Chương 405: Tôi bao nuôi vị nam chủ phá sản này! 17

Edit by AShu ^_^.

__________________

"Đinh! Giá trị hắc hóa giảm xuống 5%, chỉ số hắc hóa hiện tại: 85%."

Tô Đường mới vừa ký tên mình lên xong, liền nghe được hệ thống nhắc nhở, nàng hơi hơi sửng sốt, càng cảm thấy nam chủ chỉ là mặt ngoài lạnh lùng, kỳ thật con người vẫn khá tốt, chỉ là vận mệnh bất công với hắn mà thôi.

Đây là một nam chủ không giống như những nam chủ yêu diễm khác.

"Được, hợp đồng cũng đã ký xong rồi, đi ngủ đi." Tô Đường nói, liền ngáp một cái, nhưng mà chờ khi nàng đi đến cửa, lại quay đầu, "Hoắc Viên a, thời điểm ban ngày tôi đi học, anh có thể làm chuyện của mình, không cần đi theo tôi."

Hoắc Viên lại nghiêm túc nhìn nàng, "Trợ lý sinh hoạt không phải luôn đi theo bà chủ sao?"

Tô Đường vừa nghe liền biết bệnh ngề nghiệp của hắn lại tái phát, bất đắc dĩ thở dài, "Không liên quan, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho anh."

Nàng nói đến đây, Hoắc Viên mới rốt cuộc bỏ đi ý niệm đi theo nàng.

Đồng thời, Tô Đường cũng nhẹ nhàng thở ra, cả ngày đi theo nàng rất không tiền đồ a, Đông Sơn tái khởi còn dựa vào chính mình a, mà Đông Sơn tái khởi ngoại trừ cần tiền, còn cần thời gian cùng tinh lực, nàng thật sự không muốn hắn lãng phí khoảng thời gian này.

Một đêm ngủ không mộng mị.

Tô Đường hoàn toàn nổi tiếng, kỹ năng phác họa của nàng thuyết phục không ít người, trong đó còn bao gồm không ít lão sư đức cao vọng trọng trong giới nghệ thuật, cuối cùng, cư nhiên còn có người muốn nhận nàng làm đệ tử.

Đối chuyện này, nàng không có nửa điểm hứng thú, bởi vì ngoại trừ vẽ tranh, nàng còn có nhiều chuyện muốn làm khác.

Nhưng nàng không đáp lại, lại làm antifan lại có cơ hội để nói, như là nói nàng cao ngạo, có nhiều vị nghệ thuật gia lão làng như vậy, nàng cư nhiên ngay cả một câu đáp lại cũng không có, không hề có một chút sự tôn trọng với các vị tiền bối, cho dù có thực lực thì như thế nào, nhân phẩm cũng chỉ có nhiêu đó.

Nhưng mà, vô luận trên mạng nháo thành cái dạng gì, trước nay nàng đều không để ý tới, khi lên lớp nên ngủ thì ngủ, nên chơi trò chơi thì chơi trò chơi, bất quá so sánh với trước đây, không ít giảng viên bắt đầu chú ý nàng.

Ngay từ đầu cũng có giảng viên tức giận, cho dù có thiên phú tốt cũng không nên như thế a, nàng vẫn còn cần học lớp văn hóa a.

Bất quá sau vài lần hỏi đều được nàng trả lời đúng hết, các giảng viên cũng liền mặc kệ nàng.

Còn quản cái gì, tỷ như muốn dạy người ta, cố ý lấy việc học muốn làm khó xử nàng, kết quả nàng liền trả lời hoàn hảo, ngươi còn có thể như thế nào? Chỉ cần nàng không làm ảnh hưởng kỷ luật lớp học, đương nhiên là tùy tiện nàng a.

