧ chính mình? Nó sẽ có phản ứng sao?
Bên ngoài trầm mặc thời gian rất lâu, cho dù cách cửa phòng, Thời Tiện Ngư dường như cũng có thể cảm giác được Thẩm Tiêu không nói gì.
“...... Hứa tiểu thư, pháp khí này chỉ có tác dụng với yêu tà, cho dù cô gϊếŧ chính mình một trăm lần, nó cũng sẽ không có phản ứng.”
Hứa Tương Vân cười ra tiếng, tiếng cười của cô cũng rất êm tai: “Thẩm đạo trưởng, anh ở bên ngoài du lịch bao nhiêu năm?Đều bắt qua những thứ yêu quái gì?”
Tại hạ cũng sẽ không cố ý bắt yêu, chỉ biết quản chuyện bao đồng khi gặp phải yêu vật nguy hại bách tính, Lâm Uyên tuy là dị tộc, nhưng cũng là một người tu hành đứng đắn, sẽ không tùy ý đả thương người, Hứa tiểu thư có thể yên tâm.
"Vậy anh bây giờ muốn diệt trừ hồ yêu, có mấy phần nắm chắc? Nếu là trừ không xong, anh chuẩn bị làm sao bây giờ?"