Tô Đường bỗng nhiên vận đỏ lên, làm một ít bạn học cũng bắt đầu đánh bạo hỏi nàng, ngay từ đầu mọi người còn cảm thấy nàng cao lãnh, sợ không để ý tới chính mình, kết quả một phen hiểu biết mới phát hiện, nàng tuy rằng là có chút cao ngạo, nhưng là người có thứ để cao ngạo, huống chi nàng cũng không tính cao ngạo, đó chính là tự tin.

So sánh với nàng, Quý Tuyết Di lại cực kỳ tức giận.

Đúng rồi, những thủy quân trên mạng đều là do nàng ta tiêu tiền mua, nhưng cho dù nói xấu như thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị hung hăng vả mặt, càng mấu chốt chính là gần đây có người bắt đầu xuống tay điều tra chuyện này.

Quý Tuyết Di biết khi xảy ra chuyện này, rốt cuộc đó cũng là đại tiểu thư Lâm gia, rất nhanh có người áp xuống những tin tức xấu đó, nhưng nàng ta không cam lòng, dựa vào cái gì mà Lâm Dao không bị chìm xuống, còn chính mình lại phải bồi chết cùng đám chú lùn kia.

Oán độc càng dâng cao trong lòng, Lâm Dao càng sống tốt, nàng ta liền càng hận, cho đến ngày hôm nay, nàng ta gặp được Hoắc Viên đang ở trước cổng trường đợi Lâm Dao, một cổ xúc động dâng lên làm Quý Tuyết Di đi qua.

Quý Tuyết Di trong lòng nhiều ít không cam lòng, nàng ta lúc trước theo đuổi anh ta lâu như vậy, ngay cả một ánh mắt anh ta cũng không cho, nhưng hiện tại, hắn lại giống như một tài xế đứng chờ ở trước cổng trường.

Quả nhiên, nam nhân đều đê tiện.

Tô Đường lúc này mới ra khỏi lớp liền bị bạn học cuốn lấy, hỏi nàng một ít kỹ xảo hội họa, nàng cũng không giấu giếm gì, cũng bởi vậy, thời gian đi ra ngoài có chút chậm trễ.

"Hoắc Viên."

Quý Tuyết Di dẫm lên giày cao gót, đi từng bước một ưu nhã đi đến trước mặt hắn, sau đó thì dừng lại.

Hoắc Viên lái chiếc xe thể thao màu đỏ của Tô Đường, nhìn rất sang trọng, bất quá nếu chờ tiểu cô nương đáng yêu, hắn đương nhiên sẽ không ngồi chờ ở trong xe.

Chẳng qua, hắn nhìn Quý Tuyết Di đang chắn trước mặt mình, nhíu mày, lạnh nhạt nói, "Cô là ai?"

Lời này vừa nói ra, mặt Quý Tuyết Di liền tái xanh, nàng ta theo đuổi anh ta lâu như vậy, không đáp ứng thì cũng liền thôi đi, cư nhiên ngay cả tên của nàng hắn cũng không nhớ, còn có người nào nhục nhã hơn nàng sao?!

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenhdt.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Nàng ta cắn môi, bởi vì kiệt lực ức chế sự tức giận, chỉ có thể hạ giọng nói: "Hoắc tiên sinh lên làm quý nhân hay quên a."

Lời này của nàng ta vừa nói ra, Hoắc Viên rốt cuộc lại lần nữa mở miệng, "A, là bạn gái của Trần tiên sinh."

Mặt Quý Tuyết Di liền vặn vẹo, nàng ta ghét nhất có người đem nàng ta cùng chú lùn đáng chết kia buộc chặt ở bên nhau, mà hiện tại, nàng ta ngay cả tên họ của chính mình còn không được đối phương nhắc đến.

Bạn gái của Trần tiên sinh, những lời này, đối nàng ta mà nói, chính là lời nói nhục nhã nhất trên thế giới này!

Nàng ta hận không thể xoay người đi, nhưng tưởng tượng đến Lâm Dao, nàng ta cố gắng nhịn xuống.

"Hoắc Viên, Lâm Dao cho anh bao nhiêu tiền, tôi trả gấp đôi cho anh."

Hoắc Viên như cười cười, lại như là không có biểu tình gì hết, bất quá trong thanh âm lại tràn đầu trào phúng, "Cho tôi tiền, cô cũng xứng sao."

Quý Tuyết Di đỏ ngầu hốc mắt, phẫn nộ gầm nhẹ, cả người kẻ điên đang phát cuồng.

"Cùng là tiền, chẳng lẽ tiền của Lâm Dao cao quý hơn tiền của tôi sao? Anh mà cũng xứng so sánh giá trị của tôi sao?! Hoắc Viên, anh cũng đừng quên anh bất quá chỉ là chó nhà có tang bị phá sản mà thôi, tôi cho anh tiền, là đang để mắt đến anh đó!"

Nàng ta đem tất cả lời nói ác độc trong lòng rống lên, dẫn đến ánh mắt của Hoắc Viên nhìn nàng ta liền thay đổi, không còn là cái loại đạm mạc cùng làm lơ, mà là vô cùng lạnh băng đến đáng sợ.

Quý Tuyết Di liền sợ hãi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại anh ta đã phá sản, liền cảm thấy không quá sợ hãi.

"Hoắc Viên, tiền bao nuôi gấp hai lần, Lâm Dao có thể cho, tôi cũng có thể, hà tất lại chê tiền a." Nàng ta nói xong, đột nhiên từ trong giỏ xách của chính mình lấy ra một tờ giấy, dùng bút viết viết một dãy số, đang muốn thuận thế bỏ vào túi tây trang của hắn, nhưng đột nhiên cánh tay lại bị người bắt được.

Trời đã trở lạnh, bất quá tháng 11 còn chưa đến nỗi là trời đông giá rét, nhưng Quý Tuyết Di lại mạc danh run rẩy.

Chỗ cánh tay bỗng đau nhức làm sắc mặt nàng ta trắng bệch, nhưng nàng ta không dám kêu loạn, lúc này đã có không ít người nhìn bọn họ.

Hoắc Viên cười như không cười, trong mắt lại là màu đen quay cuồng, giống như ác ma từ địa ngục, "So sánh với Lâm Dao, cô còn không xứng."

Quý Tuyết Di liên tiếp bị so sánh như vậy, sao có thể cam tâm, đang muốn tức giận mắng, lại nghe hắn buồn bã nói: "Những thủy quân trên mạng, chắc là cô làm đi."

Quý Tuyết Di liền rùng mình, ngay cả thanh âm đều có chút run lên lên, "Sao anh biết?"

Hoắc Viên chướng mắt nàng ta, bất quá chỉ một tên hề nhảy nhót mà thôi, nhưng mà nếu tên hề này dám xúc phạm tới Lâm Dao, vậy thì hắn không ngại tự mình động thủ, chẳng qua......

Hắn nhìn tiểu khả ái đang đi về hướng chính mình, như chán ghét buông tay ra, thậm chí còn lấy ra khăn tay ra lau, lúc này mới nghênh đón đối phương: "Dao Dao. "

Khác với thanh âm lạnh băng lúc trước, lần này hắn vừa lên tiếng, băng tuyết liền tan rã.

Tô Đường nghi hoặc mà nhìn Quý Tuyết Di đang chật vật, khó hiểu hỏi: "Hoắc Viên, sao cô ta lại ở chỗ này?"

Hoắc Viên rất thành thật, "Dao Dao, cô ta muốn thọc gậy bánh xe."

Tô Đường chấn kinh rồi, như là một con mèo con bảo hộ đồ vật của chính mình, giương nanh múa vuốt, ngay cả móng vuốt cũng muốn vươn ra.

"Quý Tuyết Di, cô không thấy xấu hổ à?! Người của tôi mà cũng dám động vào? Cô đừng quên, cô là người đã có bạn trai! Có cần tôi gọi điện cho Trần Gia Thân hay không?"

___________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu